Edit: Diệp Lưu Nhiên.

Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên, nhìn sang Chu thúc.

Người sau ngầm hiểu, vội vàng đứng dậy đi ra, gọi người hầu đứng dậy đi cùng ra bên ngoài.

‘Phượng Vu Quy cư nhiên tới?’ Mộ Khinh Ca rũ mắt uống rượu, lông mi thật dài che đi thần sắc dưới đáy mắt nàng.

‘Gia hoả bá đạo kia cư nhiên tới Đà thành! Hừ!’ Vệ Quản Quản vừa nghe Tam điện hạ đến, thở phì phì hừ một tiếng.

Vệ Lâm Lang nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Quản Quản mấy đứa quen biết Tam hoàng tử?”

Trong lòng Vệ Quản Quản vẫn còn oán trách phụ thân, không muốn để ý đến hắn, quay đầu hừ một tiếng. Vệ Kỳ đành phải trả lời thay: “Phụ thân, lúc chúng con chờ Mộ Ca để về Đà thành, có phát sinh chút tranh chấp với Tam hoàng tử. Nhưng mà, sai không ở chúng con.”

Chuyện này Vệ Lâm Lang không biết rõ.

Nghĩ đến, lão Chu cảm thấy chuyện đã qua không có ảnh hưởng gì, nên không nói.

Lúc này nghe được, Vệ Lâm Lang nhíu mày càng sâu.

Đúng lúc này chợt nghe thấy thanh âm của lão Chu truyền đến: “Tam hoàng tử mời, thành chủ chúng ta đang đãi tiệc bên trong. Nghe thấy Tam hoàng tử tới, trước phái thuộc hạ tiến ra nghênh đón.”

Ông nói, báo trước những người trong phòng khách.

Những người khác trong Vệ phủ đều đứng dậy, lui ra sau hai bước.

Vệ Lâm Lang cũng đi xuống bậc thang, hướng tới ngoài cửa.

Huynh muội Vệ gia thấy Mộ Khinh Ca vẫn ngồi không nhúc nhích, cũng ngồi ở vị trí mình. Bực mình uống rượu dùng bữa, đối với Tam hoàng tử sắp vào cửa làm như không thấy.

Vệ Lâm Lang mới vừa đi tới cửa phòng khách, đã thấy lão Chu dẫn bốn năm người hướng tới bên này.

Một người trong đó lớn lên uy vũ tuấn lãng, khí chất bất phàm. Bốn người còn lại nhìn giống hộ vệ của hắn hơn.

Lại gần một chút, thấy rõ bộ dạng người chính giữa, Vệ Lâm Lang đã xác định được thân phận người đến. Hắn tiến lên hành lễ: “Đà thành thành chủ Vệ Lâm Lang, tham kiến Tam hoàng tử điện hạ.”

Trên áo choàng Phượng Vu Quy còn lây dính ít nước mưa, xen lẫn một tia hàn khí đêm khuya.

Nhìn thấy Vệ Lâm Lang, hắn không trách cứ sao không ra cửa nghênh đón, mà chỉ nói: “Vệ thành chủ miễn lễ, là ta đột nhiên tới chơi quấy rầy thành chủ. Vu Quy đi ngang qua Đà thành, muốn ở nhờ Vệ phủ, không biết có được không?”

Mặc dù hắn muốn giả bộ khiêm tốn, nhưng lời nói rõ ràng cường ngạnh. Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên, cười cười nói: “Tam điện hạ nguyện ngủ lại hàn xá, Vệ Lâm Lang há lại cự tuyệt điện hạ ngoài cửa? Điện hạ một đường vất vả, chỉ sợ còn chưa dùng bữa. Chỗ này của ta vừa lúc mở tiệc chiêu đãi một vị bằng hữu, nếu điện hạ không chê, không bằng cùng ngồi?”

Vệ Lâm Lang là người nào? Hoàng đế Ly quốc nhìn thấy còn phải khách khí, sao sẽ sợ vị Tam hoàng tử này?

Phượng Vu Quy lãnh mang chợt loé trong mắt, miễn cưỡng tươi cười: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Nhưng trong lòng lại hận nói: Vệ Lâm Lang chết tiệt, cư nhiên đối đãi tiếp khách qua loa với một hoàng tử như ta!

“Kỳ quái, Tam hoàng tử trước mặt phụ thân sao dễ nói chuyện thế nhỉ?” Vệ Quản Quản nhẹ giọng thì thầm một tiếng với Vệ Kỳ.

Vệ Kỳ nhíu mày lắc đầu.

Vệ Quản Quản theo bản năng nhìn về phía Mộ Ca.

Người sau cười cười, uống hết rượu trong chén: “Bởi vì phụ thân các ngươi là Vệ Lâm Lang!”

Vệ Lâm Lang tu vi không kém, Đà thành đối với Ly quốc mà nói lại quá trọng yếu. Cho nên dù là đối mặt với hoàng thất Ly quốc, Vệ Lâm Lang cũng có thể giữ được khí khái của mình.

Huynh muội hai người cái hiểu cái không gật đầu.

Lúc này Phượng Vu Quy được Vệ Lâm Lang dẫn vào phòng khách.

Vừa vào, hắn đã thấy Vệ Quản Quản ngồi cùng chỗ với Vệ Kỳ, sâu trong mắt loé lên tia sáng nhất định phải có rồi mới dời mắt.

Đột nhiên, một màu đỏ kiều diễm như máu xâm nhập vào mắt hắn, khuôn mặt kinh diễm tuyệt sắc kia. Ánh mắt hắn lạnh lùng, khí tức toàn thân chợt lạnh lẽo.

Vệ Lâm Lang bên cạnh hắn phát giác biến hoá mơ hồ, nhìn lén Mộ Khinh Ca điềm nhiên như không, hỏi: “Tam hoàng tử?”

Phượng Vu Quy không đáp lời, mà nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca nói thẳng: “Ngươi cư nhiên còn dám xuất hiện trước mặt ta!”

Lời này vừa nói ra, huynh muội hai người đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Hai mắt Vệ Lâm Lang híp lại, không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn xem rốt cuộc là tình huống nào.

Vệ Lâm Lang bất động, người Vệ phủ tự nhiên sẽ không động.

Chỉ có đám người Mặc Dương, tâm phúc của Mộ Khinh Ca đều đứng lên. Cặp mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm Phượng Vu Quy và bốn tên tùy tùng. Tựa hồ chỉ cần một câu của Mộ Khinh Ca, bọn hắn sẽ xông lên giết sạch treo cổ năm người này.

Ý nguy hiểm trong lời nói của Phượng Vu Quy, làm cho Mộ Khinh Ca câu môi khẽ cười.

Nàng buông chén rượu trong tay, ngước mắt nhìn Phượng Vu Quy đứng trong sảnh. Cười tươi như hoa nói: “Hình như, là các hạ xuất hiện trước mặt ta thì phải.”

Lời này khiến Phượng Vu Quy hưng sư vấn tội cứng đờ mặt. Khí tức cả người phút chốc lạnh xuống.

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì Chu Lực, trong lòng tự biết. Nếu ngươi không muốn mất mạng rời khỏi Vệ phủ, thì đem giải dược ra đây!”

“Chu Lực?” Mộ Khinh Ca tươi cười càng lớn, hỏi lại: “Hắn làm sao vậy?”

Nụ cười kia của nàng, Phượng Vu Quy như ngửi được mùi cố ý. Vốn hắn còn không tin lời nói Chu Lực, chỉ là thăm dò bộ dáng tuyệt mỹ trước mắt này có hạ độc không. Nhưng hiện tại, hắn có chút hoài nghi. Nói không chừng, đúng như lời Chu Lực nói, độc kinh khủng kỳ quái trên người hắn chính là do kẻ trước mắt này hạ.

“Sau khi hắn gặp ngươi, cả người như cái bao da. Toàn thân sưng vù, chảy mủ. Ngươi và hắn từng có xích mích, xem ra độc dược ác độc này đúng là ngươi hạ.” Ánh mắt Phượng Vu Quy trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Các hạ ngàn dặm xa xôi đi tới Đà thành, chính là muốn tìm ta giằng co? Dò xét xem Chu Lực trúng độc có phải do ta hay không?” Mộ Khinh Ca nghiềm ngẫm cười nói.

“Họ Chu trúng độc? Ha! Cái tên vương bát đản kia, chết là tốt nhất! Ác nhân có trời phạt, thế nào, hắn sắp chết ngươi còn muốn vu khống Mộ Ca chúng ta sao?” Vệ Quản Quản nghe xong thảm trạng của Chu Lực, lập tức vỗ tay khen hay.

Vệ Kỳ cũng nói với Vệ Lâm Lang: “Phụ thân, tên Chu Lực này ở Trĩ thành bắt đầu khắp nơi làm khó dễ chúng con, hận không thể giết chúng con. Đến Đà thành càng ỷ vào chỗ dựa có Tam hoàng tử, muốn nhục nhã chúng con. Nếu không phải Mộ Ca kịp thời đến, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Không tin người hỏi Chu thúc.”

Vệ Kỳ nói, làm hơi thở Phượng Vu Quy càng lạnh.

“Còn có chuyện này?” Ánh mắt Vệ Lâm Lang sắc bén đảo qua Phượng Vu Quy, hướng tới lão Chu phía sau.

Lão Chu nhẹ gật đầu, Vệ Lâm Lang lúc này mới hiểu được.

Hắn nhìn Phượng Vu Quy, thanh âm lạnh lùng nói: “Tam hoàng tử, kẻ dám khi nhục hai đứa con của ta, bây giờ đang ở đâu?”

Phượng Vu Quy mi tâm nhảy dựng, hắn không nghĩ đến Vệ Lâm Lang sẽ không cho hắn mặt mũi. Nhưng hắn không thể trở mặt Vệ Lâm Lang trước mọi người. Nếu truyền về, sao hắn còn tranh đoạt vị trí Thái tử được nữa?

Bất đắc dĩ, hắn chỉ phải nói: “Hắn bị kẻ này hạ độc, bây giờ chỉ còn một hơi.”

“Vậy, ta phải hảo hảo cảm ơn Mộ hiền đệ rồi.” Vệ Lâm Lang nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ôm quyền chắp tay.

Một màn này, khiến Phượng Vu Quy tức đến phất tay áo bỏ đi. Nhưng nghĩ đến mục đích tới, không đáng vì một Chu Lực mà trở mặt Vệ Lâm Lang. Hắn vội nói: “Lúc ấy Vu Quy không biết hai vị này là hài tử của Vệ thành chủ, nếu không tuyệt sẽ không bị Chu Lực lừa gạt. Hôm nay ngược lại muốn ở trước mặt thành chủ, hướng hai vị xin lỗi.”

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản không quan tâm, Vệ Lâm Lang cũng không vì vậy mà lộ ra vẻ mặt ôn hoà với hắn lúc trước.

Phượng Vu Quy trong lòng đều hận Chu Lực và Mộ Khinh Ca, liếc nhìn Vệ Lâm Lang, hắn cắn răng nói: “Hôm nay ta tới, còn vì một chuyện khác. Vu Quy nghe nói phu nhân bệnh lâu trên giường, mỗ hiểu một ít đan thuật, có lẽ có thể giúp phu nhân nhìn xem.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ Vệ Lâm Lang thái độ chuyển biến.

Không phải nói Vệ Lâm Lang rất để ý đến phu nhân hắn sao, không muốn bỏ qua mảy may cơ hội trị liệu sao?

Phượng Vu Quy đang đợi, chờ Vệ Lâm Lang khẩn cầu hắn. Không chú ý tới bốn phía cổ quái, biểu tình hài hước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play