Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Đêm nay tuy là Nguyên hoàng tổ chức yến hội tẩy trần đón gió cho chúng ta. Nhưng cứ ngồi uống không như vậy thì thật sự không thú vị. Không bằng chúng ta tăng thêm chút thú vui, cũng trợ hứng cho Nguyên hoàng!"

Sứ giả Nhung quốc vừa mở miệng, Lâu Huyền Thiết của Luyện Đúc Tháp yên ắng mỉm cười.

Hắc Mộc lại nhíu mày nói: "Hoán Thái tử coi trọng họ Mộ như thế, chỉ sợ có ẩn tình trong đó."

"Hắc Mộc trưởng lão, ngươi băn khoăn nhiều quá." Lâu Huyền Thiết không cho là đúng nói.

Hắc Mộc không cho rằng mình nghĩ quá nhiều. Hắn từng giao thủ hai lần với Mộ Khinh Ca, đối phương ra tầng tầng lớp lớp lá bài tẩy, khiến lòng hắn sợ hãi.

"Đại trưởng lão, tự người Nhung quốc nhảy ra. Chúng ta vừa lúc dò xét họ Mộ kỹ càng." Thái Sử Cao nói một bên.


Hắn hận không thể chính tay đâm Mộ Khinh Ca, chỉ là bây giờ không có cơ hội.

Hiện tại người Nhung quốc chủ động nhảy ra, sao hắn lại lãng phí cơ hội này cho được?

"Ồ? Sứ giả Nhung quốc, ngươi muốn trợ hứng trẫm thế nào?" Nguyên hoàng ngồi trên long ỷ cũng rất hứng thú dừng ánh mắt trên người sứ giả Nhung quốc.

Khí thế không giận mà uy nháy mắt bao phủ lên sứ giả Nhung quốc, khiến sắc mặt hắn hơi đổi, cơ bắp vai lưng cũng cứng đờ.

"Người Nhung quốc sợ là không có ý tốt." Khương Ly nghiêng người trộm nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không để tâm cầm ly rượu của mình, đặt bên môi nhẹ nhấp một ngụm.

"Hồi bẩm Nguyên hoàng, đại lục Lâm Xuyên từ trước đến nay đều lấy thực lực phục người. Tối nay là đêm các tinh anh từ các nước tụ lại một chỗ, là dịp hiếm có, không bằng chúng ta so đấu ba trận. Coi như là làm nóng người trước hội Lâm Xuyên." Tuy khí thế Nguyên hoàng rất mạnh, nhưng sứ giả Nhung quốc vẫn nói câu đã tính toán tốt ra.


Từ sau khi bắt đầu yến hội, Nguyên hoàng liên tiếp lộ ra ý thưởng thức đối với một gia hỏa tới từ tam đẳng quốc. Mà lực chú ý của những người khác đều quay chung quanh hắn.

Kết quả như vậy khiến người nhị đẳng quốc rất khó chịu, đặc biệt là Nhung quốc.

Suy tư hồi lâu, rốt cuộc sứ giả Nhung quốc nghĩ ra một phương pháp có thể hòa nhau một ván. Vậy nên hắn bỗng nhiên đưa ra đề nghị tỷ thí, không phải do nhất thời nóng đầu.

"So thế nào?" Nguyên hoàng biết nghe lời phải, thuận theo sứ giả Nhung quốc mà hỏi tiếp.

Dường như hắn đối với trận thi đấu, cũng có chút chờ mong.

"Đêm nay là tiệc tối do Nguyên hoàng bệ hạ thiết lập. Gây chiến thì không tốt, tỷ thí bình thường thì lại quá nhàm chán không thú vị. Gần đây, quốc gia ta thịnh hành một trò chơi dạy dỗ rất là thú vị. Nếu Nguyên hoàng không có dị nghị, không bằng dùng trò chơi này để so." Sứ giả Nhung quốc nói.


"Trò chơi gì?" Lời này không phải Nguyên hoàng hỏi, mà là gia chủ Lam gia.

Hắn mở miệng lúc này, cực kỳ không ổn.

Không chỉ có Nguyên hoàng nhìn về phía hắn. Những người khác, bao gồm sứ giả Nhung quốc cũng nhìn về phía hắn.

Nhưng hắn lại không có ý thức, không chỉ không cảm thấy mình nói sai, ngược lại bởi vì hấp dẫn được ánh mắt mọi người mà đắc chí.

"Gia chủ Lam gia này bị lừa đá sao? Trước công chúng, trước mắt bao người, vậy mà dám đoạt mặt mũi của Nguyên hoàng." Mộ Khinh Ca cười hài hước.

Khương Ly trả lời: "Không phải bị lừa đá. Mà là nhà bọn hắn có một nữ nhi mỹ mạo đệ nhất thiên hạ, thiên phú cực tốt."

"Có ý gì?" Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn về phía nàng.

Cặp mắt vàng lộ ra dưới khăn che mặt của Khương Ly nồng đậm ý hài hước: "Nghe nói, vị tiểu thư Lam gia này từ nhỏ đã thề, muốn hầu hạ cả đời cho Thánh Vương bệ hạ. Sau khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người đều lặng yên coi nàng ta thành nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ, nhiều ít cũng sẽ cho nàng ta, cho Lam gia mấy phần mặt mũi."
"Nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ?" Mộ Khinh Ca rũ mắt. Ngón tay vê nhẹ, yên lặng lẩm bẩm những lời này, khiến người ta không nghe được cảm xúc chân thật của nàng.

Khương Ly không nhận thấy Mộ Khinh Ca khác thường, gật đầu tiếp tục nói: "Ngươi nói xem, có phải một lời nói dối nói lâu rồi, mọi người đều sẽ cho là thật? Mấy năm nay, tuổi Lam Phi Nguyệt càng lớn, thái độ và cách làm việc của Lam gia càng kiêu ngạo. Cứ như Lam Phi Nguyệt thật sự đã trở thành nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ vậy. Đêm nay cư nhiên không cho Nguyên hoàng mặt mũi, Nguyên hoàng cũng quá bao dung rộng lượng rồi. Nếu là ta, đã sớm trảm cả nhà hắn."

Khóe miệng Mộ Khinh Ca giương lên nụ cười không rõ ý vị. Nàng nâng mắt nhìn về phía ghế Lam gia, không để ý gia chủ Lam gia mà trực tiếp nhìn về phía Lam Phi Nguyệt.
Áo lam tuyệt trần, lụa mỏng che mặt, dáng vẻ thướt tha. Đúng là mỹ nhân, nhưng... Tư Mạch sẽ thích mỹ nhân như vậy sao?

Như cảm nhận được Mộ Khinh Ca đánh giá, Lam Phi Nguyệt vẫn luôn duy trì thái độ cao ngạo cũng nhìn lại đây.

Ánh mắt nàng ta cực kỳ lạnh nhạt, hoặc nói là mang theo tư thái cao cao tại thượng.

Đối với Mộ Khinh Ca đánh giá, nàng ta chỉ lạnh lùng quay đầu sang một bên, phảng phất khinh thường đối diện nàng. Chỉ là ánh mắt trước khi nàng ta quay đi, mày hơi chau lại, mơ hồ lộ ra một tia chán ghét.

Phảng phất Mộ Khinh Ca dùng ánh mắt đấy nhìn nàng ta là một loại khinh nhờn.

Mộ Khinh Ca cười nhạt, không hề để ý thu hồi tầm mắt, rũ mắt uống rượu. Trong lòng chửi thầm: Nếu lão yêu quái Tư Mạch có thể nhìn trúng dạng nữ nhân này, thì nên đi rửa mắt là vừa.
Vô luận nàng ta đẹp thế nào, đầu tiên là thái độ bề thế trên cao đã khiến người ta không thích nổi rồi.

Gia chủ Lam gia nói, khiến tầng hai lặng im.

Nguyên hoàng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong ánh mắt đã nổi lên một tầng lãnh ý mịt mờ.

Sứ giả Nhung quốc co khóe miệng, trộm nhìn về phía long ỷ cao cao tại thượng.

Lúc này, Hoàng Phủ Hoán đột nhiên mở miệng: "Là trò chơi thế nào mà thịnh hành ở Nhung quốc?"

Sứ giả Nhung quốc vội nói: "Người Nhung quốc từ trước tới nay đều thích chơi cờ. Gần đây cao hứng nhất là trò chơi lấy tử sĩ thay cho quân cờ, hai bên đọ sức thắng bại. Không chỉ khảo nghiệm dũng khí, can đảm và tu vi của tử sĩ, mà còn khảo nghiệm kỳ nghệ mưu lược của người đánh cờ."

Cách chơi này ngược lại rất mới lạ.

Sứ giả Nhung quốc vừa nói xong, tiếng bàn tán hứng thú sôi nổi hẳn lên.
Hoàng Phủ Hoán nghĩ nghĩ, cũng mỉm cười nói: "Cách chơi này chưa nghe qua bao giờ. Chỉ là không biết quy tắc thế nào?"

"Quy tắc rất đơn giản, không khác chơi cờ. Chỉ khác nhau duy nhất là, thời điểm cờ ăn cờ, hai người phải đọ sức một trận. Mà khi chiến đấu, ra chiêu thế nào cũng chỉ có thể do người chơi cờ chỉ huy, không thể tùy ý ra chiêu."

Nghe xong, Hoàng Phủ Hoán nhìn về phía Nguyên hoàng, chờ đợi quyết sách cuối cùng của phụ hoàng mình.

Nguyên hoàng cất cao giọng nói: "Ý các khanh thế nào?"

"Nguyện ý nghe Nguyên hoàng phân phó."

Mọi người đều đồng thanh hô lên.

Đột nhiên, Khương Ly nhỏ giọng nói với Mộ Khinh Ca: "Nè, ngươi biết đánh cờ không?"

Mộ Khinh Ca thành thật trả lời: "Không."

Nàng thành thật, làm cho Khương Ly ngược lại hít khí lạnh, trừng lớn mắt nói: "Ta cảm thấy người Nhung quốc đang nhắm tới ngươi đó. Nếu ngươi không biết chơi cờ thì làm sao giờ?"
Mộ Khinh Ca mím môi không nói.

Nàng đúng là không biết chơi cờ. Kiếp trước cái gì mà cờ tướng, cờ vua, cờ vây, nàng đều không xem hiểu. Chỉ có mỗi hai món biết chơi là cờ ca rô và cờ cá ngựa.

Kiếp này nàng không ngừng tu luyện, học tập các loại kỹ xảo, luyện đan luyện khí, bôn ba khắp nơi. Nào có nhàn hạ thoải mái mà đi học cờ? Đừng nói học, ngay cả dị thế này chơi cờ gì, nàng cũng không biết.

Nếu Nhung quốc thật sự dùng cái này nhắm vào nàng... Ha hả, nàng thật sự sẽ không keo kiệt nói một câu: 'Chúc mừng các ngươi tìm được điểm yếu của bổn tước gia!'

Nhưng hiện tại không phải thời điểm ba hoa.

Khương Ly vừa hỏi xong, Nguyên hoàng đã mở miệng: "Nếu mọi người đều không có dị nghị, vậy so ba trận đi. Ai so với ai, trẫm không chen vào, các ngươi tự khởi xướng khiêu chiến."
"Tạ Nguyên hoàng bệ hạ!"

Nhung quốc đưa ra tỷ thí, trước hết đáp tạ Nguyên hoàng ân chuẩn.

Rồi sau đó đã gấp gáp hướng tới Mộ Khinh Ca.

Ngay khi sứ giả dùng ánh mắt nắm chắc thắng lợi rơi lên người Mộ Khinh Ca, trong lòng nàng thầm nói một tiếng: "Không ổn!"

"Mộ tiểu tước gia, trận đấu này, không bằng hai nước ngươi ta so thì thế nào? Không biết Mộ tiểu tước gia có dám tiếp nhận khiêu chiến đến từ Nhung quốc không." Quả nhiên, sứ giả Nhung quốc không có ý tốt nói Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ rũ ánh mắt hơi lóe, chậm rãi nâng lên. Con ngươi thấu triệt bắn thẳng vào sứ giả Nhung quốc, mỉm cười nhàn nhạt: "Được."

"Sao ngươi lại đáp ứng!" Khương Ly vội la lên.

Mộ Khinh Ca không biết chơi cờ, đối thoại vừa rồi Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đã nghe được.

Lúc này thấy nàng đáp ứng, hai người cũng bị túa mồ hôi lạnh, khẩn trương nhìn về phía nàng.
"Tốt! Trận đầu, Nhung quốc đối chiến Tần quốc." Thấy hai bên đồng ý, Nguyên hoàng lưu loát nói.

Mà lúc này, Thái Sử Cao đột nhiên đứng lên. Không màng Hắc Mộc phản đối, mang theo nụ cười âm lãnh nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói thẳng: "Vạn Thú Tông ta cũng muốn lãnh giáo Mộ tiểu tước gia một chút. Không bằng trận thứ hai, đấu với chúng ta?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play