Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Hai nhà các ngươi tới bao nhiêu người?" Lam gia chủ do dự nói.

Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết liếc nhau, không trả lời câu hỏi của hắn.

Hắc Mộc chỉ nói: "Nếu Lam gia chủ đồng ý lời đề nghị của ta, đồng ý liên thủ với chúng ta, chúng ta sẽ nói mọi thứ cho ngươi. Trước mắt chúng ta chỉ có thể nói, nhân thủ chúng ta chuẩn bị, cho dù là mười Mộ Khinh Ca cũng khó thoát chết!"

Trong mắt Lam gia chủ sáng ngời, nội tâm dao động.

Lâu Huyền Thiết cười nói: "Lam gia chủ cứ nghiêm túc suy nghĩ đi."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm: "Không cần suy nghĩ, chỉ cần gϊếŧ được Mộ Khinh Ca, Lam gia ta tuyệt sẽ không lùi bước."

Ba người trong phòng theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Lam Phi Nguyệt băng bó kín mặt đẩy cửa vào. Phần cổ áo, tay áo còn ẩn hiện băng gạc nhiễm máu.


Thấy nàng ta đi vào, Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết đều hô một tiếng: "Lam tiểu thư."

"Phi Nguyệt sao con không nghỉ ngơi cho tốt, chạy ra làm gì?" Lam gia chủ nhíu mày nói.

Lam Phi Nguyệt đi đến bên người phụ thân, nói với hắn: "Phụ thân, Mộ Khinh Ca nhục con đến tận đây rồi. Nếu không báo thù, bảo nữ nhi phải sống thế nào?"

"Chuyện này vi phụ sẽ cẩn thận suy xét, con không cần lo lắng." Lam gia chủ trầm giọng nói.

"Còn muốn suy xét gì nữa?" Thanh âm Lam Phi Nguyệt trở nên bén nhọn, cất giọng căm hận: "Hắn chỉ là tiện dân đến từ tam đẳng quốc nghèo hèn, có gì phải cố kỵ? May mắn được chút thiên phú mà thôi, ngài thực cho rằng Thánh Vương bệ hạ sẽ để người như vậy ở trong lòng sao? Chết thì chết, trên đời này có rất nhiều thiên tài!"

"Phi Nguyệt!" Lam gia chủ không vui nói. Thật sự là hắn cố kỵ Thánh Vương bệ hạ, chưa làm rõ quan hệ giữa Thánh Vương bệ hạ và Mộ Khinh Ca, hắn không muốn dễ dàng ra tay.


Đúng là hắn rất hận Mộ Khinh Ca, hận không thể lột da róc xương, răn đe cảnh cáo.

Nhưng hắn ngoại trừ là phụ thân Lam Phi Nguyệt, còn là gia chủ Lam gia. Hắn phải ưu tiên cho lợi ích gia tộc, thậm chí ở thời điểm tất yếu, hắn có thể hy sinh Lam Phi Nguyệt.

"Phụ thân! Ngài tỉ mỉ bồi dưỡng nữ nhi là vì cái gì? Chẳng lẽ hiện giờ ngài trơ mắt nhìn Mộ Khinh Ca cướp đi thứ vốn nên thuộc về nữ nhi, thuộc về Lam gia sao? Không có hắn, Thánh Vương bệ hạ có thể nhìn đến con, đến lúc đó Lam gia chúng ta chính là gia tộc vinh quang nhất toàn bộ đại lục Lâm Xuyên, Thánh Nguyên đế quốc căn bản không đáng nhắc tới. Ngài còn do dự như vậy, sẽ bỏ lỡ cơ hội. Tương lai bị hắn thật sự leo lên Thánh Vương bệ hạ, vậy còn xuống tay được sao? Thù chúng ta, chỉ có thể nhịn xuống sao?" Thanh âm Lam Phi Nguyệt bén nhọn kêu lên.


Nàng ta xuất hiện, khiến Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết nhẹ nhõm trong nháy mắt.

Tựa hồ nhiệm vụ thuyết phục Lam gia chủ, được Lam Phi Nguyệt tự động ôm tới.

Hai người ăn ý giữ im lặng, tùy ý Lam Phi Nguyệt tiếp tục khuyên Lam gia chủ.

Lý do của Lam gia chủ cũng vì Lam Phi Nguyệt nói mà im lặng, như đang giãy giụa lần cuối.

Lam Phi Nguyệt lại nói: "Phụ thân, ích lợi lớn đi kèm với nguy hiểm lớn. Nếu muốn Lam gia phát dương quang đại, vậy nhất định phải gánh vác chút ít nguy hiểm. Ngài cứ lo trước lo sau như thế, sao có thể dẫn dắt Lam gia đi lên đỉnh phong?"

Ánh mắt Lam gia chủ đột nhiên ngưng tụ, rốt cuộc hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Được! Nếu đã tới tình trạng ngươi chết ta sống, vậy Lam gia ta sẽ mạo hiểm! Tru sát súc sinh họ Mộ, trả lại mảnh trời quang cho Thiên Đô ta, tránh cho Thánh Vương bệ hạ bị tiểu nhân che mờ mắt!"
"Đây mới là phụ thân mà con biết!" Lam Phi Nguyệt thấy đạt được mục đích, mỉm cười.

Mặc dù nụ cười nàng ta bây giờ trông vô cùng xấu xí và dữ tợn.

Ba phương đạt thành nhận thức chung, Lam Phi Nguyệt lập tức nhìn về phía Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết: "Hai vị, phụ thân ta đã đồng ý hợp tác, đan dược các ngươi đáp ứng cho ta đâu?"

Vừa nghĩ đến có thể khôi phục dung mạo, Lam Phi Nguyệt đã có chút gấp không chờ nổi.

Hắc Mộc lấy ra một bình sứ trong lòng, ném tới Lam Phi Nguyệt.

Nàng ta vội vàng rút nắp bình, đan hương nồng đậm phiêu ra.

"Tu Nhan Đan này là ba năm trước đây, tông chủ chúng ta tự mình đến Dược Tháp mua một số tiền lớn. Vạn Thú Tông chúng ta suốt ngày kề cận bên linh thú, ngẫu nhiên sẽ phát sinh chuyện đệ tử bị linh thú cắn xé hủy dung. Vì để ngừa vạn nhất, mới mua Tu Nhan Đan." Hắc Mộc giải thích.
Hắc Mộc nói, Lam Phi Nguyệt không nghe vào.

Nàng ta chỉ biết, viên đan dược này có thể khôi phục dung mạo bị tổn hại đến xấu xí của nàng về ban đầu.

Không nghĩ nhiều, nàng ta đổ đan dược cho vào miệng.

Đan dược vào miệng là tan, nháy mắt chảy khắp người nàng ta.

Dần dần, một cỗ lực lượng dâng cao từ đan điền chậm rãi đến chỗ bị thương trên gương mặt, khiến miệng vết thương của nàng ta truyền đến cảm giác tê ngứa.

Khi nàng ta theo bản năng muốn giơ tay gãi ngứa, thanh âm Hắc Mộc truyền đến: "Tiểu thư Phi Nguyệt đừng có gãi. Ngươi chỉ cần về nghỉ ngơi một đêm, ngủ một giấc, ngày mai sẽ thấy dung mạo mình đã khôi phục ban đầu, hơn nữa càng thêm chói lọi."

Nghe được Hắc Mộc nói, Lam Phi Nguyệt buông tay xuống.

Nàng ta không có hứng thú tiếp tục ở lại thư phòng, vội vàng cáo biệt phụ thân rồi quay trở về phòng mình. Dựa theo lời Hắc Mộc nói, nằm xuống ngủ một giấc. Tỉnh dậy, nàng ta vẫn là mỹ nhân đệ nhất Thiên Đô!
Mà Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết thì tiếp tục ở lại thư phòng Lam gia chủ, bàn bạc chi tiết từng khâu tru sát Mộ Khinh Ca.

Lúc này đây, bọn hắn đã hạ quyết tâm. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì nhất định phải mất mạng!

...

Vòng thi đấu thứ hai hội Lâm Xuyên, đã tiến hành bốn ngày ba đêm.

Ngoại trừ ngày đầu tiên Mộ Khinh Ca lên sân, ba ngày sau đều không lên sân. Bởi vì, chỉ cần nàng vào 'lung', thì sẽ không có ai chạy tới tìm ngược.

Mà nếu nàng thấy trong 'lung' có người, chỉ cần vào là người trước đó sẽ chạy trối chết, căn bản không đánh một trận với nàng.

Thi đấu không thú vị như vậy làm cho Mộ Khinh Ca hết hứng. Dứt khoát không đi nữa, ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài chờ đợi Thẩm Bích Thành xuất hiện.

Lại tới thêm một đêm.

Trong sơn cốc đã nổi lên bó đuốc chiếu sáng.
Mà ở không trung trên 'lung', không biết hoàng thất Thánh Nguyên đế quốc đã lấy bảo bối gì, cư nhiên có thể lơ lửng trôi nổi trên năm cái 'lung', chiếu sáng như ban ngày, không hề ảnh hưởng đến thi đấu ban đêm.

Nhưng mà người tham gia thi đấu dù gì cũng không phải làm bằng sắt.

Về đêm, cảm giác mệt mỏi sẽ dễ hiện ra hơn ban ngày. Cho nên, dù là thi đấu như ban ngày, nhưng buổi tối người tiến vào 'lung' thi đấu, cũng ít hơn ban ngày.

Đại đa số thời điểm, người dự thi các nước đều ngồi ở góc sơn cốc đả tọa tu dưỡng.

Số lần vòng đấu thứ hai, vốn chính là không giới hạn.

Cho nên kể cả mọi người đều nghỉ ngơi ban đêm, cũng không ai bảo gì.

Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ đả tọa, vừa lúc nghe thấy tiếng bước chân của hai người khác nhau. Nàng mở mắt ra, Thiên Đô đã dần sáng, ban đêm lại đi qua. Người đi tới chỗ nàng, là Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.
Mấy ngày nay, hai người cũng tham gia trận thi đấu của nước mình, thắng bại đều có. Nhưng tóm lại là thắng nhiều hơn thua. Tích điểm trước mắt, bọn họ vẫn hung hăng cắn đuôi nhị đẳng quốc, không bị chênh lệch quá lớn.

Mà Tần quốc, vẫn xa xa dẫn đầu như cũ.

Có Long Nha Vệ, tam đẳng quốc không còn ở hoàn cảnh xấu trước mặt nhị đẳng quốc, dĩ nhiên cũng rất ít xuất hiện tình huống trừ điểm.

"Làm sao vậy?" Nhìn hai người ngồi cạnh hai bên, Mộ Khinh Ca không khỏi nhướng mày hỏi.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn do Triệu Nam Tinh mở miệng: "Dựa theo tiến độ này của chúng ta, sau khi thi đấu kết thúc, tuy hai nước chúng ta vẫn lót dép, nhưng sẽ không bị ném quá xa. Mấu chốt nhất chính là vòng cuối cùng."

Mộ Khinh Ca lẳng lặng nghe hắn nói, nhẹ gật đầu.
Phượng Vu Phi nói tiếp: "Vòng thứ hai là tiến hành thí luyện trong không gian, nhân số trong nước có thể đi vào có hạn. Ta từng hỏi thăm rồi, thí luyện không gian hình như là do Thánh Vương bệ hạ dùng đại thần thông chuyên môn tạo ra. Bên trong là một thế giới chân thật, diện tích vùng đất rất lớn. Căn cứ quy tắc, nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm được những lệnh bài bị chôn giấu, cướp đoạt những đội ngũ khác, còn phải bị linh thú công kích. Cuối cùng xem số lượng lệnh bài trong tay mà tổng kết xếp hạng. Đồng thời dựa theo xếp hạng khác nhau, mà tích điểm cũng khác nhau."

'Tư Mạch tạo ra không gian?' Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Sau đó nàng lại tiếc hận nghĩ: 'Đáng tiếc Tư Mạch không ở đây. Hắn mà ở đây, còn có thể hỏi hắn tình huống thí luyện không gian.' Các quốc gia trước khi vào thí luyện không gian, khẳng định sẽ dùng hết thủ đoạn hỏi thăm tình huống bên trong. Nếu nàng thật sự làm vậy, cũng không tính là gian lận.
"Chúng ta muốn hỏi là, vòng đấu thứ ba có cần mang tất cả mọi người vào không? Tranh thủ khả năng thắng lợi lớn nhất!" Triệu Nam Tinh nói xong, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play