Edit: Diệp Lưu Nhiên

Phượng Vu Phi cũng tán đồng gật đầu.

Đêm qua nàng ở cung yến cũng âm thầm nhìn tiểu thư Lam gia. Đúng là mỹ nhân hiếm có, nhưng tuyệt không khoa trương như bá tánh biểu hiện ra ngoài.

Nếu so về mỹ mạo, Phượng Vu Phi cảm thấy tiểu thư Lam gia kia, có khi còn kém hơn vị Khương nữ hoàng tràn ngập phong tình dị vực, quyến rũ vũ mị này.

Đương nhiên nếu ném đi giới tính, luận mỹ mạo, đương nhiên tiểu tước gia bọn họ là thiên hạ đệ nhất!

"Hứ, cả ngày che mặt, ai biết dưới khăn che mặt kia là đẹp hay xấu? Cố lộng huyền hư." Khương Ly khinh thường hừ một tiếng.

(*) Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ huyền bí.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn lại, nhìn khăn che mặt kim sắc nàng đeo, nhướng mày.

Khương Ly lập tức thẳng người, nâng cằm tự tin nói: "Ta đẹp hay xấu, ngươi nghiệm chứng qua rồi còn gì."


Mộ Khinh Ca nén cười gật đầu, nói với mọi người: "Đi thôi."

Nữ nhân Lam gia muốn làm cái gì, nàng không hứng thú. Lúc trước bởi vì nghe thấy nàng ta ái mộ Tư Mạch, mới cố ý đánh giá.

Ngoại hình một người, không đại biểu cho cái gì.

Cho dù Lam Phi Nguyệt có đẹp thế nào, thì sao?

Mấy người tiếp tục bước chậm đi, không cảm thấy hứng thú với đường chính náo nhiệt. Chẳng qua bọn họ phải về dịch quán, vô luận là Khương Ly hay nhóm Mộ Khinh Ca đều phải đi ngang qua đường chính.

Đi một hồi, phía trước có thanh âm chen chúc truyền tới.

"Này, chớ có đẩy!"

"Ngươi chắn trước mặt ta, ngồi xổm đi."

"Ta ngồi xổm thì còn nhìn được cái gì? Không thấy biển người tấp nập phía trước ta sao? Lùn thì đừng có tới xem náo nhiệt!"

"Hắc, sao ngươi lại mắng chửi người rồi hả?"

"Ai mắng chửi người? Lỗ tai người nào nghe được ta mắng chửi người? Lại nói bậy, coi chừng ta đánh ngươi!"


"Ừm! Quân tử không đứng vây dưới tường!"

"Ai da, dẫm lên chân ta rồi!"

"Đều nhường đường, thiếu gia nhà ta muốn đi qua!"

"Thiếu gia nhà ngươi là ai? Ra kia chơi đi!"

"Ối, ai sờ mông lão nương?"

"Ai nha! Ai kéo mất khăn lụa của ta rồi?"

Thanh âm lung tung rối loạn, ong ong hét vào tai đám người Mộ Khinh Ca. Chen chúc phía trước, khiến bọn họ chùn bước.

Triệu Nam Tinh kinh ngạc cảm thán: "Bá tánh Thiên Đô, thật là quá... điên cuồng!" Hắn vốn định nói 'quá nhàm chán'. Nhưng lo chọc giận ai đó, bị bá tánh Thiên Đô đổ xô hội đồng, nên lâm thời đến bên miệng đổi thành 'điên cuồng'.

Vẻ mặt Khương Ly ghét bỏ hừ lạnh: "Một đám nhà quê không hiểu việc đời." Mỹ nhân chân chính ở đây chứ đâu! Ánh mắt nàng nhẹ nhàng dừng trên người Mộ Khinh Ca, hung hăng xẻo bằng hai mắt.


Cảm nhận được ánh mắt nàng, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn qua, hỏi: "Sao vậy?" Nói xong còn giơ tay sờ sờ mặt mình.

Khương Ly lắc đầu thở dài một tiếng, đôi mắt tràn ngập tiếc hận.

Nếu Mộ Khinh Ca chịu đổi về nữ trang, nàng dám dùng nhân cách bảo đảm, tuyệt đối đẹp hơn ngàn vạn lần so với Lam Phi Nguyệt. Đến lúc đó người được bao vây sẽ không phải là nữ nhân Lam Phi Nguyệt cố làm ra vẻ kia, mà là Mộ Khinh Ca.

"Người người chen lấn thành như vậy, chúng ta trở về thế nào?" Phượng Vu Phi nhìn đám đông chen lấn như ruồi bọ bay quanh, nhíu mày nói.

"Chờ Lam Phi Nguyệt đi qua, đám người tự nhiên sẽ tản đi." Mộ Khinh Ca giương cằm.

"Vấn đề là ai biết khi nào nàng ta mới đi hết con phố này?" Khương Ly buông tay nói.

Đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa dùng sa mành quấn lên lọng che, chậm rãi đi vào tầm mắt bọn họ...
"A! Lam tiểu thư tới!"

"Đúng là Lam tiểu thư, thật là xinh đẹp! Đẹp quá!"

"Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô chúng ta!"

"Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô? Rõ ràng chính là đệ nhất mỹ nhân Lâm Xuyên!"

Tiếng ca ngợi nối liền không dứt, một tiếng cao hơn một tiếng.

Lam Phi Nguyệt ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, vẫn mặc bộ váy dài màu lam. Khăn che mặt chặn đi hai phần ba dung mạo nàng. Tóc đen như mực, mềm mại sáng bóng, búi tóc trên đỉnh đầu được trâm ngọc điểm xuyết. Trên người nàng không tìm thấy chút trang sức vàng bạc nào, đậm vẻ tươi mát thoát tục.

Tiếng ca ngợi ngoài xe ngựa không ngừng truyền vào tai nàng ta. Nàng lại không bị ảnh hưởng, tiếp tục nhìn phía trước, ánh mắt mang theo lãnh đạm và đạm mạc xa cách.

Phảng phất nàng là tiên tử từ trên trời rơi xuống, không hợp với phàm nhân bốn phía.
"Lam tiểu thư, ngài thật đẹp!"

"Lam tiểu thư sao lại đẹp như vậy? Không xong, ta bị khó thở rồi!"

"Lam tiểu thư, hôm nay nhìn thấy mặt ngài, ta sống không còn gì luyến tiếc!"

"Phụt!" Khương Ly không nhịn được bật cười ra tiếng. Nàng cố nén cười, lắc đầu nói: "Ta thật sự không chịu nổi. Những người này sao có thể dùng ngữ khí chân thành như thế, nói ra lời trái lương tâm như vậy? Lam Phi Nguyệt kia rõ ràng đeo khăn che mặt, không xem rõ dung mạo mà đã thổi phồng nàng ta bay lên chín tầng mây. Thì ra danh hào đệ nhất mỹ nhân của nàng ta là có được như vậy!"

"Ngươi muốn bị hội đồng à, ta không phụng bồi đâu." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt bay ra một câu.

Khương Ly trừng mắt nhìn nàng, bẹp miệng: "Đồ không có lương tâm!"

"Ta chỉ quan tâm bao giờ nàng ta đi hết con đường này." Phượng Vu Phi nhíu mày càng chặt.
Xe ngựa Lam Phi Nguyệt từ lúc xuất hiện đến bây giờ, đã xấp xỉ mười lăm phút, mà còn chưa di động bao nhiêu. Con đường này vốn không tốn mấy bước chân, hiện tại bị nàng ta làm cho tắc nghẽn không đi được.

Khương Ly cười nói: "Không thấy người ta đang cố ý sao? Lấy năng lực hộ vệ của Lam gia, muốn mở đường thì có gì khó? Đây rõ ràng là hưởng thụ ca ngợi từ người khác, cố ý giả vờ không đi được."

Triệu Nam Tinh nghi hoặc nói: "Ta thấy ánh mắt nàng ta rất bình tĩnh, không giống hưởng thụ."

Khương Ly quét mắt nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Cho nên mới nói, nam nhân các ngươi dễ dàng bị nữ nhân lừa, căn bản không hiểu lòng dạ nữ nhân. Tuy biểu cảm nàng ta bình tĩnh, nhưng ta dám cam đoan, trong lòng ta nhất định nở hoa."

Triệu Nam Tinh bị nàng nói đến không còn lời gì để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mà Mộ Khinh Ca lại chỉ cho hắn một ánh mắt 'thương mà không giúp được gì'.

Lại đợi hồi lâu, xe ngựa Lam Phi Nguyệt rốt cuộc di động thêm vài bước. Thêm mấy bước nữa là có thể đi hết con đường này, bọn Mộ Khinh Ca cũng có thể nhẹ nhàng rời đi.

Nhưng nàng ta đột nhiên dừng lại, chậm rãi chuyển mắt. Tầm mắt thanh cao đạm mạc trực tiếp phóng tới mấy người Mộ Khinh Ca.

Động tác của nàng ta, tự nhiên đám đông đang bao vây nàng ta cũng nhìn thấy được.

Cơ hồ không có ngoại lệ, tất cả mọi người xoay đầu, nhìn theo hướng ánh mắt nàng ta.

Vừa nhìn mới phát hiện, phía sau bọn họ là đường phố vắng vẻ, cư nhiên có bốn người bề ngoài xuất chúng đứng ở đó.

Cái khác không nói nhiều, chỉ riêng nam tử hồng y kia thôi, dung mạo kinh thế tuyệt diễm kia đã khiến đám đông trấn trụ, thanh âm ồn ào bốn phía đột nhiên an tĩnh lại.
'Đây là công tử nhà ai? Lớn lên quá...' Trong kinh diễm, bọn họ phát hiện mình cư nhiên mất đi năng lực miêu tả.

Bọn họ tìm tòi hết từ ngữ mỹ lệ trong đầu, thế nhưng hoảng sợ phát hiện, bọn họ không tìm được từ nào thích hợp để hình dung dung mạo công tử hồng y.

Ách... bị phát hiện?

Đây là ý niệm đầu tiên của Mộ Khinh Ca, nàng mỉm cười lễ phép, hơi gật đầu với Lam Phi Nguyệt xem như chào hỏi.

Nàng vừa cười, lập tức khiêu khích đám người hít khí. Không ít nữ tử đều hạnh phúc té xỉu.

"Đi thôi." Ai ngờ Lam Phi Nguyệt lại nhăn mày, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, phân phó nô bộc đánh xe ngựa một tiếng.

Xe ngựa lần nữa chạy đi, chậm rãi xuyên qua đám người.

Tựa hồ Mộ Khinh Ca ở trong mắt nàng ta, chỉ như con kiến không hơn.

"Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo?" Khương Ly khinh thường thì thầm.
"Chúng ta đi thôi." Mộ Khinh Ca cười không sao cả, nói với mấy người.

Nhưng nàng vừa nhấc bước chân, đã phát hiện con đường phía trước không bởi vì Lam Phi Nguyệt rời đi mà trở nên thông thoáng. Ngược lại, bốn người bọn họ không biết từ khi nào đã bị vây giữa đám người.

"Ách..." Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc. Đây là tình huống gì?

Dư quang khóe mắt Khương Ly lạnh lùng quét mắt nhìn nàng: "Mộ tiểu tước gia quả nhiên mị lực phi phàm! Xin mượn mặt ngươi dùng một lát, mở đường cho chúng ta về dịch quán."

Lời nói móc hết sức rõ ràng.

Mộ Khinh Ca không khỏi nhìn về phía nàng, cười tủm tỉm: "Ta không ngại giúp ngươi kéo khăn che mặt xuống đâu."

Khương Ly trừng mắt, nghiến răng nói: "Ngươi cư nhiên uy hiếp ta!"

"Sao lại vậy chứ?" Mộ Khinh Ca cười đến vô hại: "Ta chỉ muốn đem sự tốt đẹp này chia sẻ cho mọi người thôi."
Nàng dám cam đoan, gương mặt tràn ngập phong tình dị vực của Khương Ly tuyệt đối mang đến hiệu quả không kém hơn nàng!

"Khụ khụ, làm phiền một chút. Chư vị nhường đường chút, chúng ta muốn đi."

Thời điểm hai người tranh cãi, Triệu Nam Tinh đã đi ra nở nụ cười như gió xuân ấm áp, nói với quần chúng Thiên Đô vây xem.

Nghe được hắn nói, đám người chen chúc lui sang hai bên một bước, lộ ra một khe hở ở giữa.

Nhưng mà... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play