Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Ồ? Lúc trước ngưng kết ra bao nhiêu?" Hạ Vô hứng thú hỏi.

"Bảy đoá." Lâu Xuyên Bách rũ mắt trả lời.

Hạ Vô mỉm cười gật đầu, không có nói nữa.

Kết thúc nói chuyện, Lâu Xuyên Bách chuyển mắt đối diện với con ngươi khắc nghiệt của Hoa Thương Truật. Ông cười lạnh lùng, làm lơ.

Bảy đoá đan hoa, càng chân thật. Gương mặt Điêu Nguyên lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn dùng ánh mắt chiến thắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói trong lòng: 'Hừ, Mộ Ca cho dù ngươi có thể luyện chế ra phẩm cấp đan ngày đó thì thế nào? Độ khó của Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan đã vô hạn tiếp cận linh cấp. Ngươi có thể luyện ra đan dược linh cấp sao? Ta thắng chắc rồi!'

Lúc hắn đắc ý khoe khoang nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lại phát hiện ra đối phương chẳng bị hắn làm ảnh hưởng. Dáng vẻ bình thản, chuyên chú nhìn đan lô của mình.

Điêu Nguyên hận, lập tức có cảm giác một đấm đánh vào bông.

Bảy đoá hoa lượn lờ trên đan lô, rốt cuộc chậm rãi hội tụ thành một thể. Nó hoá thành sương mù trong suốt chui vào trong đan lô lần nữa.

Lập tức, đan lô trên bàn Điêu Nguyên run rẩy kịch liệt.

"Sắp ra đan!" Trên khán đài có không ít đệ tử kích động đi lên từ vị trí.

"Một bước cuối cùng, ngàn vạn không thể thất bại trong gang tấc!" Có người khẩn trương đến độ nắm chặt tay.

"Hừ, thật là. Điêu Nguyên này xấu tính như vậy, cho dù có luyện ra đan tốt thì có gì đáng hưng phấn chứ?" Vệ Quản Quản cảm nhận được xung quanh kích động, bất mãn nói.

Thủy Linh giải thích: "Bọn họ không quan tâm Điêu Nguyên thế nào, mà là phân viện có ra thêm một đan sư cao cấp không. Kể cả người đứng trên kia không phải Điêu Nguyên, mà là người khác, thì bọn họ cũng vẫn sẽ thế."

Vệ Quản Quản nâng cằm lên, khinh thường nói: "Luyện đan sư cao cấp ghê gớm lắm sao? Ta cảm thấy Mộ Ca lợi hại hơn hắn nhiều!"

"Đương nhiên! Mộ Ca sao có thể bị bại bởi hắn được." Thủy Linh gật đầu đồng ý điểm này.

Đan hương chậm rãi thu liễm, không hề khuếch tán ra bên ngoài. Chỉ để lại dư hương nhàn nhạt phiêu đãng bốn phía lôi đài.

Điêu Nguyên ngưng tụ hai mắt, đột nhiên đánh xuống mặt bàn, quát lớn: "Mở!"

Nắp đan lô lập tức mạnh mẽ bung ra, xông lên không trung hoá thành bột phấn. Một đan dược phiếm oánh quang lam nhạt chậm rãi dâng lên, trên thân đan có quỹ đạo lục đạo như ẩn như hiện quay chung quanh.

Thương Nhĩ nheo hai mắt, nhàn nhạt nói: "Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan sau khi ăn có thể bảo trụ sáu lần trọng thương không chết. Chuyển một lần, dược lực càng về sau càng phát huy cho thân thể mạnh mẽ. Nếu không phải nó không thể khởi tử hồi sinh, chỉ sợ đã thuộc về phạm trù đan dược linh cấp."

Đan dược linh cấp, thiên hạ chi linh, khởi tử hồi sinh!

Khởi tử hồi sinh không chỉ làm cho người chết sống lại, mà là một kiểu so sánh hoá mục nát thành thần kỳ.

Tựa như phu nhân Đà thành Vệ phủ, kinh mạch toàn thân đã kiệt quệ như cây khô, chỉ có thể dùng trạng thái giả chết khó khăn kéo dài mạng sống. Mộ Khinh Ca dùng dược cải tạo gien trộn vào đan dược mới miễn cưỡng đạt tới đan dược linh cấp yêu cầu. Cho Vệ phu nhân ăn, phá rồi lập, trùng tu kinh mạch, đây chính là hoá mục nát thành thần kỳ.

Chỉ là nếu không có dược cải tạo gien, cho dù Mộ Khinh Ca có luyện đan thì cũng không thể luyện ra năng lực này của đan dược.

Lời nói Thương Nhĩ tràn đầy tiếc hận.

Tựa như đang cảm thán dược lực nghịch thiên của Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan, nhưng lại tiếc hận nó chỉ kém đan dược linh cấp chân chính một chút.

"Viên Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan này, ta phải bảo Điêu Nguyên đưa vào Tàng Đan tháp." Hoa Thương Truật đắc ý nói.

Điêu Nguyên giơ tay, chậm rãi tiếp được Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan rớt xuống, bỏ vào bình sứ đã chuẩn bị tốt trên bàn.

Dựa theo quy tắc, hai bên thi đấu phải chờ hai bên đều ra đan dược, rồi mới cùng phán định.

Đan dược Điêu Nguyên đã hoàn thành, khiến người ta kinh hỷ. Giờ phút này hắn vô cùng xuân phong đắc ý, nhìn về phía Mai Tử Trọng bên lôi đài. Tựa như đang cười nhạo hắn (Mai Tử Trọng) tiến vào đan sư cao cấp lâu vậy, mà vẫn không luyện ra cảnh giới bực này của hắn (Điêu Nguyên).

Mai Tử Trọng vẫn thần sắc nhàn nhạt, căn bản không liếc hắn lấy một lần. Chỉ chuyên chú nhìn Mộ Khinh Ca luyện đan.

Sắc mặt Điêu Nguyên trầm xuống. Hắn luyện chế được Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan có độ khó cao gần như tiếp cận linh cấp, vốn nên là tồn tại loá mắt. Vậy mà hai kẻ hắn để ý nhất, lại đều làm lơ hắn. Có thể nào khiến hắn không nén giận?

Đáy mắt hắn tàn khốc, hừ lạnh một tiếng. Thu hồi tầm mắt, cũng nhìn Mộ Khinh Ca đối diện.

Mộ Khinh Ca không phải cố ý làm lơ Điêu Nguyên, mà trong quá trình nàng luyện đan bỗng tiến vào trạng thái thực huyền diệu.

Trạng thái này nàng cũng không xa lạ, lúc trước khi bế quan nàng cũng từng tiến vào.

Trong cảnh giới này nàng càng rõ ràng cảm nhận được tính chung giữa dược liệu với nhau. Thật giống như dùng kính hiển vi phân biệt đối lập. Tất cả đều không hề che giấu dưới mắt nàng.

Nàng đặt mình vào trong trạng thái huyền diệu kia, quên mất tất cả tồn tại.

Quên mất thi đấu, quên mất Điêu Nguyên, thậm chí quên mất đan lô của mình.

Chung quanh nàng là một mảnh hư vô trắng xoá, từng sợi ánh sáng chuyển động quay chung quanh nàng. Những ánh sáng đó rất linh hoạt, như linh xà du tẩu ra hình thái khác nhau. Khi thì dữ tợn, khi thì ôn hoà.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn, nhận ra quy luật trong đó. Có một thanh âm không ngừng vang lên trong lòng nàng: 'Nghĩ cách dung hợp những chùm tia sáng màu sắc khác nhau này ở cùng nhau.'

Cơ hồ đồng thời khi thanh âm vang lên, linh thức nàng như tràn ra từ biển. Biến hoá thành ngàn ngón tay, bắt lấy ánh sáng đang bơi lội tiến hành dung hợp chúng nó với nhau. Hoá giải, lại dung hợp, rồi lại hoá giải, gạt đi tất cả bài xích, bài xuất tạp chất từ trong đó.

Trên lôi đài, hai mắt Mộ Khinh Ca không biết từ khi nào đã đóng lại. Đan lô trước mặt nàng lập loè sắp cháy, dường như bị nàng quên đi.

"Mộ sư đệ làm sao vậy?" Trên khán đài, có người quan tâm hỏi.

Nhưng không ai có thể cho ra đáp án.

Nhìn đan lô tùy thời sẽ nổ lò, không ít người đều khẩn trương lên, khe khẽ nói nhỏ.

"Sao thế này? Mộ sư đệ sao lại nhắm mắt lại? Đệ thấy tình huống đan lô sắp không ổn rồi!" Triệu Nam Tinh khẩn trương đến gần Mai Tử Trọng, nhỏ giọng hỏi.

Mai Tử Trọng mím chặt môi. Bởi vì dùng sức quá độ, đôi môi hơi trắng bệch, không có huyết sắc.

Hắn cũng không hiểu trạng thái lúc này của Mộ Ca.

Triệu Nam Tinh càng nhăn mày hơn, lo lắng nói: "Nếu ngoài ý muốn, vậy Mộ sư đệ sẽ..."

"Sẽ không, Mộ sư đệ sẽ không thua!" Trên nét mặt Thương Tử Tô tuy có lo lắng, giọng điệu lại vô cùng kiên định!

Thương Tử Tô kiên định, làm cho Mai Tử Trọng ghé mắt. Hắn liếc nhìn Thương Tử Tô, không nhìn ra bất kì cái gì từ ngũ quan thanh lệ hàn băng kia.

Mai Tử Trọng mím môi, nói với Triệu Nam Tinh: "Thương sư muội nói đúng, chúng ta phải tin tưởng Mộ sư đệ."

Triệu Nam Tinh ép cảm xúc lo lắng xuống đáy lòng, mạnh gật đầu.

Mộ Khinh Ca khác thường không chỉ khiến chúng đệ tử Dược tháp chú ý, cũng khiến cho đan đạo đại sư Dược tháp và các trưởng lão từ tổng viện chú ý.

Hạ Vô mở miệng trước, hỏi ba người trái phải: "Các ngươi xem đây là tình huống nào?"

Lý Nhân tỏ thái độ trước, cười lạnh nói: "Còn có thể là gì? Hiện tại trạng thái đan lô hắn rất không ổn định, tùy thời đều có khả năng nổ lò. Tất nhiên là không thể khống chế dược lực bài xích."

Thương Nhĩ lại lắc đầu nói: "Ta thấy không phải, nếu thật sự không khống chế được dược lực bài xích. Đệ tử này sẽ không bình tĩnh như thế."

Nguyên Hồ thì duy trì cách nói của Lý Nhân: "Ta thấy phỏng chừng là không khống chế được dược lực bài xích, mới ở đấy cố lộng huyền hư (*)."

(*) Cố lộng huyền hư: ra vẻ thần bí, thật thật giả giả.

"Ta thấy không giống. Cảm thấy hắn như tiến vào một loại trạng thái, không thể nói rõ." Hạ Vô nói ra cái nhìn của mình.

Bốn trưởng lão ý kiến khác nhau, bên nào cũng cho là mình đúng.

Tâm thái của Hoa Thương Truật và Lâu Xuyên Bách cũng hoàn toàn không giống nhau.

Người trước thì vui vẻ, ước gì Mộ Khinh Ca sắp thành lại bại. Người sau thì lo lắng thay Mộ Khinh Ca, nhưng tin tưởng vào năng lực nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play