Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cổ Vu quốc, biên giới tây nam là sa mạc Qua Bích (*)

(*) Qua Bích: 戈璧 Gēbì, Sa mạc Gobi.

Bởi vì dưới lòng đất ẩn giấu địa hỏa long, nên được làm thành nơi ở phân viện Luyện Đúc Tháp. Người trong phân viện có thể trực tiếp lợi dụng địa hỏa long để luyện khí.

Cũng bởi nguyên nhân địa hỏa long, phạm vi quanh mấy chục dặm đều là vùng hoang vu, chỉ có cát sỏi đỏ au.

Đến gần, nhiệt độ trong không khí bỗng tăng cao mấy lần.

Đột nhiên từ trong khe rãnh toát ra cặp mắt trong trẻo bình tĩnh. Hắn nhìn chăm chú kiến trúc ẩn hiện mơ hồ phía trước, âm thầm ghi nhớ bố cục trong lòng.

Mười lăm phút sau, hắn mới lặng lẽ lui về.

Rời khỏi sa mạc, hắn đi vào một bụi cỏ.

Nơi đó có hai mươi mấy người đang ngồi, từng người đều trầm mặc ngồi xuống khôi phục linh lực.


Hắn nhanh chóng đi tới quỳ một gối trước mặt người mặc hồng y: "Tiểu tước gia, thuộc hạ đã trở lại."

Hắn vừa dứt lời, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt ra.

Long Nha Vệ này không lên tiếng, nhặt một đoạn nhánh cây lên quẹt trên mặt đất. Dưới ánh mắt kinh ngạc cảm thán của Tiết Kiều, nhanh chóng vẽ bố cục đơn giản xuống.

Vẽ xong, hắn vứt bỏ nhánh cây, chỉ vào kiến trúc giới thiệu: "Trong Luyện Đúc Tháp chỉ có một tòa tháp, trong tháp hình như có ánh lửa lập lòe. Nơi này là nơi các đệ tử nghỉ ngơi, nơi này là kho hàng tồn trữ tài liệu luyện khí, viện trưởng phân viện ở tại chỗ này."

Hắn giới thiệu xong, toàn bộ bố cục phân viện Luyện Đúc Tháp đã rõ ràng.

Rồi hắn lại nói tiếp: "Trong quá trình thuộc hạ tìm hiểu, phát hiện thủ vệ bọn chúng cực kỳ lỏng lẻo, nhưng máy móc ngăn địch lại có chút đặc thù."


Dứt lời, hắn nhặt nhánh cây lên vẽ nhanh vài nét bút, sau đó hổ thẹn nói: "Thứ này, thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua, không biết có tác dụng gì."

Hắn vẽ rất đơn giản, nhưng có thể nhìn vào là hiểu ngay hình dạng đồ vật.

Tiết Kiều nhíu mày nhìn, đột nhiên nói: "Thứ này ta biết! Là binh khí phòng ngự cực mạnh do Luyện Đúc Tháp luyện chế ra, nghe nói một lần có thể phóng ra vô số mũi tên, bắn ra liên hoàn. Mỗi một mũi tên đều ẩn chứa lực lượng tương đương với một võ giả Hoàng cảnh. Thứ này bọn hắn từng tiêu thụ ở Vũ quốc. Hiện tại có một ít thành thị, trên tường thành đều trang bị binh khí như vậy."

Nói xong, hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhìn nàng nhăn mi thì tưởng nàng khó giải quyết. Nhưng không ngờ sau khi nàng yên lặng, cư nhiên hộc ra ba chữ: "Quá lạc hậu."


Còn chưa kịp hiểu ý tứ trong câu này, Mộ Khinh Ca đã đứng lên tuyên bố xuất phát.

Nhóm Long Nha Vệ không chút do dự nhanh chóng thu thập, thậm chí dọn dẹp cả dấu vết bọn họ lưu lại, đi theo Mộ Khinh Ca tới phiến sa mạc đỏ.

Trên đường, Tiết Kiều đi tìm Long Nha Vệ am hiểu tình báo, bội phục hỏi: "Ngươi chỉ đi có một lát mà đã tìm hiểu được nhiều tình báo như vậy?"

Long Nha Vệ yên lặng nhìn hắn một cái, ngạo kiều ném ra hai chữ: "Không đủ."

Tiết Kiều sửng sốt, không hiểu là ý gì.

Mặc Dương vừa lúc đi qua, thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, nghĩ hắn dù sao cũng là hôn phu của trưởng tiểu thư, hảo tâm giải thích: "Hắn nói đúng, tình báo như vậy không đủ."

Hắn giải thích xong, trực tiếp lướt qua Tiết Kiều.

Tiết Kiều lại càng khó hiểu, vẻ mặt đưa đám nhìn Mặc Dương. Hắn (Mặc Dương) giải thích làm cho hắn (Tiết Kiều) càng không hiểu đấy biết không?
Câu thông không có hiệu quả, Tiết Kiều nhanh bước đuổi tới cạnh Mộ Khinh Ca: "Con có kế hoạch gì chưa?"

"Có." Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói: "Trực tiếp đấu võ!"

"Ồ, trực tiếp đấu... Con nói cái gì!" Tiết Kiều phản ứng lại, thiếu chút muốn cắn đầu lưỡi mình. Trực tiếp đấu võ tính là kế hoạch hả?

"Thế nào? Ngài sợ?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.

Tiết Kiều lập tức ưỡn ngực, hung hăng vỗ: "Nói gì đấy? Gia không biết chữ Sợ viết thế nào!"

"Vậy là tốt rồi." Mộ Khinh Ca cười cười.

Đồng thời nàng nghĩ nghĩ, lại an ủi nói: "Chỉ là chỉnh đốn một đám tiểu tạp chủng ở Luyện Đúc Tháp thôi, không đáng dùng kế hoạch."

"Quá đề cao bọn chúng." Mặc Dương lãnh khốc bồi thêm một câu.

Tiết Kiều khiếp sợ há to miệng, trực tiếp hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề không.

Mộ gia không phải là tam đẳng quốc mà thực tế là đại thế gia siêu cấp đến từ nhất đẳng quốc đi? Nhưng dù có là đại thế gia nhất đẳng quốc đối mặt với một trong ba đại thế lực đại lục Lâm Xuyên cũng không bình tĩnh đối phó như vậy đâu?
Tiểu tạp chủng?

Phải biết rằng, tiểu tạp chủng rất quan trọng đối với hoàng thân quốc thích tới bình dân bá tánh ở Vũ quốc đấy.

Thậm chí có thể lấy ra một Linh khí do Luyện Đúc Tháp chế cũng rất kiêu ngạo.

Nhưng mà...

Có thể gϊếŧ được đám tiểu tạp chủng mắt cao hơn đầu cũng là một chuyện rất thống khoái! Nghĩ vậy, Tiết Kiều càng thẳng lưng.

Mắt nhìn Luyện Đúc Tháp càng ngày càng gần, Mộ Khinh Ca đột nhiên nói: "Tăng tốc lên, chúng ta còn phải chạy về ăn cơm tối!"

Nàng vừa dứt lời, Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ đồng loạt rút vũ khí ra nhằm tới Luyện Đúc Tháp.

Tiết Kiều chú mắt nhìn, phát hiện bọn họ cư nhiên đều cầm Linh khí, hơn nữa hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại đồ vật này: "Đây... Trang bị này cũng quá... quá..."

Từ lúc nào Linh khí đã rải đầy đường cái rồi?
Con cháu thế gia bọn họ đều khó được Linh khí, ở chỗ Mộ Khinh Ca thì mỗi thân vệ đều có một phần.

Nhóm Long Nha Vệ nhanh chóng tới gần, bọn họ không che giấu mình, đương nhiên bị đệ tử Luyện Đúc Tháp phát hiện.

"Đứng lại! Kẻ nào? Phân viện Luyện Đúc Tháp, xông vào ắt chết!!!" Trên đài liễu vọng, truyền đến tiếng quát.

Mà binh khí theo như lời Tiết Kiều nói cũng nhắm vào nhóm Long Nha Vệ, dường như tùy thời chuẩn bị phóng ra.

Nhưng không đợi binh khí phát uy, nhóm Long Nha Vệ đã giơ súng lên điên cuồng oanh tạc binh khí kia. Nháy mắt vũ khí phòng ngự siêu cấp rất được tôn sùng đã biến thành mảnh nhỏ ngay trước mắt Tiết Kiều.

Hắn xem đến trợn mắt há mồm, quên mất nói chuyện.

Mà thủ đoạn sạch sẽ lưu loát của Long Nha Vệ khiến phân viện Luyện Đúc Tháp lập tức lâm vào hỗn loạn.
Tin tức truyền tới Nghiêm Hoa vừa mới rời giường, đang chuẩn bị rửa mặt.

"Cái gì? Địch tập kích? Kẻ nào dám chọc Luyện Đúc Tháp ta?" Nghiêm Hoa vừa nghe, đẩy 'nữ đệ tử' đêm qua hầu hạ gã, bước ra ngoài.

Mà ở bên ngoài, nhóm Long Nha Vệ thế công ác liệt, đã công hãm tường phòng hộ Luyện Đúc Tháp!

Mộ Khinh Ca chắp tay ra sau, tư thái kia quả thực như đi tản bộ giữa sân.

Thấy Tiết Kiều còn đang sững sờ, Mộ Khinh Ca hảo tâm nhắc nhở: "Dượng, nếu ngài tiếp tục đứng ở đây, chỉ sợ sẽ đi một chuyến tay không đấy."

Nhắc nhở này khiến Tiết Kiều nháy mắt hoàn hồn.

Hắn lập tức triển khai khí thế, giống như hùng ưng bay ra ngoài, gia nhập chiến đấu.

Càng ngày càng có nhiều đệ tử Luyện Đúc Tháp lao ra, nhưng đối mặt với Long Nha Vệ nanh vuốt sắc bén, bọn họ lại liên tục lùi về sau.
"Dượng đợi chút."

Lúc Tiết Kiều một chưởng đánh gục một đệ tử Luyện Đúc Tháp, Mộ Khinh Ca đột nhiên hô hắn.

Tiết Kiều không rõ dời mắt, thấy một đồ vật bay tới phía hắn. Hắn giơ tay tiếp nhận, cúi mắt nhìn lại phát hiện đây là Cửu Hoàn đao Linh khí cực phẩm.

Đôi mắt hắn nổi lên khiếp sợ, lại nói với Mộ Khinh Ca: "Ta có binh khí của mình!" Hắn không nói dối, lúc rời khỏi gia tộc, thời điểm hắn tấn chức lên Lam cảnh, phụ thân đã đưa cho hắn binh khí là Đơn Hoàn đao Linh khí trung phẩm.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Lễ vật tân hôn."

Bốn chữ đơn giản khiến Tiết Kiều thu lại lời muốn nói. Hắn ngửa đầu cười lớn một tiếng, nhấc Cửu Hoàn đao bắt đầu một vòng gϊếŧ chóc.

"Kẻ nào dám ra oai phân viện Luyện Đúc Tháp ta!"

Không trung truyền đến tiếng quát lớn, thân ảnh Nghiêm Hoa nhảy lên bầu trời. Gã vừa xuất hiện đã thi triển ra uy áp Tử cảnh cường đại, chấn đến tất cả mọi người ngoại trừ Mộ Khinh Ca quỳ trên mặt đất không thể động đậy.
Mặc Dương cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Hoa, đôi mắt thiêu đốt ngọn lửa bất khuất.

Tiết Kiều đồng dạng rất nỗ lực nâng Cửu Hoàn đao lên, lại trước sau không làm được, ngược lại khiến lưng mình mồ hôi đầm đìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play