Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca nhớ Tư Mạch đã từng nói, mẫu thân nàng là người Tang gia, ở Tây Châu Trung Cổ giới. Mà Nhạc gia thì ở Nam Châu. Đường đi không đến mức trái ngược nhau, chỉ là không biết khoảng cách xa bao nhiêu.

"Về Trung Cổ giới, nếu ngươi muốn biết chuyện gì khác, cứ tới tìm ta. Nhưng mà câu hỏi lần sau thì phải trả thù lao." Hàn Thải Thải cười nghiền ngẫm.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh lùng, xoay người muốn rời đi.

Nếu nàng muốn biết tin tức về Trung Cổ giới, cần gì tới tìm hắn? Trực tiếp tìm Tư Mạch chẳng phải nhanh hơn, lại còn không có thù lao gì!

Từ từ, vì sao nàng theo bản năng muốn hỏi hắn (Tư Mạch)?

Không phải nói muốn phủi sạch quan hệ với hắn sao?

Lần này đồng ý Cô Nhai giúp đỡ, cũng chỉ bởi lần này vốn không liên quan gì đến hắn mà thôi!

"Thế nào?" Thấy Mộ Khinh Ca muốn đi, Hàn Thải Thải vội đuổi theo. Nhưng bỗng thấy nàng dừng chân lại, vẻ mặt rối rắm, mới lên tiếng hỏi.

Bị hắn hỏi nhiễu, Mộ Khinh Ca nhanh chóng thu suy nghĩ về.

Nàng nhàn nhạt đáp lại: "Không có gì." Rồi rời đi.

Hàn Thải Thải nhìn bóng dáng thẳng tắp của Mộ Khinh Ca, lẩm bẩm: "Một ngày nào đó, ta sẽ làm rõ bí mật trên người ngươi!"

...

Mộ Khinh Ca vừa trở lại Mộ phủ, đã bị Mộ Hùng gọi qua.

Hiện giờ cuộc sống Mộ Hùng đúng kiểu lão cán bộ về hưu. Quả thực không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng chơi đùa hoa hoa cỏ cỏ trong viện mình.

Mộ Khinh Ca thật sự rất khó tưởng tượng. Gia gia một đời múa đao lộng thương, đi chăm cây là cảm giác gì.

Quả nhiên còn chưa đi vào sân lão gia tử, đã nghe thấy âm thanh 'bùm bùm'.

Nàng bước nhanh vào, chỉ thấy đầy bùn đất và mảnh sứ vỡ ngoài viện, thêm hoa cỏ đang gục xuống héo rũ. Vẻ mặt Mộ Hùng đầy vô tội đứng giữa đống lộn xộn, đôi tay và vạt áo đều dính đầy bùn đất.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức ôm bụng cười ha ha.

Nghe thấy tiếng cười của cháu gái bảo bối, Mộ Hùng lập tức đỏ lự mặt già, xụ xuống: "Nha đầu ngươi, cười cái gì!"

Mộ Khinh Ca cố nín cười, lắc đầu với lão gia tử: "Gia gia, chăm cây không thích hợp với người, không bằng đổi cái khác đi."

Mộ Hùng trừng mắt, hùng hổ nói: "Chờ ở đây." Nói xong, xoay người chờ lại phòng. Phỏng chừng là đi rửa mặt.

Chỉ chốc lát đã có gia nhân tới thu dọn tàn cục đầy đất.

"Ơ? Sao ở đây loạn thế?" Trong lúc gia nhân thu dọn, Mộ Liên Dung vừa vặn đi vào.

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca cũng ở đây, đi qua hỏi: "Khinh Ca, gia gia con đâu?"

Mộ Khinh Ca chu môi: "Trang điểm trong phòng rồi, muốn con ở đây chờ người?"

"Trang điểm?" Thần sắc Mộ Liên Dung cổ quái.

Mộ Khinh Ca hỏi: "Ngày ấy lời gia gia nói cô cô có để trong lòng không? Lâm Xuyên rất lớn, cô cô muốn đi nơi nào trước?" Hiện giờ lấy thực lực Mộ Liên Dung, chỉ cần không chọc phiền toái lớn thì cơ bản không lo vấn đề an toàn. Huống chi Vạn Liệt quân trải rộng khắp tam đẳng quốc. Nếu có tình huống nào cũng có thể kịp thời viện thủ.

Mộ Liên Dung cảm thán nói: "Việc này ta đã nghĩ tới, chắc chắn sẽ ra ngoài xem. Nhưng phải chờ chuyện ở đây yên ổn xuống đã. Nếu ta muốn đi ra ngoài, ta sẽ đi Cổ Vu quốc trước."

"Cổ Vu quốc? Sao cô cô lại muốn đến đó?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.

"Sao vậy?" Phản ứng của Mộ Khinh Ca làm Mộ Liên Dung khó hiểu: "Ta chỉ nghe nói nơi đó đặc thù, cho nên muốn đi xem."

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Đi xem không vấn đề gì. Chỉ là Cổ Vu quốc xem như tương đối đặc thù, thế lực Mộ gia ta chưa với tới nơi đó, con lo lắng cho an toàn của cô cô."

Mộ Liên Dung cười nói: "Yên tâm đi, ta chỉ đi du ngoạn thôi, không phải đi gây chuyện."

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Tóm lại, mọi chuyện phải cẩn thận. Tùy thời giữ liên hệ."

"Được rồi. Mới lên làm gia chủ, đã ra hình ra dáng rồi." Mộ Liên Dung trêu ghẹo.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Cô cô chê cười con."

Mộ Liên Dung cũng cười: "Ừm, ta không nói chuyện với con nữa, đi trước đây."

Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi: "Cô cô không đợi gia gia sao?"

Mộ Liên Dung xua tay nói: "Không đợi, ta tìm ông ấy cũng không có việc gì, chỉ vừa vặn đi ngang qua thì đi xem. Trong nhà đang bách phế đãi hưng (*), ta phải đi coi."

(*) Bách phế đãi hưng (百废待兴): rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.

"Cô cô đi thong thả." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, tiễn Mộ Liên Dung.

Mộ Liên Dung vừa đi, Mộ Hùng đã thay xong y phục, ở trong phòng hô một câu: "Ca nhi vào đi!"

Mộ Khinh Ca không tiếng động cười. Tùy tay phủi phủi nếp nhăn y phục, cất bước đi vào.

"Ca nhi lại đây, gia gia có chuyện hỏi con. Ngày hôm qua vội vàng chuyện chính, đã quên mất, hôm nay ta phải hỏi rõ ràng chút." Mộ Khinh Ca đi vào, Mộ Hùng đã vẫy tay gọi nàng.

"Chuyện gì vậy ạ?" Thấy bộ dáng thần bí hề hề của gia gia, Mộ Khinh Ca nghi hoặc.

Mộ Hùng kéo nàng đến ngồi cạnh, xác định không có ai, mới vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ca nhi, con thành thật nói cho gia gia. Người bảo hộ ta ngày hôm qua, có phải vị đại nhân bên cạnh Thánh Vương bệ hạ không?"

"Đúng vậy." Mộ Khinh Ca đáp.

Được tin tức khẳng định, Mộ Hùng lập tức hít sâu một hơi.

Ông nhanh chóng đi qua đi lại trong phòng, Mộ Khinh Ca nhìn mà hoa cả mắt.

"Gia gia, người đi tới đi lui làm gì thế?" Cuối cùng, nàng không nhịn được mở miệng ngăn lại.

Mộ Hùng cứng người, nhìn Mộ Khinh Ca. Thần sắc ngưng trọng nói: "Ca nhi, Thánh Vương bệ hạ vẫn luôn liên hệ với con?"

Hắn?

Mộ Khinh Ca nghĩ tới Tư Mạch xuất quỷ nhập thần, còn có những lời nói ái muội kia, vô thức gật đầu.

Câu trả lời này làm Mộ Hùng lập tức trừng lớn mắt, phảng phất như bị siêu kinh hách.

"Sao vậy ạ?" Mộ Khinh Ca nghi hoặc hỏi.

Nàng nhớ lúc trước Mộ Hùng thấy Tư Mạch, lão gia tử lúc ấy đâu có phản ứng lớn vậy đâu!

Mộ Hùng xoắn xúyt vô cùng, lại hỏi Mộ Khinh Ca: "Vậy con nói cho ta, vị công tử mặt mũi đẹp đẽ hôm qua đi giúp con là ai?"

"Hắn là thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, giữa con với hắn từng có một ít giao dịch." Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.

Lão gia tử nhăn chặt mày, truy vấn: "Bọn họ... Họ có biết con là nữ nhi không?"

Mộ Khinh Ca giựt giựt miệng, có cảm giác không biết nói thế nào.

Giây lát, dưới ánh mắt gấp gáp của lão gia tử. Nàng mới căng thẳng nói: "Không có."

"Không có?" Lông mày Mộ Hùng nhăn nhíu, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi.

Mộ Khinh Ca thở dài nói: "Rốt cuộc gia gia muốn hỏi gì vậy ạ?"

"Ách... Khụ khụ... Ha hả, hôm nay thời tiết thật đẹp." Mộ Hùng nói gần nói xa.

Dáng vẻ kia càng làm cho Mộ Khinh Ca khẳng định trong lòng ông chắc chắn có chủ ý khác: "Gia gia nếu không muốn nói, vậy con có việc, con đi trước."

Mộ Khinh Ca làm bộ sắp đi.

"Từ đã!" Mộ Hùng vội ngăn nàng lại, rối rắm nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói: "Ca nhi, tuổi con cũng không nhỏ. Luôn giả trang nam nhân như vậy, con tính khi nào thì đổi về nữ trang?"

Mộ Khinh Ca vuốt cằm mình: "Con thấy mình rất trẻ mà!" Còn chưa đến mười tám tuổi. Nếu ở kiếp trước, là lúc nàng vừa lên đại học. Chính là cái tuổi phong hoa nở rộ, sao vào miệng lão gia tử lại thành già rồi? Huống chi tuổi tác thì có liên quan gì đến giới tính?

"Đứa nhỏ này! Nữ tử như con ở cái tuổi này đã sớm là nương mấy hài tử rồi!" Mộ Hùng giận dữ nói.

Mộ Khinh Ca thiếu chút sặc nước miếng!

Thì ra lòng vòng nửa ngày, lão gia tử muốn chờ nàng ở chỗ này!

Ha hả...

Mộ Khinh Ca giật giật miệng, đời này nàng không định tính đến kết hôn sinh con đâu! Mong ngóng của lão gia tử chỉ sợ sẽ thất bại rồi.

Thấy vẻ mặt nàng kiểu này, Mộ Hùng lập tức đấm ngực dậm chân: "Ai! Trời muốn vong Mộ gia ta, muốn Mộ gia ta tuyệt hậu mà!"

Mộ Khinh Ca lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, xúc động muốn bỏ chạy!

Nhưng ống tay áo nàng đã bị lão gia tử gắt gao túm chặt, giống như hôm nay mà không cho ông đáp án vừa lòng, ông sẽ không chết không ngừng!

Mộ Khinh Ca kéo tay áo mình, không nhúc nhích được.

Nàng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Gia gia, đừng trẻ con vậy được không?"

"Hừ! Vì huyết mạch Mộ gia ta, ta cứ trẻ con đấy!" Mộ Hùng ngạo kiều hừ tiếng, chòm râu vểnh cả lên.

Mộ Khinh Ca lập tức cạn lời. Nội tâm hò hét: Cho dù có một ngày nàng thật sự rút não muốn đi kết hôn sinh con, thì hài tử sinh ra là mang họ nhà trai mà đúng không? Ông quản vấn đề huyết mạch Mộ gia cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play