Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Vạn Phong thành, được coi là thành trì lớn nhất biên giới tây nam Nhung quốc.

Cơn mưa độc đã qua vài ngày. Tuy nơi này còn lưu lại vết thương, nhưng cũng đã khôi phục sinh hoạt và buôn bán bình thường.

Không có ngoại lệ, bố cáo truy nã Mộ Khinh Ca vẫn bị dán ở tường thành.

Ngoài cửa thành càng có đệ tử Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông, tay cầm bức vẽ đi đối chiếu từng người có bề ngoài tương tự.

Mộ Khinh Ca nhìn một lúc, đi tới cửa thành Vạn Phong thành.

Nàng muốn đi U Hải, nhất định phải xuyên qua Vạn Phong thành. Nếu không, nàng phải vòng đường xa.

Hiện tại toàn bộ Nhung quốc đều truy nã nàng, nàng thật sự không cần phải đi đường vòng.

"Đứng lại!"

Vừa mới đến cửa thành, Mộ Khinh Ca đã bị thủ vệ ngăn lại.

Lập tức đệ tử Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp cầm bức vẽ đi tới. Đứng ở hai bên Mộ Khinh Ca, mở bức vẽ ra cẩn thận đối chiếu.


"Có chút giống." Đệ tử Vạn Thú Tông không xác định nói.

Đệ tử Luyện Đúc Tháp lại lắc đầu: "Chắc là không phải."

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, tùy ý để bọn chúng đánh giá. Thủ vệ Vạn Phong thành cũng thấy rõ ngũ quan Mộ Khinh Ca, mang theo kinh diễm nói: "Vị công tử này đẹp hơn người trong bức vẽ nhiều, chắc không phải cùng một người đâu?"

Hắn vừa nói, đệ tử Vạn Thú Tông càng không xác định.

Vì thế, thủ vệ mở miệng hỏi: "Xin hỏi công tử tên họ là gì, nhà ở nơi nào, tới Vạn Phong thành có chuyện gì? Trên người có giấy tờ gì không?"

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, lấy lệnh bài trưởng lão Dược tháp ra cho thủ vệ xem: "Ta là trưởng lão tổng viện Dược Tháp, tới Nhung quốc du ngoạn. Trên đường nhìn thấy bệnh dịch đột phát, định tới Vạn Phong thành nhìn xem, có chỗ nào giúp được không."


Nàng nói như vậy, đương nhiên là đã sớm hỏi thăm Nhung quốc hiện tại đã đủ dược vật, căn bản không cần một kẻ ngoài tới nhúng tay. Nhưng nói vậy, lại có thể che giấu rất tốt thân phận mình, không khiến ai hoài nghi.

Quả nhiên vừa nghe thấy nàng là trưởng lão tổng viện Dược Tháp. Không chỉ thái độ thủ vệ Vạn Phong thành lập tức trở nên cung kính, mà cả đệ tử Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp cũng đều thu liễm thái độ kiêu ngạo.

"Thì ra là trưởng lão Dược Tháp, mời vào thành." Thủ vệ dâng trả lệnh bài cho Mộ Khinh Ca, nhường ra lối đi vào thành.

Mộ Khinh Ca thu hồi lệnh bài, hơi hơi gật đầu, thoải mái hào phóng đi vào Vạn Phong thành.

Đợi nàng đi rồi, ba người mới tụ lại một chỗ nhỏ giọng bàn tán.

"Trưởng lão Dược Tháp này sao trẻ thế?" Đệ tử Luyện Đúc Tháp nghi hoặc nói.


Đệ tử Vạn Thú Tông đáp ngay: "Ta nghe trưởng lão tông môn nói, trưởng lão Dược Tháp đều là cao thủ luyện đan, mỗi người đều có thuật trú nhan. Chúng ta trông hắn chỉ có mười mấy hai mươi tuổi, nói không chừng là lão quái sống trăm năm ấy chứ?"

Thủ vệ gật đầu: "Lời này có lý. Dược Tháp, Luyện Đúc Tháp, còn có Vạn Thú Tông chính là thế lực tông môn lớn nhất Lâm Xuyên chúng ta. Trăm triệu không thể đắc tội, ta phải đi bẩm báo Thành chủ."

Nói xong, hắn đi nói với đồng liêu mình vài câu, rồi vội vàng chạy đến phủ Thành chủ.

Đệ tử Luyện Đúc Tháp và đệ tử Vạn Thú Tông thấy hắn như thế, liếc mắt nhìn nhau. Hai người nói...

"Tuy nói Luyện Đúc Tháp chúng ta không thua Dược Tháp. Nhưng người Dược Tháp đột nhiên xuất hiện ở Vạn Phong thành, ta cũng phải trở về bẩm báo trưởng lão." Đệ tử Luyện Đúc Tháp nói.
Đệ tử Vạn Thú Tông cũng nói: "Ừm, Vạn Thú Tông ta và Dược Tháp không giao tình nhiều lắm, nhưng mọi người đều trong vòng thế lực. Nếu trưởng lão Dược Tháp tới đây, theo lễ ta phải thông báo trưởng lão một tiếng."

Hai người nói xong, chia nhau rời đi. Mỗi người đều vào thành tới nơi các trưởng lão đóng giữ ở Vạn Phong thành.

...

Mộ Khinh Ca tuyệt sẽ không nghĩ ra chuyện lại diễn biến đến trình độ này.

Phải nói là, nàng không thể tưởng được trưởng lão Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông sẽ là hai người nàng quen biết. Nếu không phải thế, nàng sẽ rất dễ dàng ứng phó thành chủ Vạn Phong Thành, hoặc là đệ tử Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Bởi vì treo cái danh Dược Tháp, Mộ Khinh Ca tự nhiên sẽ không vừa vào đã rời đi luôn. Nàng dạo qua trong thành một vòng, tìm một khách điếm đặt chân, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày rồi rời đi.
Mà lúc này, ba tên nàng gặp ở cửa thành cũng đều chia ra tiến vào ba phủ đệ khác nhau.

"Cái gì? Trưởng lão Dược Tháp tới đây?" Phùng Khôn Hải đột nhiên đứng dậy, có chút khó tin.

Đệ tử Luyện Đúc Tháp kia gật đầu, thật cẩn thận nói: "Đúng vậy. Thủ vệ đã kiểm tra lệnh bài thân phận kia, mà chính hắn cũng nói là tới du ngoạn Nhung quốc. Nghe nói sau khi thấy tình hình bệnh dịch, định tới Vạn Phong thành xem có gì cần hỗ trợ."

Phùng Khôn Hải suy tư, trầm ngâm nói: "Nếu là thế, ta không thể không đi gặp một lần. Miễn bị đối phương nói là không hiểu lễ nghĩa."

Nội dung nói chuyện đại khái tương đồng với nội dung ở phủ thành chủ Vạn Phong thành, và biệt viện Vạn Thú Tông.

Rất nhanh, ba phương đội ngũ phái người ra, tìm hiểu tung tích trưởng lão Dược Tháp.

Mộ Khinh Ca không cố tình che giấu hành tung. Người ba phương rất dễ dàng nghe ngóng được khách điếm nàng đặt chân. Chỉ chốc lát, ba cái bái thiếp vào tay Mộ Khinh Ca.
Trên bàn bày từ trái sang phải là bái thiếp phủ thành chủ, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca cong lên nụ cười nhạt, trong đó mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Đặc biệt trên bái thiếp Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp có chữ ký Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải.

Mộ Khinh Ca bỗng dâng lên cảm giác oan gia ngõ hẹp.

"Thật là không nghĩ tới, bọn chúng cư nhiên ở Vạn Phong thành. Cũng không biết bị Kim Quý tự bạo thì có tổn thương thế nào, hiện giờ khôi phục bao nhiêu?" Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.

Nội dung trên bái thiếp không khác nhau mấy, trông có vẻ ba thế lực đã hẹn trước.

Đều là một chữ mời Mộ Khinh Ca đêm nay đến thành chủ phủ, tham dự tiệc đón gió thành chủ chuẩn bị riêng cho Mộ Khinh Ca.

Nếu không đi, khẳng định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng nếu đi...

Mộ Khinh Ca không tiếng động cười lạnh.
Một trận chiến đó nàng cơ hồ giáp mặt chiến đấu với Hắc Mộc, Phùng Khôn Hải kia còn thỉnh thoảng đánh lén. Người khác có lẽ không nhận ra nàng, hai tên đó cho dù không thể miêu tả tỉ mỉ dung mạo nàng, nhưng chắc chắn có thể nhận ra nàng nếu gặp mặt.

"Biết rõ là bẫy rập, lại không thể không xông vào một lần!" Mộ Khinh Ca cất ba bái thiếp đi, cười tự giễu.

Nếu không tránh khỏi, vậy chuẩn bị tốt đại chiến đi!

Mộ Khinh Ca đứng lên. Nhẹ phủi chút bụi dính trên vạt áo, hông thẳng như kiếm, khí thế ngút trời.

...

Ngày kế, Mộ Khinh Ca vẫn ở trong khách điếm, chưa ra cửa.

Nàng khoanh chân ngồi trên giường, giống như đang tu luyện.

Mãi đến khi ánh hoàng hôn xuyên qua song cửa sổ chiếu vào người nàng. Lông mi dài hơi rung động, như cánh bướm chậm rãi mở ra.

Sâu trong trong đôi mắt thấu triệt, xuất hiện một chết chóc.
Mộ Khinh Ca đứng dậy khỏi giường, ngẩng đầu mà bước đẩy cửa phòng ra. Rời khách điếm, đến phủ thành chủ.

Phủ thành chủ Vạn Phong Thành là trung tâm toàn bộ thành. Đối diện với hướng cửa phủ thành chủ là cửa thành đi U Hải, cũng là lộ tuyến Mộ Khinh Ca vạch ra cho mình.

Đi trên đường cái rộng lớn, phố phường hai bên khôi phục chút náo nhiệt, nhưng không đả động tâm nàng.

Theo đường chính tới phủ thành chủ, truyền bái thiếp lên.

"Thì ra là trưởng lão Dược Tháp, mời." Thái độ thủ vệ phủ thành chủ cực cung kính, dẫn Mộ Khinh Ca vào phủ.

Yến tiệc được tổ chức ở một phòng khách. Không mời nhiều người, ngoại trừ người của phủ thành chủ, chính là Hắc Mộc của Vạn Thú Tông và Phùng Khôn Hải của Luyện Đúc Tháp.

Nhân số đại khái trái phải năm mươi người, không có vẻ chen chúc ngồi ở phòng khách.
Đàn ca phiêu phiêu, vũ cơ nhẹ nhàng múa.

Món ngon rượu thơm Nhung quốc bày trên bàn, chỉ còn chờ vai chính trình diện.

"Bẩm thành chủ đại nhân, trưởng lão Dược Tháp đến!"

Thị vệ phủ thành chủ đứng ngoài phòng khách, cung kính bẩm báo với nam tử trung niên ngồi ở chủ toạ.

Ánh mắt Vạn Kiếm Phong sáng ngời, buông chén rượu trong tay ra, kích động đứng dậy nghênh đón: "Ồ? Trưởng lão tới rồi? Mau mau mời vào!"

Theo động tác hắn, hai vị Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải ngồi hai bên cũng chậm rãi đứng lên, đi cùng hắn ra ngoài nghênh đón. Những người khác của phủ thành chủ tự nhiên cũng theo sát phía sau.

Khi Mộ Khinh Ca đi tới phòng khách, đã thấy ngoài cửa đứng đầy người.

Quả nhiên, Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải đều ở trong đó.

"Là ngươi!"

"Cư nhiên là ngươi!"

Mà hai kẻ đó khi nhìn thấy Mộ Khinh Ca, cũng nhận ra nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play