Edit: Diệp Lưu Nhiên

Người như vậy, có đến bảy vị trong hoàng thất Thánh Nguyên đế quốc, thực lực có thể nghĩ.

Đối với Hoàng Phủ Hoán phối hợp, Mộ Khinh Ca hơi kỳ quái. Hẳn là tin tức như vậy sẽ không tùy ý nói cho người khác biết mới đúng.

Trừ phi chuyện Hoàng Phủ gia có bảy vị cung phụng, không ít người ở Thiên Đô đã biết rõ.

Kỳ thật Mộ Khinh Ca không biết, nàng chỉ nghĩ đến một phần nguyên nhân. Còn có nguyên nhân khác là, Hoàng Phủ Hoán cảm thấy Mộ Khinh Ca có chỗ dựa lớn nhất là Thánh Vương bệ hạ, bảy cung phụng nhà hắn thì tính là cái gì? Nếu che che giấu giấu, ngược lại có vẻ có mưu đồ khác.

Nếu đã quyết định giao hảo với Mộ Khinh Ca, hắn dĩ nhiên sẽ không bởi vì một số việc nhỏ mà sinh ra khoảng cách.

Tiễn Mộ Khinh Ca đến ngoài cửa dịch quán, lúc Hoàng Phủ Hoán sắp đi, nói với Mộ Khinh Ca: "À đúng rồi. Ngươi không cần lo việc sửa chữa của Ngự hoa viên. Thời điểm ngươi và tên điên kia đánh nhau, Thẩm gia chủ đã tự động xin ra trận làm công tác sửa chữa rồi."


Mộ Khinh Ca sửng sốt, nở nụ cười: "Đa tạ đã báo cho biết."

Tạm biệt Hoàng Phủ Hoán, Mộ Khinh Ca đi vào dịch quán. Hiện tại nàng cần ngủ ngon một giấc.

Hoàng Phủ Hoán quay trở về hoàng cung. Vừa đến cửa cung, hắn đã bị thái giám bên người Nguyên hoàng dẫn đi, nói là Nguyên hoàng đang đợi hắn.

Lần nữa nhìn thấy Nguyên hoàng, Nguyên hoàng đã tắm sơ qua, đổi lại một thân long bào uy nghiêm.

"Phụ hoàng." Hoàng Phủ Hoán đi tới, hành lễ với Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi xuống ghế dựa, nói với Hoàng Phủ Hoán: "Đứng lên đi, đã đưa Mộ tiểu tước gia về rồi?"

Hoàng Phủ Hoán gật đầu, hỏi: "Phụ hoàng tìm nhi thần tới đây, là có chuyện thương lượng?"

Hoàng Phủ Hạo Thiên gật đầu, không giấu ý nghĩ của mình, nói cho Hoàng Phủ Hoán: "Con và Mộ Khinh Ca nói chuyện thế nào? Có thăm dò được vì sao Thánh Vương bệ hạ nhìn hắn bằng con mắt khác không?"


Ánh mắt Hoàng Phủ Hoán chợt lóe, rũ mắt nói: "Nhi thần không hỏi."

"Con không hỏi?" Hoàng Phủ Hạo Thiên tăng âm lượng.

Hoàng Phủ Hoán mím môi nói: "Nhi thần không hỏi, chỉ nhờ hắn giúp con một chuyện."

"Chuyện gì?" Hoàng Phủ Hạo Thiên vội vàng hỏi.

Hoàng Phủ Hoán hơi im lặng, nói: "Con nhờ hắn giúp con hỏi thăm Thánh Vương bệ hạ rằng, Thánh Vương bệ hạ có thể thu nhi thần làm đồ đệ không."

"Hắn đáp ứng rồi?" Hoàng Phủ Hoán nói, khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên kích động đứng dậy khỏi ghế.

"Đáp ứng rồi." Hoàng Phủ Hoán bình tĩnh nói.

"Tốt! Tốt! Vậy cũng tốt." Hoàng Phủ Hạo Thiên lại ngồi xuống, thở dài: "Nếu Thánh Vương bệ hạ nguyện ý thu con làm đồ đệ, vô luận phải trả giá cái gì đều đáng giá. Nhưng nếu không muốn..." Hắn có chút lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán.


Hoàng Phủ Hoán cười nói thản nhiên: "Phụ hoàng, nhi thần không yếu ớt vậy đâu. Nếu Thánh Vương bệ hạ không chịu thu nhi thần, chỉ có thể nói là nhi thần còn chưa đủ ưu tú. Nhi thần chỉ biết càng nỗ lực thêm, sẽ không tự sa ngã mà khiến phụ hoàng, khiến Thánh Vương bệ hạ xem thường."

"Tốt! Đây mới là nhi tử tốt của ta." Hoàng Phủ Hạo Thiên kiêu ngạo nói. Lần này hắn không dùng từ 'trẫm', mà dùng từ 'ta'. Có thể thấy được nội tâm hắn có bao nhiêu yêu thích với đứa con trai Hoàng Phủ Hoán này.

Thánh Vương bệ hạ cuối cùng có thể thu Hoàng Phủ Hoán làm đồ đệ hay không, đây là một việc khiến hắn tâm sự.

Hiện giờ, chuyện tâm sự này có tin tức, làm lòng hắn thả lỏng không ít.

Chỉ là hắn hơi do dự, thử hỏi Hoàng Phủ Hoán: "Hoán nhi, theo ý kiến của con, Hoàng Phủ gia sau này nên đối xử với Mộ Khinh Ca thế nào?"
"Đương nhiên là muốn làm bạn, không thể thành địch!" Hoàng Phủ Hoán không hề nghĩ ngợi nói.

Trong mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên bỗng chốc co rụt lại, không nghĩ tới Hoàng Phủ Hoán kiên định như thế.

Hắn trầm mặc một lát, lại hỏi: "Một khi đã vậy, trẫm sẽ lựa trong nhóm hoàng muội của con chọn ra một đứa xứng đôi gả cho hắn làm vợ thì thế nào?"

"Trăm triệu không thể!" Hoàng Phủ Hoán đứng lên ngăn cản.

Thần tình hắn nghiêm túc nói với Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Phụ hoàng, theo như nhi thần tiếp xúc, Mộ Khinh Ca không phải là người có thể lôi kéo bằng thủ đoạn bình thường. Nếu dùng liên hôn, cố tình nghênh tiếp chỉ sợ sẽ kích phát hắn phản cảm, khiến hắn kính nhi viễn chi (*). Huống chi, nếu Hoàng phủ gia chúng ta quá mức lôi kéo, Thánh Vương bệ hạ biết rồi sẽ nghĩ thế nào?"
(*) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu mày im lặng. Giây lát, hắn mới buông lỏng mày, hỏi: "Vậy theo ý kiến của con, nên làm thế nào?"

"Kết bạn thật tình là được, không cần tận lực quá nhiều." Hoàng Phủ Hoán đưa ra đáp án của mình.

"Kết bạn thật tình..." Bốn chữ này đối với đế vương mà nói, vô cùng xa lạ. Đôi mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên dấy lên một tia nghi hoặc.

Một lát sau, hắn nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán, cảm thán: "Hoán nhi, xem ra trẫm thực sự già rồi. Thiếu chút nữa biến thành lão hồ đồ, làm chuyện hồ đồ."

"Phụ hoàng..." Thần sắc Hoàng Phủ Hoán phức tạp nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Hắn là Thái tử một nước, từ nhỏ đã tiếp xúc thuật đế vương, thuật ngự người. Sao có thể không hiểu tâm tình phụ thân? Đối với đế vương mà nói, người chỉ chia làm hai loại, hữu dụng và vô dụng.
Thật tình, đã sớm bị vứt bỏ khi bước lên ngôi vị chí cao vô thượng kia.

Đây là cái giá phải trả.

Không có đúng sai, mà là kết quả tất nhiên.

Thiên tử vô tình, không phải là nói hoàng đế máu lạnh vô tình, mà là nói làm một quân vương thống trị một nước, nhất định phải vứt bỏ tất cả tình cảm, ích lợi cá nhân, công chính nghiêm minh, mọi thứ lấy lợi ích quốc gia làm ưu tiên.

Nhìn phụ hoàng như vậy, Hoàng Phủ Hoán khổ sở. Cho nên hắn không muốn leo lên vị trí kia, hắn không biết mình có đủ tư cách làm quân vương hay không, có chặt đứt được tình cảm cá nhân không.

Trách nhiệm, khiến hắn không thể tuyệt quyết xoay người rời đi.

Cho nên, hắn tìm cho mình lý do.

Nếu... Nếu Thánh Vương bệ hạ thu hắn làm đồ đệ, có lẽ hắn có thể rời khỏi lồng giam hoàng cung này, khai phá chân trời mới. Nếu không thu, hắn nhất định phải kiên trì với trách nhiệm của mình, làm một quân vương đủ tư cách giống phụ hoàng.
Ra khỏi cung điện của Nguyên hoàng, bên ngoài đã vẩy đầy ánh mặt trời.

Hoàng Phủ Hoán bị bao phủ trong đó, cả người ấm áp, thoải mái nói không nên lời. Nhưng thân thể hắn đã mệt mỏi không nói ra được.

Hắn nhìn lên không trung, gương mặt tuấn mỹ như ngọc nổi lên vầng sáng trong suốt.

Một lát sau, hắn lại chấn chỉnh tinh thần, nhanh chóng rời đi.

...

Thiên Đô, Hoa gia.

Hoa phủ, là nơi thần kỳ trong Thiên Đô.

Nữ tử nơi đây, đều nhu tình như nước, ôn nhu kiều mị. Cưới một nữ nhân Hoa gia làm vợ, chính là mộng tưởng của tất cả nam nhân Thiên Đô.

Nhưng người nữ tử Hoa gia gả từ trước giờ đều không phải là người bình thường!

Cái 'không bình thường' này, hàm nghĩa rất nhiều.

Hoặc là đại biểu cho quyền, hoặc là đại biểu cho tiền, hoặc là đại biểu cho thế, hoặc là đại biểu cho danh vọng, hoặc là đại biểu cho tu vi, hoặc là đại biểu cho tiềm lực...
Nhưng Hoa gia tuyệt sẽ không đi trêu chọc Hoàng Phủ gia. Cho tới nay, chưa bao giờ có nữ tử Hoa gia bị đưa vào cung phụng dưỡng cho bất kỳ thế hệ quân vương nào, bao gồm hoàng tử.

Không phải Hoa phủ thanh cao, mà là chỗ thông minh của các nàng.

Các nàng dùng hành vi như vậy nói cho người quyền thế nhất Thánh Nguyên đế quốc, nói cho hắn biết Hoa gia không có dã tâm thay đổi triều đại, càng không muốn chấp chưởng triều chính.

Cho nên Hoa gia mới phát triển sinh sôi, không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Đám cô gia của Hoa gia nếu liên kết lại, rốt cuộc có thể triển khai năng lượng cường đại không, không ai biết. Vậy nên cho tới nay, Hoa gia tuy là nhà nữ nhân, nhưng lại giống như đá cứng thoải mái sống trong dòng lịch sử, khó dao động địa vị.

Mỗi một thế hệ gia chủ Hoa gia, quan trọng nhất là phải có đủ năng lực, chính là phải biết cách nhìn người.
Trên phố đồn đại, gia chủ Hoa gia sẽ tu một loại bí kíp, có nhìn ra một người tương lai là tốt hay xấu, sau đó lựa chọn hôn phu cho các nữ tử Hoa gia.

Trăm ngàn năm qua, không phạm sai lầm.

Nhưng sự thật? Hoa gia thật sự có bản lĩnh vậy sao?

"Mẫu thân, ngài cảm thấy Mộ tiểu tước gia thế nào? Nữ nhi đã đến tuổi xuất giá, mẫu thân không nóng nảy sao?" Tiểu thư Hoa gia, cũng là vị nữ tử liếc mắt đưa tình với Mộ Khinh Ca hôm yến tiệc, quấn lấy làm nũng với Hoa gia chủ.

Hoa gia chủ bị nàng cuốn đến bất đắc dĩ, điểm điểm chóp mũi nàng: "Con là cô gái nhỏ, nào có kiểu gấp gáp muốn gả chồng như vậy? Có biết xấu hổ hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play