Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lão quái Lam gia bò dậy từ dưới đất, khuôn mặt dữ tợn. Đôi mắt hắn tràn ngập ác độc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cười vặn vẹo: "Tốt tốt tốt! Trên người ngươi có dị bảo, chúng ta tạm thời khó xử được ngươi. Nhưng ngươi có dị bảo, vậy chắc bằng hữu và thủ hạ của ngươi không có đi? Lão phu muốn ngươi phải tận mắt nhìn bọn chúng chết thảm, mà ngươi thì bất lực. Chờ bọn chúng đều chết hết, rồi thu thập ngươi!"

"Ngươi dám!" Lời này, nói đến hốc mắt Mộ Khinh Ca muốn nứt ra. Tròng mắt cơ hồ phun lửa.

"Thúc công, biện pháp tốt! Trước để hắn thống khổ, nhìn những kẻ bị hắn làm liên lụy chết hết, rồi mới gϊếŧ hắn!" Lam Phi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu ngươi dám như thế, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là 'biết vậy chẳng làm'!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, thân ảnh vừa động đã phóng tới lão quái Lam gia.


Nhưng lão quái Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông lại phong bế nàng, khiến nàng không thể rời đi. Gương mặt hai kẻ đó đều cười lãnh khốc, bọn chúng tựa hồ đồng ý với lão quái Lam gia đề nghị.

Lão quái Lam gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, quát lớn: "Không gian sắp sập, còn không mau tốc chiến tốc thắng, tách ra đi!" Hắn đang nhắc nhở các cao thủ Linh Động Kỳ khác, dừng trò chơi mèo vờn chuột lại.

Nói xong, hắn biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lại đã ở gần Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

Đôi tay hắn như móng vuốt, xé nát động mạch những tinh anh Ly quốc và Ngu quốc, thủ đoạn tàn bạo hung ác.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đột nhiên gặp biến cố khiến hốc mắt muốn nứt ta, muốn chống trả lại bị lão quái Linh Động Kỳ một tay bóp cổ.

"Dừng tay!!!" Mộ Khinh Ca muốn đi cứu viện, lại bị công kích chắn trở về.


"Khụ khụ..." Cổ Triệu Nam Tinh bị bóp chặt, hô hấp khó khăn. Chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho Mộ Khinh Ca, mình không có việc gì, đừng quan tâm.

Khuôn mặt vũ mị anh khí của Phượng Vu Phi lộ ra quật cường, không muốn khuất phục.

Lão quái Lam gia cười ha hả, nói với Mộ Khinh Ca: "Yên tâm, hiện tại ta sẽ không gϊếŧ bọn chúng!" Dứt lời, hắn túm lấy hai người đó trở về vị trí bốn người Lam Phi Nguyệt.

Mộ Khinh Ca cắn răng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đầy giận dữ.

Nàng đã đoán được lão quái Lam gia muốn làm gì.

Nhưng, nhưng đoán được rồi, nàng mới thấy sợ hãi...

Sợ hãi! Thật sự sợ hãi!

Nàng chưa bao giờ biết sợ hãi, tại sao phải sợ hãi. Bây giờ lại thật sự cảm nhận được sợ hãi!

Ầm!!!

Lại một tiếng vang lớn tàn phá trên không trung, tựa như bị chấn vỡ một mảnh.


Một bóng người rơi xuống từ không trung, dừng trước mặt Lam lão quái. Người rơi xuống muốn bò dậy, lại bị Lam lão quái dẫm một chân xuống ngực, ép tới hắn phun ra ngụm máu tươi.

"Thẩm Bích Thành!" Mộ Khinh Ca cắn răng kéo ra một cái tên.

Người bị Lam lão quái giẫm đạp như chó chính là Thẩm Bích Thành.

Theo sau đó, Lam Cương trở về từ bầu trời đứng bên cạnh Lam lão quái, đầy mặt khinh thường nhìn Thẩm Bích Thành.

Trêu bầu trời, ở một góc khác. Một tiếng gào thét ra, thân thể Ngân Trần quay cuồng vài vòng. Màu lông ngân bạch đã sớm trở thành máu đen, còn có không ít chỗ bị trọc.

Chín chiếc đuôi đã bị chém mất sáu chiếc, giờ chỉ còn ba chiếc đuôi lay động không trung. Nói lên, nó đã chết sáu lần!

Tuyết Hồ vốn có một đuôi, Vương là ba đuôi, sau khi tu luyện sẽ diễn sinh lên chín đuôi. Cửu vĩ đại biểu cho chín cái mạng, nếu tiếp tục đứt đuôi nữa, khi chỉ còn một cái, Tuyết Hồ Vương sẽ không còn khả năng trọng sinh!
Miệng Ngân Trần đã nhỏ giọt máu tươi, nó ngậm miệng nuốt về, lần nữa vồ vào đối thủ. Hung ác trong mắt không hề yếu bớt.

Nhưng nó còn chưa tới gần, đã bị một hơi thở cường hãn đánh trúng ngực.

Rêи ɾỉ, số đuôi phía sau nó lại mất một chiếc.

"Tuyết Hồ Vương, ngươi chính là Ngụy thần thú, nhất định phải chịu chết vì một nhân loại sao?" Đánh nhau với Ngân Trần chính là lão quái Linh Động Kỳ của Vạn Thú Tông.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngân Trần, hắn đã sinh ra tâm thu phục. Cho nên mới luôn đè đánh nó, không trực tiếp lấy mạng.

Không nghĩ tới, Ngân Trần cư nhiên ngoan cố như vậy. Chỉ còn hai đuôi, cũng không chịu nhận thua xin tha!

"Hôm nay Mộ Khinh Ca chắc chắn phải chết, ngươi chống cự nữa thì có nghĩa gì. Không bằng cân nhắc bỏ tà theo chính. Theo ta, cùng ta trở lại Vạn Thú Tông, ta đảm bảo địa vị ngươi sẽ không thấp hơn người bình thường!" Lão quái Vạn Thú Tông nói với Ngân Trần.
Nhưng Ngân Trần chỉ gầm gừ trong cổ họng, nhảy lên phía trước.

Đột nhiên trước mắt lão quái Vạn Thú Tông biến đổi. Hắn đã không còn ở vùng đất Thần Di, mà là đi vào phòng Vạn Thú Tông của hắn. Thế nhưng chung quanh hắn còn có vô số oán hồn quấn quanh. Kẻ đã từng bị hắn gϊếŧ, nữ đệ tử từng bị hắn lăng nhục, còn có linh thú bị tra tấn, vì hắn mà chết.

Những u hồn lệ quỷ đó quấn lấy hắn, lão quái Vạn Thú Tông chợt quát một tiếng: "Giả thần giả quỷ!" Ngay sau đó, một khí thế hủy thiên diệt địa phát ra từ người hắn, linh lực tím đen xen lẫn xám như vạn tên cùng bắn, đâm vào giữa trán những lệ quỷ oan hồn đó, lập tức khiến quỷ khóc sói gào.

Hình ảnh trước mắt như sóng tan đi, lão quái Vạn Thú Tông lại quay về bầu trời Thần Di.

Mà Ngân Trần lại bị thương rất nặng, nức nở một tiếng. Thân thể khổng lồ văng đầy máu tươi nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi xuống mặt đất.
Giờ phút này nó chỉ còn lại một chiếc đuôi, mà một đuôi kia đã như ẩn như hiện.

Sống chết, chỉ trong khoảnh khắc.

Mộ Khinh Ca và Ngân Trần có liên hệ. Khi nó bị thương nặng, cũng đã cảm nhận được. Nàng nhiều lần triệu hoán Ngân Trần, nhưng Ngân Trần lại bỏ qua mệnh lệnh của nàng.

Giờ phút này, đôi mắt huyết hồng của Ngân Trần đã nhắm chặt, cấp tốc rơi xuống từ không trung. Phương hướng không nghiêng không lệch, đúng là hướng về phía Mộ Khinh Ca.

"Ngân Trần!!!" Mộ Khinh Ca có cảm giác ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Ngân Trần thân thể đầy máu đang gần trong mắt mình. Nàng liều lĩnh nhảy lên, duỗi tay đón được Ngân Trần.

'Phốc!'

Một đường công kích đánh vào lưng Mộ Khinh Ca, cơ hồ khiến lưng nàng bị đánh gãy, phun máu rơi vào miệng mũi Ngân Trần.

Cũng may, nàng đã đón được Ngân Trần. Lúc đáp xuống, nàng đưa nó vào không gian, dặn dò: 'Manh Manh, chiếu cố tốt Ngân Trần.' Sau đó mới trở về chỗ cũ, dựa vào Linh Lung Thương để chèo chống mình không ngã.
Cơ thể Mộ Khinh Ca nhanh chóng chữa trị, mà Ngân Trần bị đưa vào không gian đã lâm vào hôn mê.

Manh Manh cau mày, nhanh chóng tới trước mặt Ngân Trần. Ngửi ngửi, đột nhiêu kêu: 'Máu của chủ nhân?' Trầm mặc một chút, Manh Manh thở dài: "Thật không biết ngươi là hồ ly xui xẻo hay là may mắn, hôm nay chỉ sợ là sinh tử kiếp của ngươi. Mà ngươi và chủ nhân có khế ước, hiện giờ lại bị dính máu tươi của nàng, trái lại là phúc duyên của ngươi rồi."

Nói xong, nàng cẩn thận thu xếp cho Ngân Trần hôn mê.

Ngân Trần đột nhiên biến mất, không khiến người ta bất ngờ. Dù sao khi Ngân Trần đột ngột xuất hiện, bọn chúng có thể đoán được trên người Mộ Khinh Ca cũng có loại túi trữ thú tương tự Vạn Thú Tông.

Mộ Khinh Ca nâng mắt lên. Đôi mắt thanh thấu đảo qua hai gã lão quái Linh Động Kỳ vây quanh nàng, lại đảo qua mấy người bị bắt.
Rầm rầm!

Bầu trời lại truyền đến tiếng vang dội. Toàn bộ không gian thí luyện đều rung động lên, tựa hồ đã sắp tới giới hạn sụp đổ.

Bạch Cốt Yêu Diễm và Bát Hoang Hư Không Viêm phối hợp lẫn nhau, đấu đến vị lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp khó khăn tách ra.

Nhưng nếu nhìn kỹ, là có thể nhìn ra lão quái Luyện Đúc Tháp cũng ôm mục đích giống lão quái Vạn Thú Tông, muốn chiếm Nguyên Nguyên thành của riêng.

Ngân Trần biến mất, lão quái Vạn Thú Tông về trận doanh bọn chúng.

Nhìn thấy thi thể cường giả Tử cảnh la liệt đầy đất, hắn hừ lạnh. Ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn không trung nát tươm. Gió thổi qua tóc dài, nhẹ lướt qua gò má nàng.

"A a a a! Tiểu gia thiêu chết ngươi!" Nguyên Nguyên phẫn nộ đánh về phía lão quái Luyện Đúc Tháp.
Lão quái Luyện Đúc Tháp cười dữ tợn, móc ra một vật chứa cổ quái, tựa như chờ Nguyên Nguyên chui đầu vào lưới.

Khi Nguyên Nguyên sắp bổ nhào trước mặt hắn, mắt thấy hắn sẽ lấy được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Thì Nguyên Nguyên lại đột nhiên biến mất, khiến cảm xúc kích động còn tàn lưu trên mặt già.

Nguyên Nguyên, dĩ nhiên là bị Mộ Khinh Ca thu về không gian.

Đồng thời, Mộ Khinh Ca hỏi: "Manh Manh, nếu ta chết, các ngươi sẽ thế nào?'

Manh Manh không muốn nói, nhưng vẫn phải cắn răng nói ra: 'Thân là khí linh, ta sẽ mang không gian lại ngủ say lần nữa, thẳng đến khi gặp được chủ nhân mới.'

"Mẫu thân lão đại, thả ta ra ngoài! Ta muốn giúp ngài đánh kẻ xấu!"

"Vậy thì tốt." Mộ Khinh Ca thở khẽ ra, phớt lờ Nguyên Nguyên đang kêu gào trong không gian.

Nàng dường như đã an tâm. Thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn những kẻ muốn nàng chết.
"Long Nha Vệ, về đội!"Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hô lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play