Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong 'lung', tĩnh lặng đáng sợ.

Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành đứng đối diện nhau. Đây là một trận thi đấu, khiêu chiến của hai người họ!

Ngoài 'lung', Khương Ly đã trở lại hành lang trên dãy núi, đi tới vị trí gần lung của Mộ Khinh Ca nhất mà ngồi xuống. Ánh mắt của nàng không có một khắc rời khỏi cái lung kia, thẳng đến khi Hoàng Phủ Hoán bưng một đĩa trái cây đã được rửa sạch ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt nàng mới nhẹ nhàng dời lại đây.

Khương Ly mới lạ nhìn người bưng đĩa trái cây, liếc mắt xem Hoàng Phủ Hoán đang mỉm cười. Đuôi lông mày hơi nhướng, trêu tức: "Vô sự hiến ân cần, Thái tử điện hạ có việc gì sao?"

Hoàng Phủ Hoán cười nói: "Chẳng lẽ Hoán không thể lấy lễ bằng hữu đối đãi với nữ hoàng sao?"


Khương Ly cười càng trêu tức hơn, không chút lưu tình chọc thủng hắn: "Làm một người tư cách thừa kế đế quốc, bằng hữu gì đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn lôi kéo nhân tâm thôi."

"Khương nữ hoàng hà tất nói chuyện khó nghe như vậy?" Hoàng Phủ Hoán cười khổ lắc đầu. Nói chuyện với Khương Ly làm hắn đau đầu, nhưng rồi lại tự nguyện hãm sâu không thể kiềm chế.

Khương Ly không thèm quan tâm nói: "Ta nói chuyện trước giờ đã vậy. Nếu ngươi không nghe vào, thì có thể rời đi." Nói xong, còn làm một thủ thế 'đi thong thả không tiễn'.

Hoàng Phủ Hoán bất đắc dĩ lấy ra một trái tươi từ đĩa hoa quả, đưa tới trước mặt Khương Ly: "Lời nói vừa nãy là ta sai, bồi tội với ngươi."

Thái độ của Hoàng Phủ Hoán làm cho Khương Ly ẩn ẩn cảnh giác lên. Ánh mắt nàng lóe lóe, vươn tay lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn tiếp nhận hoa quả hắn đưa, chưa ăn vội mà cầm trong tay thưởng thức.


"Hoàng Phủ Thái tử, có việc thì nói, vòng vo gì đó thực sự rất khiến người ta chán ghét." Khương Ly nheo hai mắt lại.

Sắc mặt Hoàng Phủ Hoán hơi quẫn, khuôn mặt như ngọc cư nhiên phiếm hồng dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Ly.

Trong lúc Khương Ly chờ đợi, hắn rốt cuộc mở miệng: "Quan hệ giữa Khương nữ hoàng và Mộ tiểu tước gia... thật là tốt."

Những lời này làm cho Khương Ly híp híp mắt, khóe mắt hơi lóe. Nàng giương môi cười nói: "Bên ngoài chẳng phải nói bổn nữ hoàng là nữ nhân của Mộ tiểu tước gia sao?" Ngươi nói xem quan hệ có tốt không?

"Hoán muốn một đáp án thật từ miệng nữ hoàng." Hoàng Phủ Hoán đột nhiên nghiêm túc.

Ánh sáng hài hước trong đôi mắt Khương Ly thu liễm lại. Nàng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hoán, như đang nghiên cứu mỗi biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt tuấn mỹ kia.


Một lát sau, nàng mới tràn ngập châm chọc hỏi: "Hoàng Phủ Thái tử lấy thân phận gì để hỏi ta?"

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoán thẳng thắn thành khẩn: "Lấy thân phận người theo đuổi."

Sự thổ lộ thẳng thắn này có chút đột nhiên, làm Khương Ly sửng sốt. Nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, cười ha hả.

Dư quang khóe mắt nàng liếc qua 'lung' của Mộ Khinh Ca. Thấy nàng và Thẩm Bích Thành còn chưa chính thức ra tay, ánh mắt nghiền ngẫm cười nói với Hoàng Phủ Hoán: "Hoàng Phủ Thái tử đây là đang thổ lộ ta sao? Tính cạy góc tường của Mộ tiểu tước gia?"

Thân thể Hoàng Phủ Hoán hơi cứng. Lý trí nói cho hắn, hiện giờ hắn muốn cầu cạnh Mộ Khinh Ca thì không nên ở ngay lúc này, khiến hắn (Mộ Khinh Ca) không vui. Nếu Khương Ly thật sự như bên ngoài đồn thổi, là tình nhân của Mộ Khinh Ca. Vậy dù hắn có tâm sự gì, cũng không nên ở ngay lúc này làm ra chuyện không chính xác, chọc giận Mộ Khinh Ca.
Nhưng mấy ngày nay cái loại cảm giác tim đập thình thịch, làm cho Hoàng Phủ Hoán không thể khống chế. Chuyện tình cảm vi diệu khó dò, tới đột nhiên làm cho người không thể ngăn cản.

Hắn là người thừa kế đế quốc, nhưng cũng là người thật tình.

Vì vậy dù không lo, hắn vẫn không thể ngăn lại tình cảm với Khương Ly, hy vọng có thể làm rõ quan hệ giữa nàng và Mộ Khinh Ca.

Thậm chí, trung thực với tình cảm của mình, hắn không ngại chính diện đối địch với Mộ Khinh Ca một lần.

Vô luận thắng thua, hắn đều không thẹn với lương tâm!

Ý nghĩ của hắn, Khương Ly dĩ nhiên không biết. Hiện tại nàng suy nghĩ chính là, Thái tử điện hạ Thánh Nguyên đế quốc đột nhiên thổ lộ với mình rốt cuộc là thiệt tình hay giả ý. Nếu là giả ý, vậy mục đích thật sự là gì? Có bất lợi với Mộ Khinh Ca hay không.
Cho nên trong đôi mắt nghiền ngẫm của nàng, còn ẩn chứa sắc bén lạnh lẽo.

Tựa hồ một khi nàng đã xác định Hoàng Phủ Hoán gây bất lợi với Mộ Khinh Ca, sẽ lập tức bóp chết từ trong trứng nước.

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hoán không dám nói mình là khiêm khiêm quân tử, nhưng cũng không phải không dám nhìn thẳng vào nội tâm mềm yếu của mình." Hoàng Phủ Hoán châm chước trong lòng, mới trả lời.

Khương Ly cười lạnh nói: "Trước mặt ngươi xưng huynh gọi đệ với Mộ Khinh Ca, sau lưng thì thổ lộ nữ nhân của hắn? Quả nhiên không thể xưng là quân tử."

Hoàng Phủ Hoán cười không để ý: "Từ xưa quân tử chân chính hoặc là chết hoặc là nghèo, hoặc là hối hận chết. Hoán không muốn tiếc nuối cả đời như bọn họ. Nếu nữ hoàng còn chưa gả cho Mộ tiểu tước gia, vậy Hoán có cơ hội theo đuổi."
"Ngươi cạy góc tường đúng là cạy đến quang minh chính đại!" Nụ cười Khương Ly không chút nào che giấu châm chọc. Hoàng Phủ Hoán nói không làm cảm động nàng được. Nếu nàng thật sự dễ dàng bị nam nhân cảm động, cũng không phải Khương nữ hoàng nàng.

Nàng lạnh nhạt và châm chọc, không khiến Hoàng Phủ Hoán lùi bước. Hắn đột nhiên đứng lên, nói với Khương Ly: "Vô luận nữ hoàng tin hay không, mong nhớ kỹ lời Hoán nói hôm nay. Nếu ngày nào đó nữ hoàng và Mộ tiểu tước gia vĩnh kết đồng tâm, Hoán sẽ thật tình chúc phúc. Nhưng trước đó, nếu nữ hoàng còn chưa quyết định gả thấp, vậy mong suy xét đến Hoán nhiều hơn."

Dứt lời, hắn nhẹ gật đầu với Khương Ly, xoay người tiêu sái đi.

Phong cách tiêu sái sòng phẳng này, đúng là khiến người ta sinh vài phần bội phục.

Khương Ly sững sờ tại chỗ, đợi sau khi bóng lưng Hoàng Phủ Hoán biến mất, mới chớp chớp mắt. Nói thầm: "Bệnh thần kinh!"
Sau đó, nàng ném chuyện của Hoàng Phủ Hoán ra sau đầu, dời lực chú ý tập trung vào 'lung' chứa Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành.

Hai người sắp bắt đầu đại chiến, có thể nói là trong vòng thi thứ hai này, là trận đấu khiến mọi người mong chờ nhất. Đều là người xuất sắc trong lớp trẻ tuổi. Hai người so đấu, sẽ kích ra tia lửa gì?

Ánh mắt Khương Ly nhẹ nhàng chậm rãi quét tới ghế ngồi tứ đại gia tộc.

Hôm nay ngoại trừ người Lam gia, ba gia tộc khác đều ở đây.

Ánh mắt Khương Ly đảo qua ghế trống Lam gia, lại thấy được hai ghế ngồi khác cũng trống. Đó là ghế thuộc về Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp. Bọn họ vắng mặt, khiến nội tâm Khương Ly mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Khương Ly vẫy vẫy tay, nữ quan Cổ Vu đứng phía sau nàng lập tức đi lên trước, ghé tai vào.
"Phái người tìm hiểu một chút, gần đây Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp vội vàng làm cái gì." Khương Ly thấp giọng phân phó.

Nữ quan lập tức ngầm hiểu, rũ mắt lui ra.

Nữ quan Cổ Vu quốc vừa rời đi không bao lâu, Vạn Thú Tông Hắc Mộc, Luyện Đúc Tháp Lâu Huyền Thiết cùng nhau đi vào. Thong thả chậm rãi chào hỏi mọi người, rồi mới ngồi về vị trí của mình.

Khương Ly nhìn chằm chằm bọn hắn từ xa, không tự chủ nhíu mày.

Mặc dù hiện tại Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết xuất hiện, nàng vẫn không yên tâm với bọn hắn.

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Khương Ly lại nhìn Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành trong 'lung'.

Mà ánh mắt của nàng, dừng trên người Thẩm Bích Thành nhiều nhất.

Bởi vì người đứng đầu trong lớp trẻ Thiên Đô, được coi là kẻ điên khiến cho nàng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Khương Ly hơi cau mày, đôi mắt phiếm kim sắc chiết xạ ra ngưng trọng.

...

Trong 'lung', thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn Thẩm Bích Thành.

Đối phương đứng đối diện cách nàng mười trượng. Vừa vào đã nhắm mắt lại, hơi thở vững vàng làm cho người ta nghĩ lầm hắn ngủ rồi.

Mộ Khinh Ca không thúc giục hắn, chỉ là an tĩnh đứng chờ.

Sau nửa nén hương, Thẩm Bích Thành rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra.

Nghiêm khắc mà nói, Thẩm Bích Thành không thể xưng là mỹ nam tử. Nhưng quanh người hắn tản ra hơi thở cực kỳ sắc bén. Dường như ngũ quan đều do đao gọt mà thành, cực kỳ sắc bén, cũng bởi vậy mà có hương vị độc đáo.

Phảng phất lời nói nào,từ trong miệng nam nhân này nói ra, đều có sức tin phục đặc biệt.

Đặc biệt là khi hắn mở mắt ra, Mộ Khinh Ca phảng phất có cảm giác bị hai tia sáng ngưng thực bắn ra từ mắt hắn.
"Ta đã chuẩn bị xong." Thẩm Bích Thành trầm giọng nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, câu môi nói: "Ta cũng chuẩn bị xong."

Ngay khi nàng dứt tiếng, cổ tay phải Thẩm Bích Thành run lên. Một thanh loan đao cán dài trượng tám xé rách bầu trời, xuất hiện trong tay hắn. Hắn nặng nề nắm chặt, cán dài chống lên mặt đất, khiến mặt đất run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play