Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thánh Nguyên đế quốc, Ly cung.

Tòa cung điện trôi nổi giữa không trung, độc lập với thế ngoại.

Trái phải cung điện là dãy núi trùng điệp. Thác nước đổ nghiêng, bạch hạc vỗ cánh bay sang, suối nước chảy róc rách, hoàn toàn chính là bức họa thần tiên.

Nơi này là nơi thần thánh nhất ở Thánh Nguyên đế quốc, không cho phép có người ngoài vào. Nếu không, cho dù ngươi là dân chúng bình thường hay là hoàng tôn quý tộc, chỉ cần đến gần là sẽ bị cấm chế bên ngoài hóa thành tro bụi, tan biến vào nhân gian.

Mỗi một ngày, bên ngoài cung điện đều có vô số người không phân thân phận đến đây hành hương cầu nguyện. Thậm chí còn có không ít người quỳ ở đây một tháng, một năm, chỉ mong cầu có được cơ hội tiến vào Ly cung hầu hạ người nọ.

Mà trong đám người này có vương tôn công tử thân phận tôn quý, tiểu thư thế gia, hoàng tử công chúa, cũng có nữ tử xuất thân bình dân hèn mọn. Mục đích duy nhất của bọn họ là muốn thông qua người kia thay đổi vận mệnh của chính mình.


Người bất hạnh sẽ đảo ngược vận mệnh. Người vốn may mắn thì sẽ càng đạt được nhiều may mắn hơn, bước lên đỉnh cao!

Cô Dạ đứng trên đỉnh một tòa Cô Phong, quan sát đám người rạp xuống đất như kiến.

Mỗi ngày hương khói lượn lờ, dù hắn cách xa chỗ này ngoài trăm dặm vẫn có thể nghe được. Đám người quỳ lại cầu xin kéo dài không dứt, ngay cả hắn đều không nhìn tới điểm cuối.

Nhưng giữa đầu lông mày hắn không hề động dung, chỉ có lạnh nhạt và trào phúng vô tận.

Hành động của chúng khiến hắn cảm thấy khinh thường, nhàm chán.

Hắn thật sự không nghĩ ra chủ tử nhà mình chẳng bao giờ để ý đến chúng, vì sao chúng còn chấp nhất quỳ gối như thế. So với quỳ gối ở đây cầu xin chủ nhân rủ lòng thương, không bằng về nhà bế quan tu luyện, đề cao bản thân.


Đạo lý nông cạn như vậy, vì sao chúng không hiểu?

Những kẻ 'hành hương' sống ở nhất đẳng quốc, thậm chí nhị đằng quốc chẳng lẽ so ra kém một Tiểu tước gia ăn chơi trác táng ở tam đẳng quốc sao?

Chủ nhân nhà hắn trước giờ sẽ không đồng tình cho kẻ nào chỉ biết âm mưu ký thác ở cường giả.

"Cô Dạ, ngươi ở đây nhìn cái gì đấy?"

Hư ảnh phía sau chợt lóe, Cô Nhai xuất hiện sau lưng hắn, hỏi trêu ghẹo.

Cô Dạ lạnh lùng trả lời: "Nhìn đám người tham lam ngu ngốc."

Dứt lời, ánh mắt liếc nhìn Cô Nhai, hỏi: "Chuyện chủ tử giao cho ngươi đã làm thỏa đáng chưa?"

Cô Nhai gật đầu: "Ta bảo đảm lệnh truy nã Tiểu tước gia ở Nhung quốc, sáng mai sẽ biến mất toàn bộ."

"Còn có Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp." Cô Dạ nhíu mày.

Cô Nhai cười giảo hoạt: "Thế lực Vạn Thú Tông ở Nhung quốc và Vũ quốc, hiện tại Tiểu tước gia không ở hai nơi này, nên không ngại. Về phần Luyện Đúc Tháp, ta gia tăng độ khó truyền tin tức giữa bọn chúng. Lấy hiểu biết của ta với Tiểu tước gia, nàng hẳn sẽ không vui khi chúng ta nhúng tay giúp nàng xử lý sạch sẽ."


Cô Dạ nhàn nhạt nhìn hắn: "Theo bên cạnh nàng lâu rồi, ngươi thay đổi."

"Thay đổi?" Cô Nhai sửng sốt, lập tức híp mắt cười lạnh: "Có phải càng trở nên âm hiểm hay không?"

"Không, trở nên thiện lương hơn." Cô Dạ chậm rãi lắc đầu.

"Thiện lương!" Mắt Cô Nhai thiếu chút rớt ra.

Cô Dạ phóng ánh mắt về phương xa, nhớ lại: "Trước kia đụng phải loại chuyện này, cần gì phức tạp như vậy? Trực tiếp gϊếŧ hết là xong việc."

Khóe miệng Cô Nhai hơi hơi méo, thầm nghĩ trong lòng: Tính cách Cô Dạ đúng là trước sau như một... Ngay thẳng!

...

Ba ngày sau, Khương thành Cổ Vu quốc.

Bố trí ba ngày đủ khiến Khương thành ngập trong không khí vui mừng.

Từng nhà đều treo lụa đỏ hoa tươi, tăng thêm sắc thái hoa mỹ cho Khương thành.

Trong hoàng cung Khương thành càng được bố trí tỉ mỉ mỹ lệ, các loại hoa tươi trồng trong hoàng cung lung linh như biển hoa. Lụa mỏng lay động tựa mộng ảo.
Cách hôn lễ bắt đầu còn hai canh giờ. Mộ Khinh Ca với tư cách là nhà ngoại, cũng bị Khương Ly cưỡng bách kéo đi trang điểm.

Nói là trang điểm tỉ mỉ, chỉ là thay đổi sang y phục tinh xảo hoa lệ, nhìn qua càng thêm phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song.

"E hèm, đồ ngươi muốn đây."

Thanh âm cửa bị đẩy ra, theo sau là giọng nói nữ tử.

Mộ Khinh Ca không quay đầu lại, chỉ thở dài bất đắc dĩ nói: "Chừng nào ngươi mới học được cách gõ cửa vậy?"

Khương Ly khó hiểu nói: "Ta là Nữ hoàng, hoàng cung này đều là của ta. Ta tiến vào chỗ của ta, vì sao phải gõ cửa?"

"..." Mộ Khinh Ca im lặng, cảm thấy không thể nói chuyện được với người có mạch não khác thường.

Chỉnh trang lại vạt áo mình, nàng xoay người.

Khương Ly lập tức sáng mắt, kinh diễm nói: "Ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ khiến những thiếu nữ ngây thơ ở Cổ Vu quốc của ta u mê đến váng đầu đấy!"
"Đa tạ ngươi khích lệ." Mộ Khinh Ca tức giận nói.

Ngay sau đó, ánh mắt nàng dừng trên chồng giấy tờ trong tay Khương Ly.

Con ngươi bỗng co rụt lại, nàng duỗi tay trực tiếp lấy từ tay Khương Ly, ngữ khí có chút kinh hỉ: "Tới rồi!"

"Ta đã nói với ngươi rồi, trong vòng ba ngày. Ta luôn giữ lời!" Khương Ly vòng qua bên cạnh nàng ngồi lên mặt bàn, lấy trái cây trong mâm đựng ra ăn.

Mộ Khinh Ca không trả lời nàng, mà nghiêm túc nhìn tư liệu về Tiết gia, Tiết Kiều.

Tiết gia, là đại thế gia ở Vũ quốc.

Nói thế nào nhỉ?

Hình dung về... Tiết gia, giống như cây cổ thụ ngàn năm chiếm giữ cả mảnh đất Vũ quốc. Niên đại xa xăm, nhưng vẫn tươi tốt xum xuê.

Trải qua năm tháng thay đổi, đại thụ đã vươn cành lá chậm rãi sinh sôi nảy nở. Rễ cây đã bám chặt xuống đất Vũ quốc, lá cây che đậy bầu trời Vũ quốc.
Tin tức truyền đến mới nhất trong tình báo chính là công chúa hoàng thất Vũ quốc đã gả cho người thừa kế Tiết gia, Tiết Phàm. Nghe nói, là hoàng thất chủ động cầu thân.

Có thể thấy được Tiết gia có tầm ảnh hưởng với hoàng thất Vũ quốc, khiến bọn họ kiêng kị ba phần.

Tiết gia, lấy văn làm chủ. Người làm quan trong triều rất nhiều, đại văn hào không cầm quyền càng nhiều hơn, còn có vô số đào lý khắp thiên hạ. Một số đệ tử chi thứ cũng phát triển rất tốt.

Mà Tiết Kiều đứng hàng thứ bảy trong Tiết gia. Ở Tiết gia Vũ quốc, hắn được xưng là Tiết thất thiếu, cũng là người khác biệt.

Nghe nói Tiết Kiều từ nhỏ không thích đọc sách, chỉ thích xem du ký tạp ký, không thích văn, ngược lại thích võ. Từ lúc hai mươi tuổi tu vi đã tiến vào Lam cảnh, xưng là thiên tài tu luyện ở Tiết gia. Mà những huynh đệ tỷ muội trong Tiết gia ở tầm tuổi hắn chỉ mới vào Thanh cảnh, thậm chí Lục cảnh mà thôi.
Bởi vì không phải con trai trưởng trong nhà, nên gia tộc không quản thúc khắt khe với Tiết Kiều. Chỉ cần hắn không làm nhục gia môn, thì cứ tùy ý hắn.

Vị Tiết thất thiếu Tiết Kiều này, tác phong hành sự không bị trói buộc, cũng không muốn tiếp nhận trói buộc lễ giáo. Tùy tâm mà làm, cực kỳ tiêu sái.

Năm năm trước hắn rời khỏi Vũ quốc bắt đầu du lịch, dần dần tin tức cũng ít đi.

Khi Mộ Khinh Ca xem xong tờ cuối cùng, Khương Ly nói: "Yên tâm chưa? Tiết Kiều này được đấy. Vô luận gia thế thân phận, hay là phẩm hạnh năng lực đều xứng với cô cô ngươi."

Mộ Khinh Ca mỉm cười. Tay hơi động, lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa màu lam trắng.

Ngọn lửa này khiến độ ấm trong phòng giảm xuống, phảng phất như rơi xuống hầm băng. Mà những tin tức về Tiết gia, Tiết Kiều đều hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa, biến thành mấy cặn băng vụn rơi xuống đất.
Khương Ly không nhịn được lạnh run cả người, xoa xoa cánh tay mình hỏi: "Đây là ngọn lửa gì vậy, lạnh thế?"

"Bạch Cốt Yêu Diễm." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói một câu, tay vung lên, ngọn lửa biến mất. Độ ấm trong phòng dần tăng trở lại.

Đây là chỗ tốt khi thu phục Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.

Phàm là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm có được năng lực, nàng đều có thể sử dụng một ít. Chỉ là hiện tại giữa nàng và Nguyên Nguyên chưa đạt tới độ phù hợp cao nhất. Cho nên không sử dụng Bạch Cốt Yêu Diễm nhiều.

Phù hợp sẽ theo thời gian bọn họ ở chung càng lâu, tự nhiên sẽ càng ngày càng cao. Điểm này nàng không lo lắng.

Chỉ là phương thức này khác với cách Hàn Thải Thải cắn nuốt. Nàng cần mượn Nguyên Nguyên, nếu Nguyên Nguyên chiến đấu một mình hoặc rời khỏi nàng, vậy nàng không thể dùng ngọn lửa. Nhưng Nguyên Nguyên có thể tiếp tục tồn tại, giữ ý thức, đồng thời nâng cao năng lực bản thân, không ngừng rèn luyện thân thể của Mộ Khinh Ca, để nàng có thể thích ứng càng nhiều năng lượng hỏa. Mà dạng như Hàn Thải Thải, là trực tiếp tiêu hóa dị hỏa biến thành của mình, hủy diệt ý thức của dị hỏa, tồn tại trong hỏa mạch hắn, không thể tiếp tục mạnh lên. Nói cách khác, tuy Hàn Thải Thải có thể tùy thời sử dụng Hỏa Vân Dương Viêm, nhưng dị hỏa mạnh yếu đã cố định, không thể thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play