Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nói cách khác, bọn họ đã tìm được mười sáu tấm lệnh bài ở vùng đất Thần Di!

"Phía trước hình như có người tới đây." Khương Ly phụ trách đứng trên tầng cao quan sát tình huống, đột nhiên cảnh báo người phía dưới.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, vung tay lên. Hai mươi lăm vạn linh thạch đã bị nàng thu nạp vào không gian.

Mà những linh thạch vừa mới cạy chưa kịp giao cho Mộ Khinh Ca, Long Nha Vệ đều tự cất về.

Xử lý xong dấu vết, bọn họ ra khỏi tháp cao, phân tán ra chung quanh bắt đầu làm công việc của mình. Ừm, tìm lệnh bài!

Mộ Khinh Ca ra khỏi tháp cao, đứng ở ngoài sân.

Chỉ chốc lát, Khương Ly đã đi xuống, tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nói một câu: "Là bọn Thẩm Bích Thành. Trong đội họ hình như có người bị thương."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.


Không đến một lát, bọn họ quả nhiên thấy đội ngũ Thẩm Bích Thành phía trước. Phía sau hắn là tinh anh trẻ tuổi của Thẩm gia. Chỉ là, khiến Mộ Khinh Ca bất ngờ, đám người Hoa gia Hoa Cầm Tâm cư nhiên đi cùng Thẩm Bích Thành.

Một đám người có chút chật vật, nâng đỡ lẫn nhau tới gần tháp cao.

Trong bọn họ, có ba bốn người đều bị thương khác nhau. Chỉ bị thương thế ngoài da, không tính là nghiêm trọng.

Nhưng Mộ Khinh Ca cũng phát hiện có chút khác.

Đó là nhân số hai nhà Thẩm, Hoa hình như bị thiếu mất mấy người so với thời điểm mới vào không gian thí luyện. Hoặc là, mấy người này đã bị tách ra. Hoặc là, trong lúc nguy cấp đã dùng truyền tống phù ra khỏi không gian.

Nhìn thấy bọn Mộ Khinh Ca, hai nhà Thẩm Hoa cũng sửng sốt, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.

Thẩm Bích Thành nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, trầm mặc một lát, mới nói: "Chúng ta cần nghỉ ngơi."


Mộ Khinh Ca híp mắt, hơi tránh ra một bên, đồng ý bọn họ tới gần.

Thẩm Bích Thành gật đầu, mang theo người Thẩm gia tiến vào tháp cao. Mà Hoa gia Hoa Cầm Tâm lúc đi ngang qua Mộ Khinh Ca, ánh mắt u oán xẹt qua Khương Ly, rồi cắn môi đi theo người gia tộc tiến vào tháp cao.

Khương Ly có chút hả hê nói: "Xem ra, tiểu cô nương này vẫn chưa từ bỏ ý định với ngươi nha!"

Mộ Khinh Ca banh mặt: "Ta đã từ chối rõ ràng rồi."

Khương Ly cười mà không nói.

Nàng thật sự hoài nghi, Mộ Khinh Ca rốt cuộc có hiểu tâm tư con gái người ta không?

Có đôi khi, càng kháng cự, thì càng kích khởi tâm hiếu thắng. Đương nhiên, lấy tình huống của Mộ Khinh Ca, ngoại trừ từ chối thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Dàn xếp xong người gia tộc, Thẩm Bích Thành ra khỏi tháp cao, đứng trước mặt Mộ Khinh Ca và Khương Ly.


Đến gần, Mộ Khinh Ca và Khương Ly mới chú ý tới, chỗ vạt áo Thẩm Bích Thành có dấu vết băng bó.

Tầm mắt dời khỏi chỗ băng bó của Thẩm Bích Thành, Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi: "Bị thương?"

Thẩm Bích Thành không trả lời vấn đề này, mà hỏi lại: "Các ngươi ở chỗ này bao lâu rồi?"

Mộ Khinh Ca nhướng cao mày, vẫn phối hợp trả lời: "Không lâu, cũng không ngắn."

"Có nhìn thấy những ảo giác đó không?" Thẩm Bích Thành nhíu mày hỏi.

Đáp án này rất chắc chắn, hơn nữa còn không chỉ một lần.

Mộ Khinh Ca trả lời thật.

Thẩm Bích Thành im lặng một lát, sau đó mới nói: "Xem ra, ta suy đoán đúng. Tháp cao này rất an toàn."

Mộ Khinh Ca và Khương Ly liếc nhau mà không hiểu sao, lại nhìn về phía Thẩm Bích Thành.

Thẩm Bích Thành lúc này mới giải thích: "Chúng ta vào trước đó không lâu, thương thế của ta và những người khác đều do ảo giác đấy gây nên."
Cái gì!

Khương Ly và Mộ Khinh Ca đều kinh ngạc.

Những ảo giác đó cư nhiên có thể đả thương người?

Mộ Khinh Ca rốt cuộc tìm được nguyên nhân cảm giác không thích hợp lúc trước của mình.

Thời điểm ảo giác lần đầu tiên xuất hiện, nàng đã cảm thấy ảo giác không chỉ đơn giản như vậy. Nếu là nơi thí luyện, chẳng lẽ chỉ để cho họ nhìn thấy những ảo giác kia thôi sao?

Sau đó nêu cảm nghĩ khi xem lại ký lục?

Thẩm Bích Thành xuất hiện, đã nói cho nàng đáp án.

Những ảo giác đó chứa năng lực công kích. Chẳng qua, bọn họ tiến vào tháp cao nên không bị ảo giác quấy nhiễu.

Mộ Khinh Ca trầm ngâm một chút, hỏi Thẩm Bích Thành: "Lực công kích của ảo giác thế nào?"

Thẩm Bích Thành không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp thật: "Đại khái rơi vào Lam cảnh của con người."
Câu trả lời của hắn, khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca và Khương Ly đồng thời nổi lên cổ quái.

Thẩm Bích Thành bị các nàng nhìn đến lúng túng, đành phải giải thích: "Thương thế của ta, là vì..."

"Là bởi vì ta." Thanh âm Thẩm Bích Thành bị giọng nữ cắt ngang.

Hoa Cầm Tâm đi ra, đứng bên cạnh Thẩm Bích Thành, trừng mắt nhìn Mộ Khinh Ca rồi mới nói: "Thẩm tam thiếu là vì cứu ta, mới không cẩn thận bị thương."

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Thẩm Bích Thành, nói: "Tam thiếu yên tâm. Sau khi trở về, mẫu thân ta nhất định sẽ cảm tạ ân cứu mạng của tam thiếu."

Nói xong, nàng xoay người đi vào tháp cao.

Nàng đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên rời đi. Hành vi giống như chỉ đang xoát cảm giác tồn tại.

Mộ Khinh Ca và Khương Ly đều tỏ vẻ, thực không thể hiểu nổi.

Thẩm Bích Thành hơi mấp máy môi, đột nhiên nói: "Nàng nhào tới, ta chỉ có thể ra tay." Tựa hồ đang giải thích, hắn cứu Hoa Cầm Tâm không phải tự nguyện, mà là tràn đầy ủy khuất.
Khương Ly thiếu chút muốn cười to ra.

Mộ Khinh Ca cũng cố nén ý cười, nói với Thẩm Bích Thành: "Ừm, không cần giải thích."

Dứt lời, nàng đi cùng Khương Ly rời đi.

Thẩm Bích Thành đứng tại chỗ, cẩn thận nhớ lại lời nói của mình. Nhíu nhíu mày, tựa hồ không thấy có gì không đúng.

Đi xa, Khương Ly mới cảm thán nói: "Nữ nhân Hoa gia, thật đúng là..."

Sau khi vào không gian thí luyện, các nàng đều cảm thấy nữ nhân Hoa gia như đóa hoa được nuông chiều, chỉ thích hợp sống trong hoàn cảnh an nhàn, không nên xuất hiện ở nơi hiểm ác như vậy.

...

Trong tháp cao, Thẩm gia và Hoa gia gia nhập, không khiến không gian trở nên chật hẹp, mà trái lại có thêm mấy phần xuân sắc.

Tiếng cười oanh oanh yến yến từ chúng nữ tử Hoa gia cũng thêm cho tháp cao yên lặng mấy phần sinh cơ.

Không ít tinh anh Ly quốc và Ngu quốc đều hướng mắt tới vị trí Hoa gia. Đối với cái này, Mộ Khinh Ca không lên tiếng gì. Đều là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, tự nhiên sẽ bị hấp dẫn chút.
Nhưng mà biểu hiện của Long Nha Vệ, khiến nàng cảm thấy rất có mặt mũi. Ba trăm Long Nha Vệ đối với nữ nhân Hoa gia, đều duy trì trạng thái mắt nhìn thẳng.

Thực tế nàng không biết rằng, bởi vì có vị nữ tước gia là nàng làm cọc tiêu, trên dưới Long Nha Vệ đều nhất trí chướng mắt nữ nhân bên ngoài. Tiêu chuẩn thẩm mỹ đều là 'tối thiểu phải như Tiểu tước gia chúng ta, mới được gọi là nữ nhân!'

Lại trải qua một lần ảo giác, đội Thẩm Bích Thành và Hoa Cầm Tâm đều hiểu tác dụng của tháp cao.

Tại sao lại thế, không ai nói được.

Nhưng ở vùng đất Thần Di lâu như vậy, nơi nào cất giấu lệnh bài, trên cơ bản đều đã tìm hết rồi.

"Tăng thêm vừa rồi mới tìm được, tổng cộng có bốn mươi chín lệnh bài." Triệu Nam Tinh kiểm kê lại lệnh bài, giao cho Mộ Khinh Ca.
Càng về sau, càng có khả năng phát sinh chuyện cướp đoạt lệnh bài.

Mấy người thương nghị, nhất trí đặt ở chỗ Mộ Khinh Ca là bảo đảm nhất.

Mộ Khinh Ca ước lượng lệnh bài trong tay, thấp giọng: "Bốn mươi chín, nói cách khác còn năm mươi mốt tấm nữa."

Triệu Nam Tinh gật đầu, ngửa đầu nhìn sắc trời bên ngoài: "Thời gian trong không gian thí luyện rất hỗn loạn, không thể kết luận chúng ta đợi qua bao nhiêu ngày. Nhưng ta đoán ở bên ngoài đã năm ngày rồi."

"Nói cách khác, còn khoảng hai ngày nữa, thi đấu sẽ kết thúc." Mộ Khinh Ca trầm ngâm nói.

Hiện giờ trong tay tam đẳng quốc đã nắm giữ nửa số lệnh bài, gần như tương đương với nhị đẳng quốc. Tứ đại gia tộc tìm được lệnh bài, có thể chuyển tặng, cũng có thể không tính.

Hiện tại không biết thời gian còn lại, có thể tìm được bao nhiêu.
Nhưng có thể xác định là, để bảo đảm thắng lợi cuối cùng, một khi tam đẳng quốc và nhị đẳng quốc đụng nhau, sẽ phát sinh chiến đấu kịch liệt.

"Thời gian còn lại, chúng ta ở vùng đất Thần Di, không cần đi đâu. Chờ lệnh bài tự đưa tới cửa!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng.

Đột nhiên một đống đồ bị ném lên áo bào Mộ Khinh Ca.

'Lệnh bài!'

Tập trung nhìn, Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn Thẩm Bích Thành đi tới.

Gương mặt Thẩm Bích Thành vẫn lạnh te như cũ, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thứ này, vô dụng với ta." Sau đó, khốc khốc xoay người rời đi.

Khương Ly ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Bích Thành, mới xoay cổ cứng sang Mộ Khinh Ca: "Tình huống gì đây?"

Mộ Khinh Ca lại cúi đầu, đếm lệnh bài Thẩm Bích Thành lấy ra.

"Mười ba tấm." Mộ Khinh Ca kiểm kê xong, nhìn về phía Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi: "Vậy là chúng ta có sáu mươi hai tấm."
Nội tâm Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đồng thời buông lỏng.

Có lệnh bài này, bọn họ cơ hồ có thể ôm lấy ba thứ hạng đầu. Vậy là cách danh ngạch đi vào di tích Thượng Cổ lại gần thêm một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play