Bên trong Trì Vân uyển, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã sớm nghe theo chủ tử phân phó quay về nghỉ ngơi.
Trong căn phòng u tối, chỉ còn lại Mộ Ca khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị tiến vào tu luyện.
Đột nhiên một trận gió âm u thổi qua, linh hồn trong suốt Mộ Khinh Ca xuất hiện trước mắt Mộ Ca. Trong đôi mắt đẹp ẩn chứa ý suy tư.
Mộ Ca nhíu mày, hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Ngươi không hề giống một người thích xen vào việc của người khác." Mộ Khinh Ca nói thẳng.
Khóe miệng Mộ Ca cong lên
.
Mộ Ca biết rõ Mộ Khinh Ca đang nói về chuyện hôm nay nàng tại hoa viên, chủ động thổi giúp đôi mắt bị cát bay vào của Trường Nhạc công chúa.
"Nàng không phải là vị hôn thê của ngươi sao? Thân là vị hôn phu, thấy vị hôn thê chịu khổ, tự nhiên phải ra tay cứu giúp." Mộ Ca trêu đùa. Nếu nàng không ra tay, công chúa chấn kinh trong hoàng cung, nàng làm sao có thể bình yên rời đi?
Sắc mặt Mộ Khinh Ca biến hóa. Biết rõ gia hỏa chiếm cứ thân thể của mình vẫn còn vì chuyện mình giấu giếm việc này mà tức giận.
Mấp máy môi, nàng rũ mắt xuống, nói: "Mặc dù có hôn ước, nhưng giữa ta và Trường Nhạc công chúa cũng không có liên hệ gì. Thậm chí, đây là lần gặp mặt đầu tiên trong ba năm qua, hôn sự này đối với nàng và ta đều là bị ép. Về sau ngươi không cần phải đi trêu chọc nàng."
Mộ Ca con mắt trong suốt nhíu lại, một cỗ khí tức nguy hiểm từ trong mắt nàng tràn ra, che kín cả gian phòng: "Ngươi đang dạy ta?"
Sát khí thật mạnh!
Khuôn mặt trong suốt của Mộ Khinh Ca tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sát ý từ trên người Mộ Ca. Cảm giác đó, như thể căn phòng được phủ đầy những lưỡi dao sắc nhọn. Chỉ cần mình nhúc nhích, sẽ bị nó cắt thành nhiều mảnh.
"Nàng, đến cùng là người nào?" Mộ Khinh Ca trong lòng tự hỏi.
Mím chặt môi, sau khi cảm thấy sát ý trên người Mộ Ca hơi hơi giảm bớt, mới trầm thấp nói: "Ta không phải là dạy ngươi làm việc, chỉ là không hy vọng ngươi gây thêm phiền toái... nữa."
Trên thân sát khí của Mộ Ca bỗng thu hồi, câu môi tà mị nở nụ cười: "Ngươi không muốn ta đi trêu ghẹo Trường Nhạc công chúa, là vì nàng? Hay là vì Tần Cẩn Hạo?"
Nhắc tới cái tên Tần Cẩn Hạo, linh hồn Mộ Khinh Ca bỗng nhiên run rẩy, tùy thời đều có thể tiêu tan.
Biến hóa này không tránh được ánh mắt Mộ Ca, nàng lắc đầu: "Ngươi cư nhiên còn chưa chết tâm? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, bạch liên hoa trong nhà kia cũng có ý với Tần Cẩn Hạo? Mà rõ ràng hắn có hứng thú với nàng ta hơn nhiều so với ngươi."
Con mắt Mộ Khinh Ca ảm đạm, không hề nói gì.
Mộ Ca cười lạnh, chậm rãi khép lại hai mắt, thản nhiên nói: "Ta muốn tu luyện, thay ta hộ pháp. Ta tạm thời không muốn để cho người khác biết chuyện ta có thể tu luyện."
Mộ Khinh Ca thần tình hoảng hốt trả lời: "Ngươi yên tâm đi, không đột phá lục cảnh tiến vào thanh cảnh, thì không thể dẫn ra thiên địa linh khí dị động. Cho dù ngươi một đêm tiến giai đến hoàng cảnh đỉnh phong, cũng sẽ không khiến người phát hiện nửa phần."
"Nga?" Mộ Ca mở mắt ra, nhướng mày. Đột nhiên nàng hỏi: "Ngươi còn chưa nói, mấy người quan hệ mật thiết với ngươi là cảnh giới gì."
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng. Mặc dù nàng không biết tại sao có câu hỏi này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Theo ta được biết, hiện giờ Duệ Vương là hoàng cảnh cao giai, Trường Nhạc công chúa là hoàng cảnh sơ giai. Thiên phú của hai người bọn họ đều là trăm năm khó gặp, cho nên mới có thể còn trẻ liền tiến vào hoàng cảnh."
Mộ Ca nhướng mày, hỏi: "Ta thấy trên người hộ vệ bên cạnh Tần Cẩn Hạo nổi lên lục quang." Tuổi người nọ cũng không tính lớn. Nếu Tần Cẩn Hạo đến hoàng cảnh đã xem như thiên tài, vậy lục cảnh hộ vệ kia thì tính là thế nào?
Mộ Khinh Ca rất nhanh giải đáp nghi hoặc cho Mộ Ca: "Những người kia bất quá là thông qua bí dược bồi dưỡng, tiềm lực cả đời chỉ có thể dừng lại ở lục cảnh đỉnh phong."
Thì ra là thế.
Mộ Ca trong lòng hiểu rõ, lại hỏi: "Bạch Tịch Nguyệt thì sao?" Bộ dáng nàng ta mềm mại không xương như thế, giống như chẳng hề tu luyện gì.
"Nàng, hình như là xích cảnh đỉnh phong." Mộ Khinh Ca không xác định nói: "Nàng ta hiếm khi triển lộ, nếu ngươi không đề cập đến, có lẽ ta đã quên nàng cũng là người tu luyện."
Xích cảnh đỉnh phong?
Mộ Ca ánh mắt hơi lóe. Thế giới này lấy võ vi tôn, vì sao nàng ta không thi triển bản lĩnh trước mặt người khác? Thậm chí khiến cho Mộ Khinh Ca thiếu chút nữa quên mất.
Bất quá...
Mộ Ca nghĩ đến Mộ Hùng lam cảnh đỉnh phong, Mộ Liên Dung lục cảnh đỉnh phong. Nhìn lại bản thân, lập tức ai thán một tiếng: "Quả nhiên vẫn là ta yếu nhất a!"
Thu liễm tâm thần, Mộ Ca đắm chìm vào huyền diệu bên trong tu luyện.
...
Cách Trì Vân uyển khá xa có một viện nhỏ tinh xảo. Trên cửa viện viết ba chữ "Phất Nguyệt viện". Lúc này, trong viện cũng là một mảnh yên tĩnh.
Chỉ còn lưu lại ánh nến yếu ớt giữa gian phòng.
Nhìn bày trí khắp nơi trong phòng, cho thấy đây là khuê phòng của một nữ tử.
Trên mặt giường lớn khắc hoa được màn lụa hạ xuống che phủ, có một bạch y thiếu nữ khoanh chân ngồi. Đôi mắt nhắm chặt. Quanh thân mơ hồ hiện ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Hồi lâu sau, hoàng quang trên người nàng mới dần dần thu hồi vào trong cơ thể, chậm rãi mở hai mắt ra.
"Cộc cộc.."
Tiếng đập cửa vang lên, khiến nàng không vui cau mày lại, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Vào đi."
Cửa phòng đóng chặt bị người đẩy ra, Lục Chi bưng một cái khay tiến vào. Trên khay đặt một bát ngọc, bên trong là cháo tổ yến nóng hổi.
"Tiểu thư, ngài luyện công vất vả, trước uống cháo tổ yến bồi bổ." Lục Chi đem bát ngọc nâng đến trước mặt Bạch Tịch Nguyệt.
Bạch Tịch Nguyệt nhìn nàng một cái, đứng dậy xuống giường. Nhận lấy bát ngọc, miệng nhỏ nhấm nháp.
Xem Bạch Tịch Nguyệt, Lục Chi đột nhiên nghi hoặc nói: "Tiểu thư, nếu ngài có ý với Duệ Vương, vì sao không nói cho hắn biết ngài hôm nay đã là hoàng cảnh trung giai? Nếu hắn biết thiên phú của ngài, tất nhiên sẽ hướng lão công gia muốn người."
Bạch Tịch Nguyệt cầm thìa trong tay, ánh mắt lộ ra suy tư, lúc sau mới nói: "Dung cô cô hy vọng ta gả cho phế vật hoàn khố Mộ Khinh Ca kia. Nếu là chính thất thì cũng thôi, Vĩnh Ninh Công phủ tại Tần quốc dù sao cũng coi như có địa vị. Nhưng là, cố tình còn có một công chúa chiếm danh chính thất, khiến cho ta bị áp chế. Duệ Vương, ngược lại là một lựa chọn vô cùng tốt. Nhưng mà lấy thân phận của hắn, nếu ta tiến vào phủ, chỉ sợ đến danh Trắc Phi đều không chiếm được. Lúc này ta còn không xác định nên lựa chọn Vĩnh Ninh Công phủ, hay là Duệ Vương phủ. Cho nên, có một số việc đơn giản không nên để cho người khác biết thì tốt hơn." Dứt lời, còn có chút tiếc hận nói: "Nếu lần này Mộ Khinh Ca chết ở bên ngoài, ngược lại đỡ khiến ta phải hao tâm tổn trí suy nghĩ rồi."
Lục Chi cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Bạch Tịch Nguyệt ngước mắt nhìn về phía nàng. Ánh mắt nhu nhược thay vào đó là sắc bén lăng lệ, nàng đối với Lục Chi cảnh cáo nói: "Chuyện của ta, ngươi tốt nhất một chữ không được nói ra ngoài. Nếu không, ngươi biết thủ đoạn của ta rồi."
Lục Chi sắc mặt trắng nhợt, nhanh chóng nói: "Tiểu thư yên tâm, Lục Chi cái gì cũng không biết."
Ở góc độ Lục Chi nhìn không thấy, con mắt nàng hiện lên lãnh mang. Nàng là cô nhi không sai. Nhưng nếu không phải vì Mộ gia, phụ thân nàng sẽ không chiến đấu mà chết, mẫu thân cũng sẽ không vứt bỏ nàng sống một mình. Nếu phụ mẫu vẫn còn, nàng cũng vẫn là thiên chi kiêu nữ, ở trong đám quý nữ thế gia Tần quốc. Làm sao có thể ăn nhờ ở đậu, thân như bèo nổi? Nếu Mộ gia đã hại nàng như thế, nàng muốn giẫm lên Mộ gia bò lên, có chỗ nào sai?
...
Sắc trời sáng rõ.
Trong Trì Vân uyển, Mộ Ca tu luyện suốt đêm.
Linh hồn Mộ Khinh Ca cũng thủ một đêm. Ngay tại lúc nàng cảm thấy Mộ Khinh Ca sắp từ trong tu luyện tỉnh lại, đột nhiên dị biến phát sinh.
Ngồi trên giường, Mộ Ca nhắm chặt hai mắt. Trên thân đột nhiên nổi lên nhàn nhạt ánh sáng màu đỏ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng được phụ trợ trở nên diễm lệ vô song.
"Tiến vào xích cảnh!" Mộ Khinh Ca giật mình nói. Nàng không nghĩ tới, Mộ Ca bất quá chỉ tu luyện hai đêm, liền tiến vào xích cảnh. Phải biết rằng, coi như là người có thiên phú cực tốt, từ lúc bắt đầu tu luyện đến tiến vào xích cảnh, cũng phải mất nửa tháng đến một tháng thời gian.
Thế nhưng, làm nàng khiếp sợ còn ở phía sau!
Ánh sáng màu đỏ trên thân Mộ Ca, từ từ đậm dần, cuối cùng trở nên rực rỡ. Ngay sau đó, từ màu đỏ chuyển thành đỏ cam, lại từ nhạt đến đậm... Hầu như không có một giây ngừng lại, ánh sáng màu cam lại lần nữa thay đổi, biến thành màu vàng. Ánh sáng màu vàng một mực thay đổi từ nhạt đến đậm, mới mơ hồ bình tĩnh lại.
Nhưng Mộ Khinh Ca rõ ràng cảm giác được, nếu tiếp tục nữa, ánh sáng màu vàng chói mắt kia rất có khả năng chuyển sang lục quang. Nhưng hết lần này đến lần khác, khả năng này hình như bị người làm cho đè nén xuống rồi.
"Cái này... Điều này sao có thể?! Vì sao lại có người có thể trong vòng một đêm từ xích cảnh tiến giai đến hoàng cảnh đỉnh phong?! Nàng rốt cuộc là quái vật gì." Mộ Khinh Ca khiếp sợ đến nỗi chỉ có thể phát ra thanh âm thì thào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT