Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ngọn lửa tan biến, mê chướng thối lui.

Ánh vào trong mắt những người trên hành lang là cảnh tượng hai người đứng đối lập trong 'lung'...

Rốt cuộc là, ai thắng ai thua?

Xung quanh trở nên an tĩnh lại. Người ngồi trên hành lang so với hai người trong 'lung' càng khẩn trương hơn, thậm chí sống lưng cũng rời khỏi ghế tựa thoải mái.

Những người khác bên ngoài 'lung' không nhìn ra phát sinh chuyện gì bên trong, giờ phút này cũng tụ tập ngoài cửa sắt.

Mọi người đều ăn ý giữ im lặng, ngừng thở chờ đợi cánh cửa sắt mở ra.

"Loan đao rời tay, cây thương vỡ nát. Rốt cuộc là ai thắng ai thua?" Trong trầm mặc, Hoa gia chủ nghi hoặc hỏi. Thanh âm nàng cực thấp, lại cực kỳ rõ ràng truyền vào tai mỗi người.

Ai thắng? Dĩ nhiên là Mộ Khinh Ca thắng!


Trong mắt Khương Ly dâng lên tia ngạo nghễ, sự tín nhiệm của nàng dành cho Mộ Khinh Ca là không có lý do.

Mặc dù Thẩm Bích Thành cực kỳ yêu nghiệt, hơn hai mươi tuổi đã có thể tự nghĩ ra chiến kỹ, nhưng tuyệt không phải đối thủ của Mộ Khinh Ca!

Trong 'lung', Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành đứng đối diện nhau.

Gió núi rót vào đỉnh 'lung', thổi đến vạt áo hai người tung bay.

"Ta thua." Cùng với gió núi, là tiếng nói nhàn nhạt của Thẩm Bích Thành.

Giọng điệu hắn không có thất vọng, không có nhụt chí, cũng không có không cam lòng. Có, chỉ là bình tĩnh trình bày sự thật.

Mộ Khinh Ca không nói gì. Thực tế, bây giờ nàng có nói gì cũng không thích hợp.

An ủi?

Thẩm Bích Thành hiển nhiên không cần.

Khoe khoang?

Nàng không có thú vui ác này.

Nàng và Thẩm Bích Thành không phải địch nhân, chỉ có thể xem như đối thủ thi đấu. Thắng bại là chuyện bình thường, không cần nói thêm gì.


Trong lúc Mộ Khinh Ca im lặng, Thẩm Bích Thành lại mở miệng: "Ta sẽ tìm ngươi, lần sau, ta sẽ không thua."

Hai tay hắn bây giờ bị Ám Ảnh Thương ma sát vào da thịt chảy máu, nhưng hắn không biểu hiện ra một tia đau đớn. Ném xuống những lời này, hắn nhanh chóng đi tới chỗ Thanh Long Khiếu Nguyệt Đao.

Đi tới trước mặt Thanh Long Khiếu Nguyệt Đao, hắn giơ bàn tay đầy máu thịt của mình, dùng sức nắm lấy chuôi đao rút nó ra khỏi mặt đất. Sau đó nhanh chóng bước qua Mộ Khinh Ca, đi tới cửa sắt.

Thong dong lạnh nhạt như vậy, khiến trong mắt Mộ Khinh Ca dâng lên vài phần thưởng thức.

Nàng cười nhạt, phủi một chút lộn xộn trên vạt áo, cũng xoay người đi tới cửa sắt.

Mọi người ngẩng đầu chờ đợi ở bên ngoài, rốt cuộc chờ thấy cửa sắt chậm rãi mở ra.

Người đi ra đầu tiên là Thẩm Bích Thành.


"Là Thẩm gia tam thiếu!"

"Là Thẩm điên ra trước, chẳng lẽ hắn thắng?"

"Tám chín phần là thế rồi, không thấy hắn không bị thương gì sao?"

"Hai ngày hai đêm, cư nhiên có thể không bị trọng thương, còn có thể tự mình đi ra. Ta trông ngoài Thẩm tam thiếu ra, cũng không còn ai làm được đâu."

"Hắc hắc, phỏng chừng Tiểu tước gia gì đó đến từ tam đẳng quốc đã bị Thẩm tam thiếu đánh cho te tua nằm thở thoi thóp trong 'lung' rồi."

"Thế thì chưa chắc."

"Gì mà chưa chắc? Hiện tại Thẩm tam thiếu ra trước, chắc chắn là hắn thắng!"

Thời điểm Thẩm Bích Thành xuất hiện, đủ loại suy đoán sôi nổi bay ra.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi nhìn nhau. Không quá tin tưởng mấy lời của những người này, nhưng cũng lo lắng Mộ Khinh Ca vẫn chưa lộ diện.

Trong tiếng suy đoán, thân ảnh Mộ Khinh Ca xuất hiện sau Thẩm Bích Thành.
Nàng mặc hồng y yêu dã lóa mắt, vừa xuất hiện đã hấp dẫn tầm mắt những người ngoài 'lung'.

"Ơ? Mộ tiểu tước gia cũng ra rồi? Trông dáng vẻ hắn, hình như cũng không bị thương!"

"Hai người đều không nhìn ra manh mối, rốt cuộc là ai thắng ai thua?"

"Ta thấy chính là Thẩm tam thiếu."

Có người chắc chắn nói.

Cũng có số ít người ôm nghi hoặc.

Thanh âm suy đoán truyền vào tai Mộ Khinh Ca, nàng lại không để ý tới.

Một trận, nàng đánh đến sảng khoái. Tán thành đối thủ Thẩm Bích Thành này, ai thắng ai thua cần gì phải giải thích với người khác?

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca xuất hiện, trong mắt Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đều sáng ngời, đồng thời bỏ xuống lo lắng trong lòng.

Thẩm Bích Thành đứng ngoài cửa sắt, đôi mắt bình thản nhìn chung quanh một vòng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tiếng bàn tán sôi nổi xung quanh đều an tĩnh lại.
"Ta thua!"

Đây là lần thứ hai Thẩm Bích Thành nói ra câu này.

Lần đầu tiên, là hắn thừa nhận với Mộ Khinh Ca. Lần thứ hai, là thừa nhận với mọi người.

"Cái gì?! Thẩm điên cư nhiên thua? Có lầm hay không?"

"Đùa cái gì vậy? Thẩm điên tung hoành Thiên Đô bao nhiêu năm? Chưa từng bại qua ai trong lớp trẻ tuổi, được công nhận là người trẻ tuổi mạnh nhất Lâm Xuyên. Hiện giờ cư nhiên chính miệng thừa nhận mình thua."

"Chuyện này không có khả năng! Có phải đối thủ ra ám chiêu không?"

"Ám chiêu gì? Tiểu tước gia chúng ta sẽ cần thủ đoạn hèn hạ vậy sao?" Phượng Vu Phi không nhịn được phản bác.

Triệu Nam Tinh cũng lập tức ngang nhiên nói: "Không sai. Nếu là thắng không minh bạch, Thẩm Bích Thành há lại sẽ thừa nhận? Chẳng lẽ, các ngươi coi hắn là kẻ ngốc sao?"

Một câu ẩn hàm uy hiếp, thành công khiến thanh âm nghi ngờ biến mất.
Nói ra kết quả quyết đấu, Thẩm Bích Thành không để ý tới mọi người, cũng không để ý tới những người trong tứ đại gia tộc khác, nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.

Thẩm Bích Thành vừa đi, mọi người đều tập trung tiêu điểm lên Mộ Khinh Ca.

Trận chiến ban đầu giữa Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành ở hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, rất ít ai được tận mắt nhìn thấy. Dù sau đó bị truyền miệng ra ngoài, nhưng rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo sự thật.

Mặc dù nói trận đấu ấy, Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành bất phân thắng bại.

Nhưng đối với những thiên tài con cưng của nhất đẳng quốc và nhị đẳng quốc mà nói, bọn chúng tình nguyện bị một kẻ luôn luôn áp trên đỉnh đầu mình thắng hơn, cũng không hy vọng một hắc mã Mộ Khinh Ca ngang trời xuất hiện thủ thắng.
Tâm lý này rất là khó nói, nhưng đều có ý tứ cùng chung kẻ địch.

"Hắn thật sự thắng Thẩm Bích Thành?"

"Tuy không có nguyện ý tin tưởng, nhưng mà do Thẩm Bích Thành chính miệng nói, chẳng lẽ còn giả?"

"Trời! Tam đẳng quốccho ra yêu nghiệt gì thế này? Hắn thật sự tới từ tam đẳng quốc sao? Có hắn ở đây,đám người chúng ta đều biến thành phông nền."

"Chẳng lẽ phong thủy luân chuyển, vận may đến phiên tam đẳng quốc rồi? Xem ra ta phải bớt thời gian đến xem phong thủy tam đẳng quốc mới được."

"Lúc nào đi thì gọi ta, ta cũng có hứng thú với phong thủy tam đẳng quốc."

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đi tới chỗ Mộ Khinh Ca. Còn chưa đợi họ hỏi thăm, Mộ Khinh Ca đã nói: "Thi đấu kết thúc rồi sao?"

Nàng hỏi, dĩ nhiên là vòng đấu thứ hai.

Triệu Nam Tinh gật đầu: "Đã kết thúc. Kết quả tích điểm sẽ có vào ba ngày sau, trước khi công bố vòng đấu thứ ba."
"Một khi đã vậy, chúng ta đi thôi." Mộ Khinh Ca hơi gật đầu.

Nàng quyết định, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi dĩ nhiên sẽ không phản đối.

Không chào hỏi người trên hành lang, Mộ Khinh Ca trực tiếp dẫn người trở về dịch quán.

Khi nàng đi rồi, nhóm khản giả trên hành lang cũng định tản đi.

Hôm nay lấy được tin tức, đều đánh sâu với từng người trong gia tộc họ.

Đặc biệt là hai người Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết.

Thẩm Bích Thành thành danh ở nhất đẳng quốc nhị đẳng quốc đã lâu, hai người bọn hắn có quen thuộc. Nhưng không nghĩ tới, tuổi hắn trẻ đã có thể tự nghĩ ra chiến kỹ, thả uy lực không yếu.

Điểm này, cũng đủ bọn hắn lau mắt mà nhìn.

Nhưng Thẩm Bích Thành đã lấy đồ áp dưới đáy hòm ra rồi, mà vẫn bị bại bởi Mộ Khinh Ca.

Điều này làm cho bọn hắn phải đánh giá lại chiến lực Mộ Khinh Ca một lần nữa.
Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, cảnh giác dưới đáy mắt đều rất rõ ràng.

Hai người bọn hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt Khương Ly dừng trên người chúng. Lúc này, nữ quan được nàng phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về, báo lại bên tai nàng.

Nhưng tin tức tra được, lại khiến Khương Ly rất không hài lòng.

"Không tra được gì?" Khương Ly cau mày, thanh âm thêm vài phần lạnh buốt.

Nữ quan cúi đầu, thấp thỏm nói: "Đúng vậy, bệ hạ. Thần đã rải hết tất cả thám tử Cổ Vu ở Thiên Đô, nhưng kết quả bọn hắn báo về đều là không tra ra được cái gì."

Khương Ly hơi nheo mắt, con ngươi xẹt qua tia lạnh: "Tiếp tục tra, càng tra không ra, thì càng chứng tỏ bọn chúng có quỷ. Gắt gao nhìn chằm chằm cho ta, có gió thổi cỏ lay gì phải lập tức báo lại."

"Vâng, bệ hạ." Nữ quan rũ mắt thối lui.
Khương Ly đứng lên. Thi đấu kết thúc, Mộ Khinh Ca cũng đi rồi, nàng dĩ nhiên sẽ không tiếp tục ở lại.

Huống chi báo cáo vừa rồi, khiến tâm trạng nàng rất bực bội.

Không tra ra được gì, khiến bất an trong đáy lòng nàng càng phóng đại. Cảm giác nguy hiểm không có lý do này, hình như đang báo động trước cho nàng.

Khương Ly nâng tay, nhẹ che đi vị trí trái tim.

Trái tim trong này có được huyết mạch chủng tộc khác, thần thú đối với dự cảm nguy cơ luôn nhạy bén hơn nhân loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play