Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hai trận ước đấu làm cho người Dược tháp sôi trào lên.

Vốn trận ước đấu của Phượng Vu Quy đã khiến người chờ mong. Nhưng tin tức Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc ước đấu truyền ra, lập tức lấy mất nổi bật của Phượng Vu Quy.

Bởi vì Phượng Vu Quy là đan sư trung cấp, người ước đấu với hắn cũng là đan sư trung cấp.

Mà Mộ Khinh Ca là đan sư sơ cấp, người ước đấu với nàng lại là người xếp thứ tám của nhân khí bảng.

Huống chi trong quá trình ước đấu, người đứng đầu nhân khí bảng đều ra mặt giúp Mộ Khinh Ca. Lại huống chi, Mộ Khinh Ca trong khảo hạch linh thức, có thể nói là nhất minh kinh nhân (*)!

(*) Nhất minh kinh nhân (一鸣惊人): Một khi đã hót khiến người ta kinh ngạc. Ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc.

Lúc Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ tu luyện, đẩy cửa ra đập vào mắt là một đám vây quanh.

Thậm chí năm người cùng nhà chưa từng tiếp xúc cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ý vị khó hiểu. Càng đừng nói là huynh muội Vệ gia thân cận với nàng.

"Mộ Ca, huynh thật sự đồng ý ước đấu với người đứng thứ tám trong nhân khí bảng!" Hai mắt Vệ Quản Quản toả sáng như sao nhỏ, vẻ mặt hưng phấn.

Nàng rất tin tưởng thực lực Mộ Khinh Ca, chưa bao giờ lo lắng Mộ Khinh Ca sẽ bị bại bởi Tống Ngọc.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Vệ Kỳ cũng kích động nói: "Đến lúc đó chúng ta đi cổ vũ cho huynh, huynh có thể thắng thật đẹp đẽ."

"Hừ! Hắn mà cũng muốn thắng? Đừng quên hắn chỉ là đan sư cấp thấp, Tống sư huynh người ta là đan sư trung cấp." Trong năm người có một người âm dương quái khí nói.

Ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca không biết là ghen ghét hay chế nhạo, hoặc là vui sướng khi người gặp hoạ.

Ba người đang vui vẻ lập tức nhìn sang hắn, hắn không cam lòng yếu thế đối diện với họ.

"Nè, ngươi không biết thì không cần nói bậy. Mộ Ca của chúng ta rất lợi hại!" Vệ Quản Quản chỉ vào mồm người nói kia.

"Xùy! Luyện đan sư cấp thấp có thể lợi hại thế nào? Chẳng lẽ hắn tới Dược tháp còn sẽ giấu giếm thực lực?" Một người khác mở miệng.

Vệ Quản Quản tức giận nói: "Ngươi..."

"Quản Quản, không cần nhiều lời với họ." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng, ngăn cản Vệ Quản Quản cãi nhau vô nghĩa với người ngoài.

Vệ Quản Quản nghe Mộ Khinh Ca nói, mạnh gật đầu. Lại không nhịn được thở phì phì trừng mắt nhìn năm người kia.

"Hừ, đan sư cấp thấp cũng chỉ xứng làm bạn với dược đồng." Trong năm người có người khinh thường mở miệng.

Vệ Kỳ nổi giận, chỉ vào năm người nói: "Này! Nói cứ như các ngươi rất lợi hại vậy. Lôi đăng ký chứng minh của các ngươi ra đây, trung cấp hay cao cấp? Mộ Ca chúng ta lợi hại thế nào, ít ra còn có cao thủ nhân khí bảng hạ chiến thư. Vậy còn các ngươi? Chỉ sợ xách giày cho người ta cũng không được!"

"Ca ca nói đúng lắm!" Vệ Quản Quản hiếm khi chủ động gọi Vệ Kỳ là ca ca, lúc này nghe hắn mắng thật là hả giận.

"Các ngươi là hai tên phế vật!"

Năm người cả giận!

Hai bên giương cung bạt kiếm, Mộ Khinh Ca đột nhiên đứng trước mặt huynh muội Vệ gia, lạnh lùng nhìn năm người.

Bị ánh mắt nàng đảo qua, năm người lập tức im tiếng dựa gần nhau.

Phảng phất sợ Mộ Khinh Ca sẽ ra tay gϊếŧ bọn họ vậy.

"Mộ Ca, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Thấy Mộ Khinh Ca chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, một người trong đó sợ hãi hỏi.

Mộ Khinh Ca không dừng bước. Tuy bước cực chậm, lại mang đến cho người ta áp lực vô cùng: "Một chanh cảnh, một hoàng cảnh sơ giai, ba hoàng cảnh cao giai."

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ở Dược tháp ngươi có thể đấu đan nhưng không thể động võ, càng thể dùng linh lực sát hại đồng môn. Ngươi dám làm gì chúng ta, nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Dược tháp."

Mộ Khinh Ca chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tu vi năm người họ, khả năng duy nhất chính là tu vi của nàng cao hơn bọn hắn rất nhiều.

Nhận thức này làm cho năm người liên tục lùi về sau, phát ra cảnh cáo.

Mộ Khinh Ca khinh thường cười lạnh: "Các ngươi cũng quá đề cao bản thân. Từ giờ quản tốt cái miệng mình đi, đừng để ta nghe thấy lời nói làm ta không vui. Nếu các ngươi không quản tốt... Muốn vài người biến mất, không phải chỉ có mỗi cách dựa vào linh lực tu vi đâu."

Uy hiếp nồng đậm, khiến sắc mặt năm người tái nhợt.

Mộ Khinh Ca lớn mật vượt qua tưởng tượng, nhưng bọn họ không nuốt trôi khẩu khí này.

Một người trong đó không màng đến cảnh cáo, rống cổ nói: "Ngươi dựa vào cái gì uy hiếp chúng ta? Một khi chúng ta báo việc này lên đan sư, ngươi sẽ phải cút!"

"Đúng vậy! Ngươi hiện tại kiêu ngạo với chúng ta có tác dụng gì? Chúng ta chống mắt xem ngươi bị thua bởi Tống sư huynh thế nào!" Có người khác phụ hoạ.

"Báo đan sư?" Khoé miệng Mộ Khinh Ca càng khinh thường. Nhìn bọn họ giống như nhìn một tiểu hài tử.

Nàng bỗng nở nụ cười trêu tức: "Xem ra, các ngươi đều chắc chắn ta sẽ thua."

Năm người liếc nhau, tuy không trả lời nhưng ánh mắt và biểu cảm đã chứng minh tất cả.

"Được rồi, ta và các ngươi đánh cuộc đi." Mộ Khinh Ca nói.

Năm người sửng sốt, lập tức cảnh giác nói: "Đánh cuộc gì?"

Mộ Khinh Ca chắp tay ra sau, giữa mày mang theo vài phần cuồng ngạo: "Các ngươi không phải đều cho rằng ta sẽ thua sao? Nếu ta thua, sẽ tự động rời khỏi Dược tháp. Nếu các ngươi thua..."

"Chúng ta thua thì sao?" Có người bức thiết hỏi.

Mộ Khinh Ca cười càng tươi: "Ngươi thua thì từ giờ phải nghe lệnh huynh muội Vệ gia, sau này học xong thì phải làm việc cho gia tộc họ cả đời."

"Ngươi chơi không công bằng! Dựa vào cái gì ngươi thua chỉ có rời đi, mà chúng ta thua thì phải bán cả đời mình?"

Lập tức có người phản đối.

"Các ngươi có thể lựa chọn không đánh cuộc. Hoặc là trong lòng các ngươi cảm thấy ta sẽ không thua, nên mới không dám." Mộ Khinh Ca nói mang theo vài phần khiêu khích.

Năm người đều thương lượng, cắn răng nói: "Được! Đánh cuộc!"

Mộ Khinh Ca nhấc lông mày, cất cao giọng nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu chơi. Bây giờ lập giấy cam kết làm chứng đi, miễn đến lúc đó các ngươi quỵt nợ."

"Yên tâm, năm người bọn ta không phải anh hùng gì. Nhưng nói được làm được." Trong năm người có một người không chịu thua lớn giọng với Mộ Khinh Ca.

Bốn người còn lại cũng đều gật đầu.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, quay người chớp mắt với huynh muội Vệ gia: "Được! Quản Quản, đi lấy bút mực."

"Vâng!" Vệ Quản Quản nhanh trí đáp ứng, xoay người đi tìm giấy và bút mực.

Rất nhanh, giấy trắng mực đen viết cam kết.

Người ở đây đều nhấn tay xuống hạ lạc khoản.

'Chủ nhân, ngài có thể để bọn họ dùng linh lực thề. Vậy thì họ sẽ không phản bội khế ước.' thanh âm Manh Manh đột nhiên vang lên.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, đáp lại trong lòng: 'Không cần. Chờ bọn họ tới Vệ phủ, Vệ Lâm Lang sẽ biết phải khống chế bọn họ thế nào.'

Thấy Mộ Khinh Ca nói thế, Manh Manh không nói chuyện nữa.

Nhưng Manh Manh nhắc tới dùng linh lực thề, làm nàng có chút hứng thú.

'Sau này có thời gian sẽ hỏi nó một chút.' trong lòng hạ quyết định, Mộ Khinh Ca hạ ấn dấu tay vào cam kết đưa cho Vệ Kỳ. Người sau vui vẻ nhận lấy.

Mộ Khinh Ca xoay người nói với năm người: "Chờ kết quả đi."

Năm người hừ lạnh một tiếng, đều rời đi.

Năm người vừa đi, Vệ Quản Quản liền cười khúc khích. Vệ Kỳ cầm giấy cam kết quơ quơ trước mặt Mộ Khinh Ca, buồn cười nói: "Năm người họ bị huynh lừa rồi, đúng là bị bán mà cũng không biết."

"Thấy Mộ Ca lừa người, thật là thống khoái." Vệ Quản Quản cười đến cực kỳ vui vẻ.

Mộ Khinh Ca cười thản nhiên: "Phụ thân các ngươi đóng giữ Đà thành, nếu có chiến sự sẽ cần không ít đan sư. Năm người này coi là lễ vật ta tặng Vệ đại ca đi!"

Lời nói của nàng làm Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản thu liễm nụ cười.

Vệ Kỳ cảm kích ôm quyền hành lễ với nàng: "Đa tạ Mộ Ca, ta thay lão cha cảm ơn huynh."

Mộ Khinh Ca cười không để ý.

Vệ Quản Quản lại có chút rối rắm: "Mộ Ca, chúng ta không biết nhà huynh ở đâu, chỉ biết huynh đến từ Tần quốc. Vậy nhà huynh có cần đan sư không?"

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Không cần." Mộ gia quân đương nhiên là cần đan sư, bởi vì nàng không có khả năng vẫn luôn ở lại luyện đan cho Mộ gia quân.

Chỉ sợ còn có nhu cầu hơn Vệ Lâm Lang nhiều. Nhưng từ Ngu quốc đến Tần quốc đường xá xa xôi, năm người này không biết khi nào mới rời khỏi Dược tháp. Mộ gia thế nào, nàng thế nào đều rất khó nói. Chi bằng hiện tại cứ đưa ân tình này cho Vệ Lâm Lang.

Về phần đan sư bên Mộ gia quân, nàng sẽ tìm cơ hội đưa sang.

Dù gì bây giờ nàng luyện chế đan dược cấp thấp và trung cấp đều là số lượng lớn, có thể tạm thời giải quyết vấn đề cấp bách.

"Các ngươi đều ở đây à!"

Ba người nói chuyện, Thủy Linh và Phục Thiên Long cũng đã trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play