Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca cười nói: "Vất vả Chu sư tỷ, kế tiếp tỷ cứ nghỉ ngơi trong xe đi."

Chu Linh gật đầu, không chút khách khí nói: "Kể cả đệ không nói, ta cũng sẽ mặt dày yêu cầu. Còn tiếp tục cưỡi ngựa nữa, cho dù là cưỡi linh thú Diễm mã, mông ta cũng sắp nát luôn rồi đây."

Nói xong, hình như nàng nhận ra nói lộ liễu trước mặt một 'nam tử' Mộ Khinh Ca là không nên, thần thái bỗng thẹn thùng.

Mộ Khinh Ca không phát giác ra, chỉ nói: "Chờ tới nơi, đệ sẽ an bài thích đáng cho Chu sư tỷ."

Chu Linh lại nói: "Đệ không cần cố kỵ ta. Tới Tần quốc rồi, đệ cứ đi làm chuyện của mình đi. Ta không quan trọng, đệ cứ lo lắng chiếu cố ta rồi lại không tự lo cho mình?"

Mộ Khinh Ca cười cười, không nhiều lời.

Lúc chạng vạng, nhóm người Mộ Khinh Ca rốt cuộc ra khỏi Lạc Nhật hoang nguyên.

Mặc Dương dẫn đội tới địa điểm tập kết, trước đó đã phái hai tên Long Nha Vệ tới điều tra.

Chỉ chốc lát bọn họ đã mang theo một tổ Long Nha Vệ vội vàng trở lại, đón nhóm Mộ Khinh Ca về doanh địa.

Mười vạn Vạn Liệt quân, năm trăm Long Nha Vệ. Ngoại trừ một tổ Long Nha Vệ đi Vạn Tượng Lâu đòi nợ còn chưa về, còn lại toàn bộ đã tập hợp ở phụ cận Lạc Nhật hoang nguyên.

Chu Linh xuống xe ngựa, nhìn thấy quân doanh chỉnh tề sắp hàng.

Mười vạn quân đội ngay ngắn trật tự hạ trại huấn luyện còn có một nhóm thân vệ đi cùng họ đều tụ tập ở cửa doanh địa.

Lúc nhìn thấy Mộ Khinh Ca, hơn mười vạn người đều quỳ một gối xuống đất, cao giọng hô: "Tiểu tước gia!!! Tiểu tước gia!!!"

Mười vạn biển người hô, chấn động Chu Linh.

Gương mặt kiều mị đầy vẻ khiếp sợ, tràn ngập tò mò nhìn bóng dáng cao lớn của Mộ Khinh Ca.

Tuy nàng không phải binh lính, cũng chưa từng tiếp xúc qua binh lính. Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự sùng bái phát ra từ nội tâm đối với Mộ Khinh Ca. Lực ngưng tụ này, cho dù nàng là người ngoài đều cảm thấy chấn động, hận không thể trở thành một người trong số họ.

Chu Linh theo sau Mộ Khinh Ca, đi vào sâu trong quân doanh.

Nàng là một nữ nhân, vào quân doanh lại không hề bị kỳ thị gì. Những binh lính quỳ dưới đất không liếc nhìn nàng lấy một cái.

Quân kỷ như vậy làm nàng lấy làm kỳ, trong lòng không ngừng thiếu tự tin đối với mị lực của mình.

Mộ Khinh Ca đi vào chủ trướng, Chu Linh cũng đi theo vào.

Nàng không tùy ý ngồi xuống, mà đi theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt đứng phía sau Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị, mắt quét đến quân trong trướng, hỏi: "Tình huống Lạc Đô hiện tại thế nào?"

Chủ tướng của Vạn Liệt quân đi lên trước, ôm quyền nói: "Hồi bẩm Tiểu tước gia, lúc trước tiểu hoàng đế ở Lạc Đô hạ chiếu thư, trong vòng mười ngày nếu Tiểu tước gia không hiện thân, thì sẽ xử quyết lão tướng quân và trưởng tiểu thư ngay ngoài cửa hoàng thành."

"Lấy danh nghĩa gì?" Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi.

Chu Linh lo lắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được hơi thở Mộ sư đệ phát lạnh, lạnh đến thấu xương!

Chủ tướng Vạn Liệt quân căm hận nói: "Bao che tặc tử hoạ quốc Mộ Khinh Ca."

Đáy mắt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, đột nhiên ngả ra sau dựa vào lưng ghế, liên tục cười lạnh: "Hay cho một tặc tử hoạ quốc, gán tội rất hay!"

Mặc Dương hơi trầm mặc, đứng ra nói: "Lúc trước có không ít người bênh vực thay Mộ phủ, nhưng vô luận là thật lòng hay giả ý, đều bị phát hiện chết bất đắc kỳ tử. Thuộc hạ suy đoán là do mấy cao thủ ngoại lai kia làm, phỏng chừng muốn gϊếŧ gà doạ khỉ, khiến những người khác không dám nói thêm một câu."

Đôi mắt Mộ Khinh Ca rét buốt, nụ cười khoé miệng không chứa nổi một tia hơi ấm: "Hay cho một việc gϊếŧ gà doạ khỉ."

"Tình huống hoàng cung thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mặc Dương nói: "Thám tử hồi báo, Nhiếp chính vương bị giam lỏng trong cung. Tiểu hoàng đế mỗi ngày đều tới xem hắn, hình như muốn khuyên hắn về phe mình."

"Ồ? Tần Cẩn Thần trả lời thế nào?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm.

"Phỏng chừng không đáp ứng, rất nhiều lần tiểu hoàng đế đều thẹn quá hoá giận rời đi." Mặc Dương trả lời.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, trong lòng châm chọc: 'Tần Cẩn Thần, bị con sói mình nuôi cắn ngược một ngụm, tư vị thế nào?'

Sau đó, nàng lại hỏi: "Vậy còn Vân thái phi?"

Mặc Dương nghĩ nghĩ nói: "Hình như chỉ bị hạn chế hành động."

Tìm hiểu kha khá tình huống Lạc Đô xong, Mộ Khinh Ca lại hỏi: "Vì sao Long Nha Vệ tới Vạn Tượng Lâu còn chưa trở về?"

Mặc Dương nhíu mày, hắn cũng hơi nghi ngờ.

Lẽ ra một tổ Long Nha Vệ đi Vạn Tượng Lâu Ly quốc đòi nợ, hẳn là phải trở về sớm hơn mới đúng.

Đang lúc này, bên ngoài bỗng có người tới báo, tổ Long Nha Vệ kia đã trở lại.

Mộ Khinh Ca để bọn họ tiến vào. Nhưng lại không ngờ đi theo Long Nha Vệ trở về, còn có một vị khách không mời mà đến!

...

Mộ Khinh Ca nhìn Hàn Thải Thải quần là áo lượt, đôi mắt thanh thấu chậm rãi từ gương mặt kiều diễm như hoa của hắn xuống vạt áo mở rộng, nhướng mày nói: "Thật không nghĩ tới, chỉ là đi đòi nợ riêng mà thôi. Còn làm Hàn thiếu chủ cất công lo lắng tự mình đi một chuyến."

Hàn Thải Thải cười đến yêu diễm, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, chỉ vào mấy cái rương bày biện dưới đất: "Vật phẩm quý trọng như vậy, sao ta có thể không tự mình tới được? Vạn nhất bị mất, ngươi lại ăn vạ ta. Vậy chẳng phải ta càng lỗ vốn thêm?"

"Đây là ai vậy? Dung mạo... Ách... Mỹ diễm động lòng người thế." Chu Linh đánh giá Hàn Thải Thải, đôi mắt kinh diễm nhỏ giọng hỏi Ấu Hà.

Ấu Hà nhẹ giọng trả lời: "Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu."

Chu Linh cả kinh, không ngờ nam nhân yêu tinh trước mặt sẽ là thiếu chủ Vạn Tượng Lâu. Nàng càng không ngờ, giữa Mộ sư đệ và thiếu chủ Vạn Tượng Lâu có giao tình không nhỏ.

"Vậy đa tạ hảo ý của Hàn thiếu chủ. Bây giờ đồ vật đã đưa đến, Hàn thiếu chủ mời về cho." Mộ Khinh Ca lập tức hạ lệnh trục khách.

Nàng bây giờ không có tâm tình rảnh rỗi đối phó Hàn Thải Thải.

Nhưng Hàn Thải Thải lại không có ý dời bước, hắn híp mắt phượng thành đường chỉ, cười tủm tỉm với Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca, ta biết hiện tại ngươi có phiền toái, nên có hảo ý tới đây giúp đỡ."

"Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?" Mộ Khinh Ca chẳng hề tin.

Hàn Thải Thải bỗng mỉm cười không rõ: "Đối với người khác, ta đúng là không có lòng tốt như vậy. Nhưng đối với ngươi... Lòng tốt của ta vẫn có."

"Hàn Thải Thải, ngươi muốn làm cái quỷ gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nói.

Hàn Thải Thải cười đến vô cùng tà mị, lười biếng dựa vào ghế: "Lần này ta không muốn giở trò gì, chỉ muốn giúp ngươi thôi."

"Không cần." Mộ Khinh Ca trực tiếp từ chối.

Nếu nàng muốn tìm người hỗ trợ, chẳng bằng đi tìm Tư Mạch sẽ tiện hơn? Đi tìm Hàn Thải Thải làm gì, tự dưng đi nợ nhân tình người khác. Bây giờ nàng còn chưa phát hiện, nếu có việc thà nàng đi tìm lão yêu quái, cũng không muốn đi nhờ người khác.

"Cái này không phải do ngươi từ chối là được." Hàn Thải Thải nói.

Mộ Khinh Ca lại nhíu mày.

Lúc này, lại có người vội vàng tới báo.

"Khởi bẩm Tiểu tước gia, Lạc Đô truyền đến tin tức. Tiểu hoàng đế hạ chỉ xử quyết lão tước gia năm ngày sau, còn nói... Còn nói..."

"Còn nói cái gì?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng hỏi.

Người tới cắn răng một cái, trầm giọng nói: "Còn nói, nếu Tiểu tước gia vẫn nhát cáy không dám tới, vậy sẽ đào phần mộ Vĩnh Hoan công chúa lên. Vân thái phi muốn tiến cung, bị người của chúng ta ngăn cản."

Mộ Khinh Ca xô ghế đứng bật dậy, lệ khí cả người như cuồng ma thị huyết, khiến nụ cười của Hàn Thải Thải chậm rãi thu liễm lại.

Chu Linh khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca. Kể cả khi hắn biết gia gia mình bị bắt, cũng đều không có tức giận như thế.

"Hắn nói, muốn đào mộ Liên Liên?" Thanh âm Mộ Khinh Ca như đêm đông gió rét lặp lại câu nói một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play