Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Phượng Vu Phi cười trêu tức: "Hắn? Tam hoàng đệ không nhìn thấy soái kỳ sao? Ở Tần quốc, người có thể treo lên soái kỳ chữ Mộ còn có thể là ai?"

Phượng Vu Quy rút ngụm khí lạnh: "Tần quốc Mộ phủ, hắn là Tiểu tước gia Mộ phủ!" Người dựa vào thực lực bản thân khuấy động phong vân Tần quốc, Tiểu tước gia gϊếŧ hoàng thất Tần gần như không còn? Tiểu tước gia đánh Đồ quốc về sau cúi đầu xưng thần, không dám ngỗ nghịch? Tiểu tước gia trước đây không lâu đã nổi giận gϊếŧ cường giả tử cảnh tuyệt thế, lăng trì hoàng đế Tần quốc trước mặt dân chúng?

Cơ hồ mỗi một truyền thuyết về Tiểu tước gia Mộ phủ đều tái hiện trong đầu hắn, khiến tâm hắn trầm xuống.

Hắn không ngờ được, Mộ Ca chính là Mộ Khinh Ca, chính là Mộ Tiểu tước gia Tần quốc!

Nếu hắn (Phượng Vu Quy) sớm biết, mượn sức còn không kịp, khắp nơi đối nghịch hắn (Mộ Khinh Ca) làm gì?

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ khó phân nam nữ của Mộ Khinh Ca càng ngày càng gần, bỗng nhiên hắn có xúc động muốn chạy đi.

Mộ Khinh Ca một thân ngân giáp, cưỡi Hắc diễm đi tới trước mặt Phượng Vu Phi và Phượng Vu Quy. Nàng nhìn sắc mặt Phượng Vu Quy trắng bệch khó coi, đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Tam điện hạ, đã lâu không gặp."

Một câu nói đơn giản, đã đánh nát vọng tượng của Phượng Vu Quy!

Hắn hy vọng người trước mắt chẳng qua chỉ giống mặt với Mộ Ca thôi.

Cơ bắp trên gương mặt Phượng Vu Quy không ngừng co quắp, không biết nên trả lời thế nào.

Hắn thất thường làm cho lễ quan âm thầm sốt ruột, đành phải nhìn về phía Đại công chúa Phượng Vu Phi.

Thần thái Phượng Vu Phi bình thường, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Mộ Khinh Ca, mang theo phong phạm một quốc: "Kính đại danh Mộ Tiểu tước gia đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tiểu tước gia một đường vất vả, trước đi theo Vu Phi tiến vào Dịch quán nghỉ ngơi."

Lễ quan nhìn thấy liên tục gật đầu.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca dời từ Phượng Vu Quy chuyển sang Phượng Vu Phi, cũng mang theo ý cười không rõ sâu cạn: "Làm phiền Đại công chúa dẫn đường."

Sứ đoàn Tần quốc thuận lợi tiến vào, hai chi đội ngũ xác nhập đi tới Dịch quán Ly quốc dành cho các nước.

Trên đường, Phượng Vu Quy không nhịn được giữ chặt dây cương của Phượng Vu Phi, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã sớm biết chuyện giữa ta và hắn?"

Phượng Vu Phi cười khinh miệt, không trả lời. Chỉ nói: "Tam hoàng đệ nếu không thoải mái, không bằng về nghỉ ngơi trước? Cưỡng ép ở lại không khỏi sẽ chậm trễ khách nhân."

Nàng vừa nói xong, không đợi Phượng Vu Quy phản bác, đã nghe thấy lễ quan đi theo lên tiếng: "Đại công chúa nói phải. Nếu thân thể Tam điện hạ không khoẻ, không bằng về trước đi. Tần quốc bây giờ khí thế ngập trời, đích xác không dễ đắc tội."

Sắc mặt Phượng Vu Quy âm trầm bất định, ánh mắt như đao ném tới Phượng Vu Phi và lễ quan. Cuối cùng mới hừ một tiếng, quay đầu ngựa rời đi.

Giờ khắc này thật sự hắn không muốn ở cùng Mộ Khinh Ca. Không bằng rời đi trước, thương thảo đối sách với phụ tá.

Hiện tại Phượng Vu Quy đã hiểu hàm ý trước đó của Phượng Vu Phi. Nàng nói có một nước sẽ không đứng về bên hắn, là chỉ tới Tần quốc đi!

...

Thời điểm Phượng Vu Quy trở về bàn bạc với phụ tá, Phượng Vu Phi đã dẫn theo Mộ Khinh Ca tới khu Dịch quán Tần quốc.

Sau khi quan binh hai bên lui xuống, Phượng Vu Phi ngồi cùng Mộ Khinh Ca.

Phượng Vu Phi tự mình rót một chén trà cho Mộ Khinh Ca, ôn nhu nói: "Thật không nghĩ đến, ngươi sẽ tự mình tới đây."

Mộ Khinh Ca nâng chén trà lên, ngửi một chút, cười nói: "Thế nào? Ta cho rằng ngươi sớm nghĩ tới rồi mới đúng." Nàng tới đây, chính là muốn đòi nợ.

"Tần quốc bận rộn mọi sự, ta cho rằng..." Phượng Vu Phi cắn môi nói.

Mộ Khinh Ca đặt chén trà xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi: "Chuyện Tần quốc đã có Hoàng đế Tần quốc xử lý, ta rất nhàn rỗi."

"Tần quốc đã lập Tân hoàng?" Phượng Vu Phi kinh ngạc nói.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Nước không thể một ngày không vua. Hoàng đế Tần quốc đã chết, tự nhiên phải có người lên thay."

Nghe thấy giọng điệu tùy ý của nàng, Phượng Vu Phi cạn lời lắc đầu: "Trên đời này có thể coi vua như người thường, cũng chỉ có ngươi."

Mộ Khinh Ca bĩu môi. Nàng không cảm thấy hoàng đế có gì đặc biệt, chỉ là người làm công cao cấp mà thôi.

"Vậy là người nào đăng cơ?" Phượng Vu Phi tò mò hỏi.

"Tần Cẩn Thần." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Dù sao quốc thư Tân hoàng đăng cơ sẽ đưa đến các nước, đây không phải bí mật gì.

"Đã từng là Nhiếp chính vương?" Phượng Vu Phi càng kinh ngạc, nàng mím môi do dự nói: "Nhưng ta nghe nói thân thể Nhiếp chính vương hình như không tốt."

"Bây giờ tốt rồi." Mộ Khinh Ca đáp ngắn gọn.

Phượng Vu Phi lập tức sáng mắt, đứng dậy kích động nói: "Là Tiểu tước gia ra tay phải không? Nghe đồn Tần hoàng từ nhỏ thân thể suy nhược, kinh mạch yếu ớt. Hiện giờ Tiểu tước gia đã chữa khỏi cho hắn, có thể chứng minh Tiểu tước gia thủ đoạn thông thiên. Vu Phi có yêu cầu quá đáng, xin Tiểu tước gia đáp ứng ta."

Nói xong, nàng bỗng quỳ xuống.

Tựa như Đại công chúa Ly quốc ở trước mặt Mộ Khinh Ca, không khác gì Ấu Hà Hoa Nguyệt.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Là phụ hoàng ta." Phượng Vu Phi ngẩng đầu, trong đôi mắt nổi lên một tầng sương mù. Nàng cố nén khổ sở trong lòng, kể lại việc ngày ấy nói chuyện với Phượng Lan và lời của tổng quản nội thị.

"Phụ hoàng bị ta liên lụy nên mới như thế, ta không thể đứng nhìn mặc kệ. Tiểu tước gia nếu có thể ra tay tương trợ, Vu Phi từ đây sẽ chỉ nghe theo lệnh Tiểu tước gia." Phượng Vu Phi cúi người thật sâu.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn nàng, nói: "Ngươi đứng lên trước đi."

Phượng Vu Phi nghe lời đứng lên, chỉ là trong mắt vẫn mang theo ý cầu xin.

Mộ Khinh Ca chỉ tới ghế dựa bên cạnh: "Ngồi đi."

Phượng Vu Phi nghe vậy ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, giữa hai đầu gối nàng đã rơi xuống một cái bình sứ.

Nàng cúi đầu nhìn, đôi mắt phát ra kinh hỉ.

"Đan dược này có thể cố bản hồi nguyên, ngươi cầm đi cho Phượng Lan ăn trước. Chờ chuyện chúng ta thoả đáng xong, ta sẽ đi nhìn tình huống ông ấy thế nào." Mộ Khinh Ca nói.

Phượng Vu Phi gật đầu, cất kín bình sứ vào người.

"Hiện giờ tình huống Ly quốc sao rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Phượng Vu Phi cẩn thận nói ra tình hình Ly quốc: "... Ta cảm giác phụ hoàng có lòng truyền ngôi cho ta, cũng cảm nhận được phụ hoàng có nhiều bất mãn với Phượng Vu Quy. Nhưng thế lực Phượng Vu Quy không nhỏ, mà ta thì đã rời cung nhiều năm. Người cần có lý do tốt hơn. Hoặc là nói, trên người ta có lợi thế lớn hơn, khiến quần thần Ly quốc không thể nói lời nào."

"Cho nên Phượng Lan mới mở thịnh hội Ngũ Quốc?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ loé.

Phượng Vu Phi gật đầu: "Có lẽ phụ hoàng muốn nhìn xem, trong thịnh hội Ngũ Quốc đối mặt với áp lực bên ngoài, trong nước có bao nhiêu người ủng hộ Phượng Vu Quy. Ta hiểu phụ hoàng, nếu ông lập trữ quân, vậy sẽ thay trữ quân càn quét hết tất cả chướng ngại. Cho dù thủ đoạn quá mức hung ác, cho dù lưng đeo danh xấu."

"Ừm, ta đã biết." Mộ Khinh Ca đáp.

"Ngươi tính làm thế nào?" Phượng Vu Phi hỏi.

Mộ Khinh Ca không định giải thích: "Điểm này ngươi không cần lo lắng, tiếp tục làm chuyện của ngươi là được. Nhưng mà..." Nàng bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: "Chuyện Mộc Dịch làm ta sinh ra vài phần hứng thú."

"Tiểu tước gia đã nhận ra gì rồi?" Phượng Vu Phi khẩn trương hỏi.

Mộ Khinh Ca nheo hai mắt lại, chậm rãi nói: "Ngươi nói lúc ấy kẻ đó đã muốn gϊếŧ phụ hoàng ngươi, lại còn muốn tàn sát dân trong thành. Nhưng sau đó bỗng thay đổi chủ ý rời đi. Cẩn thận suy nghĩ thời gian phát sinh chuyện này, hẳn là gần với thời gian Mộc Dịch mất tích?"

Phượng Vu Phi gật đầu.

Nội tâm nàng thấp thỏm kinh hoàng, có cảm giác Mộ Khinh Ca đã phát hiện ra điểm mấu chốt.

"Nếu vậy, chúng ta có thể đặt giả thiết, khiến kẻ đó thay đổi chủ ý chính là bản thân Mộc Dịch. Có lẽ giữa bọn họ có mối liên hệ nào đó có thể cảm ứng được đối phương. Cho nên lúc Mộc Dịch đi tới Lâm Xuyên giới, kẻ đó mới có thể đuổi theo. Mà sau khi hắn phát hiện Mộc Dịch rời đi, thì lập tức đi khỏi. Chỉ là, có một việc ta không rõ..." Mộ Khinh Ca hơi lắc đầu, nhíu mày nói.

"Việc gì?" Phượng Vu Phi vội vàng hỏi.

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng xoa cằm: "Rốt cuộc giữa hắn và Mộc Dịch có liên hệ gì, khiến hắn một khắc không chờ được, thậm chí thay đổi quyết định lúc trước của mình."

Phượng Vu Phi trầm mặc xuống, hơi thở trên người quấn quanh nhàn nhạt sầu bi.

Cảm nhận hơi thở trên người nàng, ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, cười nói: "Đáp án này, phỏng chừng phải tìm thấy Mộc Dịch mới biết được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play