Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thì ra là vậy!

Mộ Khinh Ca rốt cuộc đã hiểu, vì sao tứ đại gia tộc không cần thi đấu ở hội Lâm Xuyên, nhưng cũng có được tư cách xen lẫn vào.

Thì ra, là chuyện Ly cung lên men.

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là thế.

Bởi vì giữa nàng và Thẩm Bích Thành, vốn là có một trận quyết đấu đã hẹn trước.

"Mộ tiểu tước gia, nếu ở trên lôi đài đụng phải Cầm Tâm, huynh phải thương tiếc người ta nha." Ngữ khí Hoa Cầm Tâm đột nhiên trở nên mềm mại, nói với Mộ Khinh Ca.

Hoa Cầm Tâm đột nhiên nghiêng thân tới Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca lắc mình một cái tiêu sái tránh đi. Hoa Cầm Tâm hơi lảo đảo, đứng vững xoay người, ánh mắt tràn ngập ai oán nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Hoa tiểu thư, xin tự trọng." Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng gật đầu với nàng, nhanh chóng rời đi.


"Đúng là một tên ngốc không biết thương hương tiếc ngọc!" Hoa Cầm Tâm dậm chân, cắn môi nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca.

...

Mộ Khinh Ca tiến vào võ đài, phát hiện ở khán đài chính giữa trên cao đã tới không ít người.

Khương Ly cũng ngồi trên đó, nhìn thấy nàng, vẫy vẫy tay.

Mộ Khinh Ca mỉm cười nhìn nàng, không lập tức đi qua mà tới chỗ Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

"Hiện tại sao rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.

So với ba ngày trước, biểu tình hai người có vẻ nhẹ nhàng hơn chút.

Triệu Nam Tinh cười giỡn: "Có Long Nha Vệ hộ tống, tuy chúng ta vẫn lót cuối, nhưng chênh lệch không quá lớn."

"Vòng đầu, mọi người đều không được cách nhau quá xa. Hiện giờ mục đích đã đạt được rồi." Phượng Vu Phi cũng nói theo.

Mộ Khinh Ca tập trung nghĩ một lát, phát hiện đúng là thế.

Tựa hồ tất cả mọi người đều ăn ý, không thể hiện ra bản lĩnh chân chính ở vòng thi đấu thứ nhất.


"Nhưng mà, bên đệ phải cẩn thận." Triệu Nam Tinh nhắc nhở: "Hiện tại tích điểm Tần quốc đang dẫn đầu, đã được một trăm chín mươi bảy điểm. Đứng thứ hai là Địch quốc mới tám mươi chín điểm. Trừ cái này ra, chênh lệch giữa mọi người không lớn. Ta đoán ba ngày tiếp theo, sợ là nhị đẳng quốc sẽ liên hợp lại đối phó Tần quốc, ngăn chặn các ngươi, tận lực giảm bớt chênh lệch lẫn nhau."

Mộ Khinh Ca cười cười, rộng lượng nói: "Không sao, bọn chúng cứ việc tới."

Trước mắt Tần quốc có tích điểm đã đạt được như ý nàng, ba ngày còn lại cứ tùy tiện chơi vui.

Thi đấu vòng đầu, khảo nghiệm không chỉ ở sức chịu đựng, còn là chiến thuật.

Như nàng đã hạ lệnh cho Long Nha Vệ lúc trước, trợ giúp Ly quốc và Ngu quốc cũng coi như là một dạng chiến thuật. Mà hiện giờ, ba nước nhị đẳng quốc liên hợp lại đối phó nàng, cũng là chiến thuật.


Nàng không biết di tích thượng cổ là nơi nào, nhưng từ quy tắc ba vòng thi đấu, còn có các quốc gia coi trọng tới xem, nhất định là nơi hiểm ác.

Không chỉ phải đối mặt với tồn tại có khả năng nguy hiểm trong di tích thượng cổ, cũng phải phòng bị những người khác cùng tiến vào.

Vì vậy Lâm Xuyên khảo nghiệm không phải cá nhân, mà là đoàn đội.

Mà điểm này, Long Nha Vệ của nàng tuyệt đối là tồn tại cường thế!

Nhìn thoáng qua, Mộ Khinh Ca về tới khán đài.

Thời điểm đi qua Tiết Quỳnh, người sau gật đầu ý bảo, nàng cũng hoàn lại như vậy.

Ngồi xuống bên cạnh Khương Ly, còn chưa chờ hai người nói chuyện, Hoàng Phủ Hoán đã đi tới: "Mộ tiểu tước gia, mấy ngày nay ở dịch quán nghỉ ngơi sao?"

Mộ Khinh Ca nhướng mày, gật đầu.

Hoàng Phủ Hoán kéo ghế dựa ngồi bên cạnh các nàng, cười nói: "Đoán chừng có hai tin nóng, Mộ tiểu tước gia còn chưa biết."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Khương Ly.

Khương Ly cười nói: "Nếu ngươi muốn tới xum xoe lấy lòng, việc gì phải nhìn ta? Ngươi muốn nói thì cứ nói đi, ta còn đang lười tốn nước miếng đây."

Khương Ly nói không chút lưu tình nào, khiến Hoàng Phủ Hoán lắc đầu cười khổ, nhưng vẫn cảm ơn Khương Ly: "Đa tạ Khương nữ hoàng thành toàn."

Sau đó, hắn mới nói với Mộ Khinh Ca: "Hiện giờ có hai tin nóng ngoài phố. Một tin là Vạn Tượng Lâu sẽ mở hội đấu giá vào sáu ngày sau. Còn có một tin khác là Lam gia, lại nói tiếp chuyện này cũng có chút liên quan đến Tiểu tước gia."

Mộ Khinh Ca câu môi cười, ngữ khí nghiền ngẫm: "Hội đấu giá Vạn Tượng Lâu thì ta biết. Chỉ là, Lam gia đã xảy ra chuyện gì mà lại dính cả ta vào?"

Hoàng Phủ Hoán cười nói: "Không biết vì sao, chuyện Lam Phi Nguyệt bị thổi bay ra ngoài, khiến Thánh Vương bệ hạ vứt bỏ bị truyền ra ngoài. Hiện giờ Lam Phi Nguyệt bị dư luận công kích không dám lộ diện. Có thể nói là nàng ta đã từng thổi phồng bao nhiêu, bây giờ bị chèn ép trầm trọng bấy nhiêu. Mà Tiểu tước gia được Thánh Vương bệ hạ ưu ái, giữ lại một mình ở Ly cung cũng được truyền ra. Hiện giờ mỗi bá tánh Thiên Đô đều suy đoán Tiểu tước gia là dạng người gì, vì sao được độc Thánh Vương bệ hạ ân sủng. Giữa phố xá, có không ít người mang sự tích Tiểu tước gia biên soạn thành thoại bản, truyền xướng trong trà dư tửu hậu."
Mộ Khinh Ca nghe mà ngạc nhiên, không thể tưởng được nàng bế quan ba ngày, nhân gian đã có biến hóa như thế.

Cái gì gọi là ở trên núi mấy ngày, ngoài đời đã ngàn năm, nàng đã rõ ràng cảm nhận được rồi.

"Khụ khụ, Thái tử điện hạ nói cho ta biết là có mục đích gì?" Mộ Khinh Ca giả ho một tiếng, hỏi Hoàng Phủ Hoán.

Hoàng Phủ Hoán không dấu vết nhìn người Lam gia, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Nụ cười bao hàm thâm ý: "Có lẽ, Tiểu tước gia hẳn là nên hỏi Khương nữ hoàng tin đồn mới nhất."

Hở?

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía Khương Ly.

Mà Hoàng Phủ Hoán lại đứng lên ngay lúc này, cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Khương Ly hung tợn nói: "Đúng là đồ giảo hoạt! Lời dễ nghe thì hắn nói, lời khó nghe thì để lại cho ta nói!"

"Khó nghe?" Mộ Khinh Ca híp mắt, nhìn về phía Khương Ly.
Khương Ly hừ lạnh, khinh thường nói: "Còn có thể là gì? Vốn là lời đồn có lợi cho ngươi, dưới sự hướng dẫn của người có tâm, ngươi ở trong thoại bản chính là một tên lấy sắc hầu người."

"Lấy sắc hầu người?" Khóe mắt Mộ Khinh Ca lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nụ cười mỉa mai.

Khương Ly nhàn nhạt nói: "Có một phiên bản khác miêu tả về ngươi. Đây không phải lần đầu ngươi lấy sắc hầu người, mà là khi ở Tần quốc lúc ngươi còn mang danh tiếng phế vật, đã có thể dựa vào mỹ mạo xuất chúng mê hoặc hoàng thất Tần quốc, khiến cho mấy hoàng tử đấu đá vì ngươi. Cuối cùng Mộ gia trở thành người được lợi lớn nhất, lấy được cái danh hiền vương chiến thắng. Hiện giờ ngươi đảo loạn Tần quốc còn chưa đủ, lại tới mê hoặc Thánh Vương bệ hạ lặp lại chiêu cũ, muốn mượn Thánh Vương bệ hạ ra tay diệt trừ kẻ địch, khống chế toàn bộ Lâm Xuyên."
Nụ cười Mộ Khinh Ca lạnh dần: "Khống chế toàn bộ Lâm Xuyên? Kẻ thả ra tin đồn này, đúng là để mắt ta. Phiên bản này mưu hại ta, đến ta cũng cảm thấy mình là họa quốc yêu cơ người người muốn gϊếŧ."

"Lời đồn vừa truyền ra, Hoàng Phủ gia lập phái người đi bình ổn, ta cũng ra tay. Nhưng mà hiệu quả cực nhỏ, phiên bản này như bị thế lực thao túng không ngừng truyền ra. Đúng rồi, lúc ta phái người đi tra, phát hiện bên Vạn Tượng Lâu cũng nhúng tay." Nói xong, Khương Ly vứt mị nhãn cho Mộ Khinh Ca, cười đi: "Xem ra Hàn thiếu chủ rất để tâm ngươi nha."

Để tâm? Không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.

Mộ Khinh Ca cảm thấy mình cực hiểu tính cách ác liệt của Hàn Thải Thải.

"Tra ra ngọn nguồn chưa?" Mộ Khinh Ca hỏi Khương Ly.

Khương Ly lại lắc đầu: "Tạm thời chưa có, nhưng mà Hoàng Phủ Hoán vừa nói, hình như ám chỉ Lam gia không thoát được liên quan."
Mộ Khinh Ca im lặng, ánh mắt thanh lãnh quét đến người Lam gia. Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt nói: "Thời điểm ta đi vào, vẫn chưa nhận thấy có gì khác."

Khương Ly cười nói: "Đương nhiên. Những lời đồn đãi đó cũng chỉ có dân chúng ngu ngốc tin là thật, người ở đây đều biết ngươi có bản lĩnh, sao có thể dễ dàng tin tưởng?" Nói xong, nàng ngưng mắt lại, trầm giọng: "Nhưng mà ta rất tò mò, mục đích bọn chúng bôi đen ngươi là gì? Muốn di dời ánh nhìn dân chúng khỏi Lam Phi Nguyệt sao?"

"Ta cũng rất tò mò." Mộ Khinh Ca cười nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play