Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Hành thích vua? Đại nghịch bất đạo?" Mộ Khinh Ca cười giễu cợt, đôi mắt lạnh băng như mùa đông khắc nghiệt.

"Gϊếŧ hắn!"

"Gϊếŧ tên cẩu hoàng đế này!"

"Gϊếŧ hắn! Tần quốc chúng ta không cần hoàng đế này!"

"Gϊếŧ hắn!!!"

"Gϊếŧ hắn!!!"

"Gϊếŧ hắn!!!"

Những bá tánh dưới hoàng thành chậm chạp không muốn đi, nhìn thấy Tần Cẩn Dương bị kéo lên hình đài, lập tức kích hô lớn.

Tần Cẩn Dương vô cùng hoảng loạn, nhìn thấy giữa hình đài có một cái cầu dao chói lọi. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo nhũn ra: "Không, các ngươi không thể gϊếŧ ta! Ta là Hoàng thượng! Là quân chủ một nước!"

Nhưng tiếng nói của hắn bị bao phủ bởi làn sóng âm thanh bá tánh.

Dân chúng hò hét lan truyền từ hoàng thành, tựa như gợn sóng nhanh chóng khuếch tán mỗi một góc Lạc Đô.

Thậm chí Vạn Liệt quân phụng mệnh bao vây Lạc Đô đều nghe được thanh âm chấn động như sấm.

Vạn Liệt quân không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, cảm thụ tiếng gầm xẹt qua trên đầu mình.

Thủ lĩnh Vạn Liệt quân bỗng giơ cao vũ khí trong tay, hô: "Quốc quân bất nhân, coi dân chúng như heo chó, gϊếŧ hại công thần. Đáng gϊếŧ!"

Phó tướng bên cạnh hắn lập tức hưởng ứng.

"Quốc quân bất nhân, coi dân chúng như heo chó, gϊếŧ hại công thần. Đáng gϊếŧ!"

"Quốc quân bất nhân, coi dân chúng như heo chó, gϊếŧ hại công thần. Đáng gϊếŧ!"

"Quốc quân bất nhân, coi dân chúng như heo chó, gϊếŧ hại công thần. Đáng gϊếŧ!"

Thanh âm truyền lại, mười vạn tướng sĩ Vạn Liệt quân rầm rầm vũ khí trong tay, cùng hô lên: "Đáng gϊếŧ!"

"Đáng gϊếŧ!"

"Đáng gϊếŧ!"

"Đáng gϊếŧ!"

Những thủ thành quân bị bắt giữ, tụ tập ngồi xổm dưới đất. Nghe thấy âm thanh lên án công khai, lặng lẽ nhìn nhau.

Dần dần bọn họ cũng bị cảm nhiễm, chậm rãi đứng dậy giơ nắm đấm tay lên, hô: "Đáng gϊếŧ!"

Mười vạn Mộ gia quân bị vây ở quân doanh ngoài thành vội vàng tới đây, nghe thấy âm thanh chấn động này. Không ít người đều bị ngựa cưỡi kinh hoảng không ngừng hí vang.

"Đã xảy ra chuyện gì? Đây là muốn gϊếŧ ai?" Hùng phó tướng ghìm chặt ngựa, kinh ngạc hỏi.

Thám mã lập tức tới báo, nhanh chóng kể lại chuyện phát sinh ở hoàng thành một lần. Đám người Hùng phó tướng nghe đến sôi máu.

"Mụ nội nó! Chúng ta vẫn đến chậm một bước!" Có phó tướng tiếc nuối nói.

Cũng có người hừ lạnh: "Tên cẩu hoàng đế trước đó dùng thao luyện điều chúng ta đi, phong bế tin tức. Rồi lại vây khốn không cho chúng ta đi cứu lão tướng quân. Thật là can đảm! Thật là đáng chết!"

Có người châm biếm: "Sợ là hắn không nghĩ tới, không những không vây chết được chúng ta, còn ném đi mất hai mươi mấy vạn tính mạng đại quân."

Hùng phó tướng yên lặng nghe. Đôi mắt bỗng nheo lại, cũng hô lớn: "Quốc quân bất nhân, coi dân chúng như heo chó, gϊếŧ hại công thần. Đáng gϊếŧ!"

Lấy hắn làm đầu, Mộ gia quân cũng bắt đầu hô lên khẩu hiệu 'quốc quân đáng gϊếŧ'.

Thanh âm tụ lại làm cho bầu trời Lạc Đô nổi sấm, tựa như trời phạt quanh quẩn muốn hành thích vua.

Tần Cẩn Dương xụi lơ dưới đất, bị tiếng gầm vây quanh.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục này. Hắn cho rằng, người thắng sẽ là hắn. Thậm chí đã chuẩn bị tốt tiệc mừng trong cung!

Nhưng không ngờ, trong cung còn chưa kịp bắt đầu yến hội, đã biến thành yến chặt đầu hắn.

Nhìn dân chúng phẫn nộ dưới thành, Mộ Hùng nói với Mộ Khinh Ca: "Ca nhi, con định xử trí hắn thế nào?"

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn bên ngoài tường thành, trả lời: "Gia gia, nếu hắn muốn mạng ngài, ta đây cũng chỉ có thể lấy mạng hắn. Chỉ có hoàng thất Tần thiếu Mộ gia chúng ta, Mộ gia chúng ta không nợ hoàng thất Tần bất cứ thứ gì cả."

Mộ Hùng cảm thán gật đầu.

Bỗng, ông cười buồn mất mát, ngửa đầu nhìn trời xanh. Ông thấy mình già rồi, đã không còn thích ứng nhiệt huyết chém gϊếŧ nơi chiến trường.

Bây giờ ông chỉ muốn sống chậm rãi bình thản.

Mộ gia sau này không cần dựa vào ông, mà là cháu gái bảo bối của ông.

Mộ Hùng thu hồi mắt, lần thứ hai nhìn bóng dáng kiên nghị thẳng tắp của Mộ Khinh Ca. Trong lòng đã âm thầm hạ quyết định.

Mộ Khinh Ca nâng tay lên. Dưới hoàng thành, cảm xúc trào dâng giữa bá tánh bỗng an tĩnh lại.

Thanh âm đinh tai nhức óc, chỉ một động tác đơn giản đã hoàn toàn yên lặng. Điều này làm Chu Linh nhớ tới thời điểm ở Dược tháp... Hình như Mộ Khinh Ca trời sinh có lực hút, có thể dễ dàng lãnh đạo đám người, dễ như trở bàn tay tác động đến cảm xúc mọi người.

Dưới hoàng thành im ắng, Tần Cẩn Dương nằm liệt trên hình đài, mặt như màu đất.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, cất tiếng lạnh lẽo: "Tần Cẩn Dương, đã thấy chưa? Đây mới gọi là lòng dân. Hiện giờ không phải ta muốn ngươi chết, mà là con dân ngươi, bá tánh của ngươi muốn ngươi chết."

Tần Cẩn Dương đờ đẫn ngẩng đầu. Đôi mắt chậm rãi đảo qua từng vẻ mặt phẫn nộ giữa dân chúng.

Hắn thấy những bá tánh đó, có nước mắt khinh thường, phẫn nộ, thống hận,... Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật thất bại, cũng sai quá đáng.

Hắn cho rằng diệt trừ Mộ gia là hắn có thể trở thành một đời minh quân, có thể thống nhất tứ hải.

Nhưng giờ hắn bỗng thấy mình không thống trị được quốc gia, ngay cả dân chúng đều ước gì mình chết.

Mộ Khinh Ca hỏi Thiệu mập: "Trước đó hắn xử trí các ngươi thế nào?"

Thiệu mập nghĩ nghĩ, sầu muộn nói: "Hắn chưa nói gì cả, tóm lại chỉ dùng chúng ta để dẫn huynh ra thôi. Nhưng mà hắn có nói, muốn cạo từng lớp da của ta."

"Việt Trạch." Ba Thiệu lên tiếng nhắc nhở.

Thiệu mập vội ngậm chặt miệng, không nhiều lời.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, nở nụ cười không rõ ý vị: "Rất tốt. Thích xem lăng trì không?"

Lát sau có người cầm một thứ lên hình đài.

Dân chúng tò mò nhìn, lúc binh lính mở thứ đó ra, mọi người mới phát hiện đây là lưới đánh cá.

Tần Cẩn Dương bị trói lên cây cột.

Toàn bộ quá trình hắn không hề phản kháng, giống như đã nhận mệnh.

Nhưng khi long bào hắn bị cởi ra, lộ da thịt, hắn bắt đầu hoảng sợ. Chờ đến khi lưới đánh cá bọc vào người, hắn bắt đầu giãy giụa sợ hãi: "Các ngươi muốn làm gì? Làm gì?"

Đường lưới đánh cá hằn vào da hắn, để lại từng vết đỏ đan xen.

Hắn càng giãy giụa, thì bọc càng chặt.

"Chu sư tỷ, chỗ tỷ có đan dược nào có thể khiến người bị thương nặng vẫn không chết không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Chu Linh cười nói: "Đan dược lợi hại vậy thì ta không có. Nhưng ta có một viên đan bảo trì tỉnh táo, giữ được một hơi thở."

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

Chu Linh lấy ra một viên đan dược, đưa cho Ấu Hà bên cạnh.

Ấu Hà nhìn nhìn Mộ Khinh Ca, thông qua nét mặt nàng đã hiểu được dụng ý. Tự mình đi xuống, tới hình đài, nhét đan dược vào miệng Tần Cẩn Dương.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Tần Cẩn Dương giãy giụa muốn nhổ ra.

Nhưng đan dược vào miệng là tan, căn bản không cho hắn cơ hội.

Ấu Hà cười lạnh nói: "Đan dược khiến người không nhanh chết được."

Có ý gì!

Không đợi Tần Cẩn Dương kịp phản ứng. Hắn nhìn thấy Ấu Hà thối lui, một người khác cầm chủy thủ sắc bén đi tới chỗ hắn.

Hắn co rụt mắt, lập tức đã hiểu Mộ Khinh Ca muốn làm gì.

Hắn liều mạng hô lên thành lâu: "Gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta! Cho ta cái chết thống khoái đi! Đừng... Đừng làm vậy với ta..."

Đồng thời, một cái sọt lớn đựng màn thầu đặt trước mặt dân chúng.

Bá tánh nghi hoặc nhìn sọt màn thầu, mãi cho đến khi Tần Cẩn Dương hét thảm một tiếng. Một miếng thịt mỏng như tờ giấy rơi xuống. Bá tánh mới hiểu được, điên cuồng đoạt lấy màn thầu.

Bá tánh cướp được màn thầu, đều tự tay cầm màn thầu nhiễm máu thịt Tần Cẩn Dương mang đi.

Không ai đồng tình hắn, không ai đáng thương hắn.

Càng không ai nhảy ra chỉ trích Mộ Khinh Ca tàn nhẫn vô tình.

Tần Cẩn Dương vẫn duy trì tỉnh táo nhìn thịt của mình bị tước đi từng miếng. Nhìn thân thể mình chậm rãi trơ xương.

Bây giờ hắn chỉ mong ước có người một đao gϊếŧ hắn.

Nhưng cố tình ông trời không giúp hắn thực hiện nguyện vọng đơn giản ấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play