Edit: Diệp Lưu Nhiên

Khương Ly đang muốn nói gì đó, chợt thấy Mộ Khinh Ca dẫn người tới đây, nàng bèn nuốt lời nói đến bên miệng trở về. Liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hoán, rồi đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Khóe miệng Hoàng Phủ Hoán vẫn luôn treo nụ cười, nhìn Khương Ly rời đi.

Hắn không ngăn cản Khương Ly rời đi, cặp mắt cao quý cũng không bởi vậy mà lộ ra tia ghen ghét. Có, chỉ là chút mất mát, cộng thêm chút hâm mộ.

Bên cạnh, truyền đến tiếng bước chân.

Hoàng Phủ Hoán không xem là ai, tựa như có thể đoán được là ai.

Thẩm Bích Thành dừng lại bên cạnh Hoàng Phủ Hoán, nhìn theo tầm mắt hắn thấy bóng lưng Khương Ly.

Hắn như nghiêm túc tự hỏi một hồi, mới chắc chắn nói với Hoàng Phủ Hoán: "Ngươi thích nàng."

Bị Thẩm Bích Thành chọc thủng tâm tư, Hoàng Phủ Hoán cũng không thấy xấu hổ. Trái lại hắn thành thật gật đầu: "Đúng vậy! Ta cảm thấy, ta có chút thích nàng ấy."


"Vì sao?" Thẩm Bích Thành nhíu mày nói.

Hắt rất ít chú ý đến chuyện người khác, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, duy chỉ hơi thân cận với Hoàng Phủ Hoán chút ít. Có lẽ đây là duyên phận khi hai người hàng năm tới Ly cung muốn xin làm đồ đệ?

Hoàng Phủ Hoán nâng khóe miệng, hắn không biết phải trả lời Thẩm Bích Thành thế nào: "Chuyện tình cảm, nếu có thể dùng dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng, thì cũng không gọi là tình yêu."

Thẩm Bích Thành im lặng chớp mắt, lắc đầu nói: "Không hiểu."

Hoàng Phủ Hoán rốt cuộc dời tầm mắt khỏi Khương Ly, bởi vì Khương Ly và Mộ Khinh Ca đã đứng cạnh nhau trò chuyện. Hắn không muốn để cho Mộ Khinh Ca cảm nhận được tầm mắt mình quá nóng và thẳng thắn.

Hắn nhìn về phía Thẩm Bích Thành, nghiêm túc nói: "Ngươi không hiểu là bình thường."


Thẩm Bích Thành không cảm thấy Hoàng Phủ Hoán trả lời mình không lịch sự, trái lại tán đồng gật đầu. Nhưng lại bồi thêm câu: "Nhưng nàng ta là nữ nhân của Mộ Khinh Ca."

Một đao bổ vào ngực Hoàng Phủ Hoán hơi đau. Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, xoa ngực mình, nói với Thẩm Bích Thành: "Ta biết, mọi người cạnh tranh công bằng."

"Ngươi bị thương?" Ánh mắt Thẩm Bích Thành rơi xuống bàn tay đang xoa ngực của Hoàng Phủ Hoán, hỏi.

Hoàng Phủ Hoán cười, buông tay mình xuống: "Ta không bị thương. Nhưng mà ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi thích một nữ nhân, ngươi sẽ thích nữ nhân như thế nào?"

Đột nhiên, hắn hơi hóng hớt Thẩm Bích Thành.

Bị hai mắt tò mò của Hoàng Phủ Hoán nhìn chằm chằm, vẻ mặt Thẩm Bích Thành vẫn lạnh như đao tước: "Ta sẽ không thích bất kỳ nữ nhân nào."

"Đừng nói chuyện chắc chắn như vậy. Ngươi suốt ngày si mê tu luyện, chắc chỉ gặp không đến mười nữ nhân." Hoàng Phủ Hoán cười nói.


Thẩm Bích Thành nghiêm túc nghĩ, vẫn lắc đầu: "Nữ nhân, phiền toái."

Hoàng Phủ Hoán kéo khóe miệng, cảm thấy mình hỏi Thẩm điên về đề tài nữ nhân, nhất định là đầu bị kẹp rồi. Một đầu gỗ ương bướng, sao có thể hiểu được phong tình nữ nhân, chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa nam nữ?

Nhưng, hắn cũng không biết vì sao mình vẫn chưa dừng hỏi tiếp: "Nếu muốn ngươi nhìn trúng một người, vậy ngươi ưa thích kiểu nào?"

Thẩm Bích Thành nhăn nhíu mày lại. Ánh mắt dời khỏi Hoàng Phủ Hoán, dừng tới chỗ Khương Ly và Mộ Khinh Ca đang nói chuyện: "Ta chọn hắn."

"Khụ khụ." Hoàng Phủ Hoán thiếu chút bị đáp án của hắn làm sặc chết. Hắn vốn tưởng Thẩm Bích Thành sẽ biết chọn một nữ nhân nào đó, nhưng không nghĩ tới lại chọn một nam nhân.

Tuy hắn cũng thừa nhận nam nhân này rất ưu tú, xuất sắc. Đương nhiên, dung mạo cũng rất yêu nghiệt.
Nhưng, dù sao đó cũng là nam nhân!

Hoàng Phủ Hoán kinh hãi hỏi: "Vì sao chọn hắn?"

Thẩm Bích Thành không cảm thấy câu trả lời của mình có gì không ổn. Thần sắc hắn bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán, trả lời: "Bởi vì, hắn rất lợi hại. Ta đánh không lại hắn!"

"..." Hoàng Phủ Hoán bị tiêu chuẩn kén chọn của Thẩm Bích Thành đánh bại. Bởi vì lợi hại, bởi vì đánh không lại nên mới thích? Đây là logic gì. Chẳng lẽ, Thẩm Bích Thành nội tâm sắt đá kỳ thực có thể chất thích bị ngược đãi? Hy vọng tức phụ tương lai phải mạnh hơn mình?

Hoàng Phủ Hoán thật vất vả mới có thể tiêu hóa lượng tin tức này.

Hắn thừa nhận mình lắm miệng. Hắn không nên hỏi Thẩm Bích Thành vấn đề có độ khó cao.

Hoàng Phủ Hoán thu liễm cảm xúc, nghiêm mặt nói: "Ngày đó, rốt cuộc ngươi thua thế nào?"
Nhắc tới trận đấu ba ngày trước, Thẩm Bích Thành tuy thua nhưng lại không kiêng dè. Hoàng Phủ Hoán hỏi, hắn đáp: "Thương của hắn đâm trúng chỗ yếu hại của ta."

"Nhưng, cây thương đó không phải nát rồi sao?" Hoàng Phủ Hoán nghi hoặc hỏi.

Thẩm Bích Thành gật đầu, đôi mắt toát ra một tia bội phục: "Hắn nắm lực lượng rất tinh chuẩn, hắn liệu trước thời điểm thương đâm trúng ta sẽ vỡ vụn. Cho nên mới không màng tất cả đâm tới, không hề do dự. Lá gan hắn rất lớn, quan trọng nhất chính là hắn có năng lực chống đỡ được gan hắn lớn. Càng đánh về sau, hắn cơ hồ đoán chắc mỗi một lần ta xuất kích. Có thể nói, ta đánh dựa theo tiết tấu hắn. Nên dù có tiếp tục đánh nữa, thua vẫn sẽ là ta."

Hoàng Phủ Hoán nghẹn họng nghe Thẩm Bích Thành giải thích, nửa ngày mới phản ứng lại: "Từ ngày ta quen biết ngươi tới giờ, đây là câu ngươi nói nhiều nhất. Hơn nữa, ta cũng là lần đầu nghe được ngươi đánh giá cao người khác như vậy."
"Hắn là một đối thủ hiếm có." Thẩm Bích Thành bình tĩnh nói.

"Nhưng đối thủ hiếm có của ngươi, chỉ sợ sẽ có phiền toái." Hoàng Phủ Hoán đột nhiên nói.

Thẩm Bích Thành nghi hoặc nhìn hắn.

Nhìn đến ánh mắt hắn, Hoàng Phủ Hoán biết ngay gia hỏa này chỉ biết theo đuổi võ đạo, không biết tí gì.

Hoàng Phủ Hoán tốt tính giải thích: "Trước khi tới Thánh Nguyên đế quốc, Mộ tiểu tước gia đã gây thù với Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp. Ta điều tra được, hai thế lực này từng liên hợp với quan phủ Nhung quốc truy sát hắn một thời gian, rồi đều chết trên tay hắn. Kể cả phân viện Luyện Đúc Tháp ở Cổ Vu quốc cũng bị hủy trong tay hắn. Mà hiện giờ, hắn lại đắc tội Lam gia. Tính tình vị kia Lam gia, cho dù ngươi không để ý bên ngoài thì hẳn cũng có biết một hai. Khương nữ hoàng đang lo lắng mấy nhà đấy liên hợp lại đối phó hắn."
"Bọn họ không phải đối thủ." Thẩm Bích Thành nhàn nhạt nói.

Hoàng Phủ Hoán nhẹ gật đầu: "Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Thế hệ tuổi trẻ ngoại trừ ngươi, không ai có thể là đối thủ Mộ tiểu tước gia. Nhưng ta thấy Khương nữ hoàng rất lo lắng, thậm chí quyết định muốn đi cùng vào không gian thí luyện. Tóm lại, nếu ngươi không hy vọng đối thủ hiếm có của mình bị tính kế mà mất mạng, đến lúc đó ngươi hỗ trợ chăm sóc chút. Đương nhiên, nếu có thể, cũng giúp ta chiếu cố Khương nữ hoàng."

Thẩm Bích Thành chuyển mắt nhìn về phía hắn.

Hoàng Phủ Hoán cười khổ: "Ngươi biết đấy, quy củ là thế. Để cân bằng thế lực các nhà, con cháu hoàng thất Hoàng Phủ ngày thường mỗi năm đều có cơ hội tiến vào không gian thí luyện rèn luyện, nhưng ở hội Lâm Xuyên thì không được phép vào."
"Ta biết rồi." Thẩm Bích Thành nhàn nhạt nói, quay người rời đi.

Hoàng Phủ Hoán nhìn hắn rời đi, lẩm bẩm: "Chiếu cố tốt Mộ tiểu tước gia, chỗ Thánh Vương bệ hạ, ngươi sẽ không bị thua thiệt."

...

"Ta từng nghe ngóng qua, là về không gian thí luyện." Khương Ly nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hứng thú nói: "Lúc trước đại khái đã hiểu, ngươi nghe ngóng được cái gì?"

"Không gian thí luyện là do Thánh Vương bệ hạ dùng đại pháp kéo ra. Diện tích bên trong lớn vô cùng, có rất nhiều linh thú hung hãn, ngươi hẳn là đã biết." Khương Ly nói.

Điểm này, Mộ Khinh Ca đã biết. Nàng gật đầu.

Khương Ly hạ giọng nói: "Thì ra sau khi Thánh Vương bệ hạ tạo ra không gian thí luyện, đã ném cho Thánh Nguyên đế quốc. Chỉ để lại một câu, nói nếu không thể vượt qua không gian thí luyện, thì không cần đi di tích Thượng Cổ chịu chết. Sau đó, đối với chuyện quản lý không gian thí luyện, đều do tứ đại gia tộc và hoàng thất cùng quyết định."
"Là sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Khương Ly nói ra điều mình biết: "Tổng cộng có năm chìa khóa mở không gian thí luyện. Một cái do hoàng thất cầm giữ, bốn cái khác thì đưa cho tứ đại gia tộc. Hoàng thất có được một cái chìa khóa có thể đơn độc mở ra không gian nhỏ, mà bốn cái còn lại thì không thể mở ra. Năm chìa khóa hợp lại thì mới có thể mở ra toàn bộ không gian thí luyện. Lối vào không gian thí luyện ở hoàng cung, mà chìa khóa do Hoàng Phủ gia giữ có tính chất đặc thù. Cho nên năm phương ước định, mỗi năm hoàng thất đều có một cơ hội mở ra không gian thí luyện. Nhưng ở hội Lâm Xuyên, khi mở ra toàn bộ không gian, trong danh ngạch của người Hoàng Phủ hoàng thất tiến vào di tích Thượng Cổ, đều có hơn phân nửa là cho tứ đại gia tộc. Mỗi thế lực có thể vào tám người, mỗi lần danh ngạch của Thánh Nguyên đế quốc đều có bốn người từ tứ đại gia tộc chiếm vị trí. Đây xem như là ngăn cản quyền lực, là thỏa hiệp của hoàng thất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play