Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong không gian, Mộ Khinh Ca ngồi ở phòng luyện đan. Trong tay cầm ống nghiệm dược cải tạo gien cuối cùng.

Ống nghiệm chỉ còn lại một phần dược. Suy nghĩ một chút, Mộ Khinh Ca lấy ra một phần mười trong đó rót vào bát.

Thu hồi dược cải tạo gien, nàng sai Manh Manh chuẩn bị vài dược liệu.

Nàng không biết dược điền trong không gian phong phú bao nhiêu, dù sao tới bây giờ, nàng cần dược liệu gì, không có cái nào mà Manh Manh không lấy ra được.

Đáp án này chắc phải đợi đến khi nàng đột phá tử cảnh xong rồi tự mình tìm hiểu.

Bên ngoài không gian, toàn bộ Vệ phủ cũng dâng lên không khí khẩn trương.

Mặc dù không có người ngoài nào nói Mộ Khinh Ca sắp sửa trị bệnh cho chủ mẫu bọn họ, nhưng cảm xúc của Vệ Lâm Lang và hai huynh muội Vệ gia vẫn làm lây nhiễm mọi người.

Bọn họ không biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được chủ nhân nhà mình không bình tĩnh.

“Vệ Kỳ thúi, huynh nói xem Mộ Ca có thể luyện ra đan dược cứu trị nương không?” Vẻ mặt Vệ Quản Quản lo lắng sốt ruột. Vừa lo lắng Mộ Khinh Ca, vừa chờ mong mẫu thân chuyển biến tốt đẹp.

Vệ Kỳ gãi gãi đầu, giữa mày cũng tràn đầy thấp thỏm: “Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca. Hơn nữa lão cha không phải đã nói, bệnh của nương không dễ trị. Cho dù kết quả thế nào, chúng ta không thể giận lây sang Mộ Ca.”

“Đó là đương nhiên!” Vệ Quản Quản trừng mắt, khí chất tiểu lão hổ lập tức tràn ra.

“Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì?” Nơi xa, đột nhiên xuất hiện thanh âm của Vệ Lâm Lang.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản giật mình, lập tức xoay lại nhìn về phía người tới, vui cười nói: “Lão cha!”

Vệ Lâm Lang một thân bạch y đi tới, dư quang khoé mắt liếc nhìn cửa sân đằng sau hai người.

Đến gần, hắn hơi hơi nhíu mày trách cứ: “Hai người các ngươi thủ ở chỗ này, quá không hiểu lễ nghi.”

Vệ Quản Quản lè lưỡi, vòng qua ôm lấy cánh tay phụ thân làm nũng: “Chúng con lo lắng cho Mộ Ca thôi, không có ý gì khác. Lão cha ngài đừng trách oan chúng con.”

“Vậy cũng không thể canh giữ ở cửa sân người ta!” Vệ Lâm Lang trừng mắt, hơi giận nói.

Vệ Kỳ co cổ lại, thầm nói: “Lão cha không phải cũng tới sao? Thư phòng của ngài và sân nhỏ này chả cùng đường gì nhau.”

“Xú tiểu tử muốn ăn đòn hả!” Vệ Lâm Lang mặt già đỏ lên, duỗi tay muốn đánh Vệ Kỳ.

Vệ Kỳ linh hoạt chợt loé, nhảy đến phía sau Vệ Quản Quản, duỗi cổ kêu: “Lão cha nói không lại liền đánh người, thấy mất mặt không?”

“Lão cha đánh huynh ấy. Huynh ấy bị ngứa da đó!” Vệ Quản Quản né sang, lộ ra vị trí của ca ca, sợ thiên hạ không loạn hô.

Vệ Lâm Lang bị hai kẻ dở hơi làm tức cười, chỉ vào hai người nói: “Hai đứa các ngươi không đứa nào tốt!”

Nói xong, hắn thở dài, phất tay nói: “Được rồi, ta biết các con khổ tâm. Không muốn làm ta lo lắng quá mức, mới cố ý như thế. Nhưng chuyện của nương các con, ta sao có thể không lo lắng?”

Bị phụ thân nhìn thấu, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản liếc nhau, đồng thời đi tới hai bên phụ thân.

“Phụ thân, ngài đừng quá lo lắng. Mộ Ca nói có thể, thì nhất định có thể.” Vệ Quản Quản nhẹ giọng an ủi.

Vệ Kỳ cũng gật đầu nói: “Cha, Mộ Ca rất lợi hại. Chúng ta phải tin tưởng hắn.” Có thể xuất ra thần dược như Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan, lại có thể bình yên rời đi khỏi thế lực Trĩ thành truy sát, có thể không lợi hại sao?

“Đúng đúng! Lần này Vệ Kỳ thúi nói không sai. Mộ Ca lợi hại nhất, không có gì là huynh ấy không làm được. Nên lão cha ngài yên tâm, nương nhất định sẽ khá hơn!” Hai con mắt Vệ Quản Quản cong thành vầng trăng, cam đoan với Vệ Lâm Lang.

Vệ Lâm Lang hồ nghi nhìn nàng, cẩn thận đánh giá một hồi, mới thử nói: “Nha đầu, sao ta lại cảm thấy con rất có hảo cảm với Mộ công tử nhỉ? Ta chưa bao giờ thấy con tôn sùng nam tử nào như thế.”

Bị phụ thân nói trúng tim đen, Vệ Quản Quản hai má đỏ lên, không hề lảng tránh lộ ra biểu tình nữ nhi ngượng ngùng. Khoé mắt nàng xấu hổ, trộm nhìn phụ thân, nói nhỏ như muỗi kêu: “Phụ thân chẳng lẽ cảm thấy huynh ấy làm con rể người không tốt sao?”

Hai con ngươi Vệ Lâm Lang giật mình co rụt lại, nhìn chằm chằm nữ nhi nửa ngày mà không phục hồi tinh thần được. Không để ý đến bộ dáng Vệ Kỳ đen mặt.

“Nha đầu, con nghiêm túc?” Sau một lúc lâu, Vệ Lâm Lang mới phun ra một câu như vậy.

Vệ Quản Quản ngước mắt nhìn hắn, ngượng ngùng gật đầu, gò má đỏ ửng càng nhiều.

Nhận được câu trả lời của nữ nhi, hai hàng lông mày Vệ Lâm Lang nhíu chặt, có vài phần khó xử và rối rắm.

Thấy phụ thân đột nhiên trầm mặc, Vệ Quản Quản ngẩng đầu. Đúng lúc thấy được bộ dáng nhíu mày của phụ thân, vội la: “Phụ thân, Mộ Ca ưu tú như vậy người không thích sao?”

“Không phải…”

“Lão cha, chỉ là nha đầu này tình nguyện một phía. Mộ Ca người ta chưa bao giờ biểu hiện qua cái gì.” Vệ Kỳ không nhịn được cắt ngang lời phụ thân. Không biết tại sao, mặc dù Mộ Khinh Ca đã nói mình là nam, nhưng hắn vẫn không hy vọng muội muội và hắn cùng một chỗ.

Loại phá hư này, là phát ra từ nội tâm!

“Vệ Kỳ thúi huynh nói cái gì!” Vệ Quản Quản tức giận đánh một quyền tới hướng Vệ Kỳ.

Vệ Kỳ trốn ra sau, Vệ Lâm Lang tức thì nắm cổ tay nữ nhi, trầm giọng nói: “Được rồi, trước mặt ta còn muốn hồ nháo!”

Vệ Quản Quản tức giận đến dậm chân, chỉ vào Vệ Kỳ nói: “Phụ thân ngài xem… Có ca ca như vậy sao? Suốt ngày nhớ thương người trong lòng của muội muội mình!”

Tin tức này, có thể nói là chấn động.

Vệ Lâm Lang bị kích thích đến hít ngụm khí lạnh. Đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nhi tử độc nhất. Ánh mắt sắc như đao, hận không thể mổ nhi tử ra: “Vệ Kỳ ngươi!”

“Lão cha, ngài đừng nghe muội muội nói hươu nói vượn!” Vệ Kỳ gấp đến độ biện hộ cho mình.

Nhưng bộ dáng của hắn, lại làm Vệ Lâm Lang cảm thấy càng như là chột dạ che giấu.

Lập tức, trong lòng hắn trầm xuống.

Nhi tử thích nam nhân, kể cả nam nhân kia lớn lên so với nữ nhân đẹp và kinh tài tuyệt diễm hơn, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Huống chi huyết mạch Vệ gia còn cần nhi tử kéo dài!

Nếu nhi tử mình tồn tại ý nghĩ không an phận với Mộ tiểu tước gia, sợ dù cho là người nữ nhi thích, cũng không thể để nàng gả vào Mộ gia. Nếu không huynh muội hai người chẳng phải trở mặt thành thù sao?

“Được rồi, hai người các con mới bao lớn. Mấy chuyện linh tinh này đừng có nghĩ nữa. An tâm đề cao tu vi, mới là chính đạo.” Vệ Lâm Lang trừng mắt, cảnh cáo hai người.

Huynh muội Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đều không nghĩ đến, trong chớp mắt lão cha mình sẽ suy nghĩ nhiều như vậy.

Thấy thái độ hắn đột nhiên chuyển biến, đều sửng sốt.

Chờ phục hồi lại tinh thần, bản thân đã bị lão cha nhà mình xách đi!

‘Đều tại huynh!’ Vệ Quản Quản quăng ánh mắt hình viên đạn tới Vệ Kỳ.

Vệ Kỳ không cam lòng yếu thế trừng lại: ‘Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!’

Vệ Quản Quản nháy mắt lĩnh ngộ, trong mắt bốc hoả, nghiến răng nghiến lợi.

Vệ Kỳ vẫn khiêu khích, rất thích ý nhìn bộ dạng ăn mệt của muội muội nhà mình!



Mộ Khinh Ca dốc lòng luyện đan, không biết ở Vệ phủ vừa trình diễn trò hay.

Sau ba ngày ba đêm, cửa phòng Mộ Khinh Ca đóng chặt rốt cuộc mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play