*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hình ảnh như vậy hiện ra ở các nơi trong rừng.

Có người thậm chí không biết mình chết như thế nào. Có người thấy được hung thủ, nhưng lại không kịp cảnh báo tới đồng bạn.

Ba canh giờ sau, Chu Lực phát giác có có một tia không đúng, đứng vững thân thể. Quay người hồ nghi nhìn phía sau.

“Công tử sao vậy?” Cao thủ thanh cảnh chạy nhanh tới hỏi.

Chu Lực nhíu mày nói: “Sao không thấy mấy người đi dò thám đâu?”

Cao thủ thanh cảnh ngước mắt nhìn thoáng qua bốn phía, đích xác không thấy bóng người. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, suy đoán nói: “Có lẽ là đi hơi xa.”

Chu Lực gật gật đầu, cũng cảm thấy hẳn là nguyên nhân này.

Lập tức phân phó: “Vậy ngươi phái người ra ngoài, tìm mấy người đấy về. Nói cho bọn chúng đừng đi xa. Bảo hộ bản công tử mới là quan trọng nhất. Về phần tạp chủng họ Mộ đã có Nhiếp Hùng, chạy không được. Bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn!”

Cao thủ thanh cảnh lĩnh mệnh, lập tức phái bảy tám người tách ra đi tìm người. Mà hắn thì mang theo tám chín người còn lại tiếp tục bảo hộ Chu Lực.

“Ta muốn xé nát miệng thúi của hắn!” Xen giữa nhánh cây đột nhiên truyền đến giọng nữ nhỏ như muỗi kêu.

Một giọng nữ khác cũng đồng thời truyền đến: “Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta không được quên tiểu tước gia nói.”

Nữ tử mở miệng lúc trước trầm mặc một chút, mới không tình nguyện nói: “Được rồi. Chúng ta trước tiên làm thịt bảy tám người kia!”

“Phốc, ngươi nói chuyện càng ngày càng thô lỗ.”

“Hừ, cái này gọi là gần son thì đỏ!”

Nói chuyện với nhau rồi vô thanh vô tức biến mất. Các nàng làm như không thấy Sơ Thăng cũng giấu mình ở chỗ tối.

Đương nhiên nội dung các nàng nói chuyện, Sơ Thăng vẫn chưa nghe thấy. Hắn thậm chí còn không biết cách mình không xa có ẩn núp hai xà mỹ nữ.

Hoàng hôn, mọi người dựa theo Nhiếp Hùng an bài tụ tập cùng một chỗ. Phát hiện một ngày này thế mà thiếu đi một hai trăm người!

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Hùng nhíu mày không vui.

Hắn cho rằng những người biến mất kia không để ý đến cảnh cáo của hắn, lâm trận lùi bước.

Hành động như vậy chính là khiêu khích hắn!

Nhưng không đợi hắn có được đáp án, một thanh âm chất vấn chen vào: “Nhiếp Hùng! Không phải ngươi nói ban ngày an toàn sao? Người của bổn công tử đều im hơi lặng tiếng biến mất rồi!”

Chu Lực còn sót lại tám chín người bên cạnh mình, nổi giận đùng đùng đi tính sổ Nhiếp Hùng.

Gã đã mất lý trí, phẫn nộ đem nhân số tổn thất tính lên đầu Nhiếp Hùng.

Bị một tên phế vật chỉ biết bám váy nữ nhân chất vấn, trong mắt Nhiếp Hùng lập tức trào ra sát ý. Nếu không phải vẫn còn lí trí, sợ là hắn đã giết Chu Lực tại chỗ rồi.

Không muốn trở mặt cùng hoàng thất, Nhiếp Hùng mặt âm trầm nói: “Người của ngươi không thấy, liên quan gì đến lão phu? Nói không chừng là bọn chúng ham sống sợ chết, thừa dịp ban ngày chạy đi! Vả lại, không thấy người không chỉ có mỗi chỗ của ngươi!”

“Ta mặc kệ! Người dưới mắt ta không thấy, Nhiếp gia người phải chịu trách nhiệm an toàn cho bổn công tử! Nếu không, Nhiếp gia các ngươi chờ chết đi!” Chu Lực âm trầm nói.

Ánh mắt Nhiếp Hùng trầm xuống. Lòng bàn tay tựa hồ ngưng tụ sát ý.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được.

Đan Thần Tử và Sơ Thăm âm thầm quan sát, lần nữa tụ lại một chỗ.

Sắc mặt Sơ Thăng hưng phấn, đối với Đan Thần Tử nói: “Đan trưởng lão, ban ngày chắc ngươi thấy mấy hắc y nhân lợi hại còn cực kỳ lưu loát rồi phải không? Bọn họ thật là lợi hại! Quả thực chính là từng chiêu đòi mạng! Bọn này ngu ngốc ở đây nội đấu, căn bản không biết người của mình chết như thế nào. Nhưng sao bọn họ lại làm như không thấy ta nhỉ? Ta núp trong bóng tối, bọn họ cũng núp trong bóng tối. Ta có thể thấy bọn họ, không lí gì bọn họ không thấy được ta!”

Hắn vẻ mặt không hiểu, Đan Thần Tử lười đi để ý.

Sơ Thăng nói những chuyện kia, hắn đương nhiên thấy. Mà không chỉ thấy một lần. Hắn ngày hôm nay cứ há hốc cả mồm, dùng ánh mắt kin diễm nhìn phương pháp giết người gọn lẹ kia.

Trước đó hắn thật sự không biết khi giết một người có thể sử dụng phương thức khéo như thế. Phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vẽ một đường. một mạng người liền đi tong.

Về phần tại sao đối phương coi như không thấy bọn hắn?

Chỉ sợ Mộ tiểu hữu muốn bọn hắn đem tin tức truyền lại cho thiếu chủ đi!

Đan Thần Tử đột nhiên nhìn thấu tất cả, trong lòng run rẩy cười khổ. Hắn hình như lại bị Mộ tiểu hữu lừa rồi. Hắn truyền đạt lại diễn biến xảy ra nơi này cho thiếu chủ biết, không phải càng tăng thêm hứng thú cho thiếu chủ để ngài đi gặp Mộ tiểu hữu sao?

Bây giờ, hắn phát giác được tất cả cũng đã chậm.

Mọi thứ phát sinh ở đây, Đan Thần Tử đã truyền đi không thu hồi lại được.

Đan Thần Tử chỉ có thể thắp cây đuốc trong lòng, bi ai: Thiếu chủ, ngài tự cầu nhiều phúc đi! Mộ tiểu hữu muốn đánh trả thiếu chủ nhà ta thế nào không sao cả, chỉ cần lưu lại cho hắn cái mạng thôi!

Kỹ thuật giết người kia, làm lòng Đan Thần Tử còn sợ hãi. Hắn cảm thấy nếu mình không hề phòng bị bị người đánh lén như thế, cũng sẽ chết dứt khoát. Tuy thiếu chủ mạnh mẽ, nhưng đừng quên, Mộ tiểu hữu vẫn một mực không hiện thân, càng không thấy ra tay.

Có thể có được đám người hộ vệ như thế, Mộ tiểu hữu sẽ là người đơn giản sao?

Trong lòng Đan Thần Tử mơ hồ có cảm giác, Mộ Khinh Ca mới là tồn tại đáng sợ nhất, kinh khủng nhất!



Đại đội truy sát Mộ Khinh Ca, vạn phần cảnh giác cắt lượt nghỉ ngơi, sợ lại ra ngoài ý muốn.

Mà lúc này Long Nha Vệ sớm đã được Mộ Khinh Ca âm thầm phân phó, hướng tới lối ra khu rừng.

Rời xa đám người Nhiếp Hùng, Chu Lực, Long Nha Vệ từ khắp nơi chạy tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Bọn ho uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên trên nhánh cây, linh hoạt xuyên qua cỏ dại bụi gai. Phảng phất khu rừng này chính là công viên trò chơi của bọn họ.

Hơi thở trên người bọn họ, thậm chí hòa làm một thể với cánh rừng, khó có thể phân biệt.

“Tiểu tước gia, bọn chúng đang nghỉ ngơi.” Mặc Dương trầm giọng nói.

“Ừ.” Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: “Thời gian còn lại để cho bọn chúng chậm rãi chơi trong rừng đi. Chúng ta đi trước một bước, tới gặp thiếu chủ Vạn Tượng Lâu một lần.”

Giọng nói hạ xuống, đáy mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Mọi người đứng dậy, trầm mặc đi theo.

Hai mươi mấy người thuần thục hành tẩu trong rừng, hướng tới lối ra.

Ngoài khu rừng, chính là ngoại ô trấn Úc Trí. Thời điểm Mộ Khinh Ca mang theo người đuổi tới nơi, trên đường lớn có một xe ngựa cũng hướng tới trấn Úc Trí.

Trong đêm tối, một đường đen sáng bóng xẹt qua không trung.

‘Xì xào…!’

Diều hâu kêu to trên xe ngựa, vang lên giữa không trung.

Từ màn xe của xe ngựa, một bàn tay khớp xương rõ ràng, tỉ lệ hoàn mỹ vươn ra. Dạ thịt bóng loáng tinh tế, trắng nõn không có một tia tì vết.

Tay, tùy ý rơi xuống. Một đạo hắc quang chợt hạ, mục tiêu chính là bàn tay hoàn mỹ vô khuyết kia.

Trong chớp mắt, diều hâu toàn thân ngăm đen đã đậu lên ngón trỏ, móng vuốt sắc bén nắm chặt ngón trỏ, thân mật dùng cái miệng bén nhọn nhẹ mổ trên lòng bàn tay vài cái.

Bàn tay to mang diều hâu vào thùng xe.

Chỉ chốc lát, màn xe lại lần nữa xốc lên. Diều hâu mở rộng hai cánh bay vào bầu trời đêm, hòa cùng hắc ám.

Xe ngựa vẫn như cũ không nhanh không chậm chạy đi.

Không bao lâu, trong xe đột nhiên truyền ra tiếng cười nhẹ lười biếng. Thanh âm kia quả thực giòn xốp tận xương, làm người khó có thể kháng cự. Người cưỡi ngựa đi theo toàn thân chấn động, lập tức giục ngựa tới gần phía cửa sổ.

“Phân phó xuống, tăng nhanh tốc độ. Tiểu tử thú vị như vậy, ta đúng là có chút không chờ được.” Thanh âm trầm thấp lười biếng lần nữa truyền ra.

Người cưỡi ngựa lĩnh mệnh, lập tức phân phó người đánh xe: “Tăng thêm tốc độ!”

Xa phu nghe xong, lập tức giơ roi hung hăng quất xuống lưng ngựa. Bốn con ngựa bị kích thích mãnh liệt đẩy mạnh tốc độ, chạy như điên trên đường lớn.

Xe ngựa tăng tốc, bốn người cưỡi ngựa đi theo cũng nhanh chóng tăng tốc, tập trung đuổi kịp.

“Tới bìa rừng vùng ngoại ô trấn Úc Trí.” Người trong xe lần thứ hai mở miệng.

Ban đầu bọn họ muốn đi trấn Úc Trí, hiện tại đột nhiên thay đổi kế hoạch. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng bốn người cưỡi ngựa nghi hoặc. Rốt cuộc cái gì làm cho thiếu chủ từ trước đến nay không dễ lung lay quyết định bỗng thay đổi chủ ý?

Hai nhóm người, đều chạy hướng tới ngoại ô trấn Úc Trí bên ngoài khu rừng.

Mà còn có một đoàn người, vẫn tiếp tục tìm kiếm trong khu rừng kinh khủng này. Dần dần tới gần lối ra cánh rừng.

Tại ngày thứ bảy trong rừng rậm, Mộ Khinh Ca mang theo Long Nha Vệ xuất hiện ở lối ra khu rừng. Qua nửa canh giờ nữa, bọn họ có thể đi ra khỏi phiến rừng.

“Tiểu tước gia, chúng ta sắp ra khỏi khu rừng.” Mặc Dương nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca khẽ gật, nhìn ánh mặt trời xuyên qua lối ra. Biểu tình nhàn nhạt, làm người không nhìn thấu nàng suy nghĩ gì.

Chắp tay ra sau, nàng nhàn nhã dạo chơi tới lối ra.

Long Nha Vệ và hai tỳ nữ Ấu Hà theo sát sau lưng nàng, một đoàn người tựa như đang du ngoạn ngoài thành.

Mà đại đội truy sát trải qua mấy ngày lo lắng chờ đợi trong rừng, phát hiện ‘ngoài ý muốn’ dần giảm bớt, lần nữa lấy lại khí thế đuổi tới lối ra khu rừng.

Chia sẻ:





Có liên quan

[Nghịch thiên ma phi] Chương 214: Hàn Thải Thải yêu diễm tiện hoá (2)Trong "[Edit] Tuyệt thế thần y chi nghịch thiên ma phi"

Chương 210: Trưởng lão thật quỷ dị (2)Trong "[Edit] Tuyệt thế thần y chi nghịch thiên ma phi"

Chương 212: Trưởng lão thật quỷ dị (4)Trong "[Edit] Tuyệt thế thần y chi nghịch thiên ma phi"

POSTED IN [EDIT] TUYỆT THẾ THẦN Y CHI NGHỊCH THIÊN MA PHIMA PHIMỘ KHINH CATƯ MẠCH



Đăng bởi Diệp Lưu Nhiên (Thiên Mạc)

Xem tất cả bài viết bằng Diệp Lưu Nhiên (Thiên Mạc)

Điều hướng bài viết

‹ PREVIOUS[Nghịch thiên ma phi] Chương 213: Hàn Thải Thải yêu diễm tiện hoá (1)

Trả lời

[Nghịch thiên ma phi] Chương 214: Hàn Thải Thải yêu diễm tiện hoá (2)



6 THÁNG MƯỜI HAI, 2020 ~ DIỆP LƯU NHIÊN (THIÊN MẠC)

Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hình ảnh như vậy hiện ra ở các nơi trong rừng.

Có người thậm chí không biết mình chết như thế nào. Có người thấy được hung thủ, nhưng lại không kịp cảnh báo tới đồng bạn.

Ba canh giờ sau, Chu Lực phát giác có có một tia không đúng, đứng vững thân thể. Quay người hồ nghi nhìn phía sau.

“Công tử sao vậy?” Cao thủ thanh cảnh chạy nhanh tới hỏi.

Chu Lực nhíu mày nói: “Sao không thấy mấy người đi dò thám đâu?”

Cao thủ thanh cảnh ngước mắt nhìn thoáng qua bốn phía, đích xác không thấy bóng người. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, suy đoán nói: “Có lẽ là đi hơi xa.”

Chu Lực gật gật đầu, cũng cảm thấy hẳn là nguyên nhân này.

Lập tức phân phó: “Vậy ngươi phái người ra ngoài, tìm mấy người đấy về. Nói cho bọn chúng đừng đi xa. Bảo hộ bản công tử mới là quan trọng nhất. Về phần tạp chủng họ Mộ đã có Nhiếp Hùng, chạy không được. Bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn!”

Cao thủ thanh cảnh lĩnh mệnh, lập tức phái bảy tám người tách ra đi tìm người. Mà hắn thì mang theo tám chín người còn lại tiếp tục bảo hộ Chu Lực.

“Ta muốn xé nát miệng thúi của hắn!” Xen giữa nhánh cây đột nhiên truyền đến giọng nữ nhỏ như muỗi kêu.

Một giọng nữ khác cũng đồng thời truyền đến: “Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta không được quên tiểu tước gia nói.”

Nữ tử mở miệng lúc trước trầm mặc một chút, mới không tình nguyện nói: “Được rồi. Chúng ta trước tiên làm thịt bảy tám người kia!”

“Phốc, ngươi nói chuyện càng ngày càng thô lỗ.”

“Hừ, cái này gọi là gần son thì đỏ!”

Nói chuyện với nhau rồi vô thanh vô tức biến mất. Các nàng làm như không thấy Sơ Thăng cũng giấu mình ở chỗ tối.

Đương nhiên nội dung các nàng nói chuyện, Sơ Thăng vẫn chưa nghe thấy. Hắn thậm chí còn không biết cách mình không xa có ẩn núp hai xà mỹ nữ.

Hoàng hôn, mọi người dựa theo Nhiếp Hùng an bài tụ tập cùng một chỗ. Phát hiện một ngày này thế mà thiếu đi một hai trăm người!

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Hùng nhíu mày không vui.

Hắn cho rằng những người biến mất kia không để ý đến cảnh cáo của hắn, lâm trận lùi bước.

Hành động như vậy chính là khiêu khích hắn!

Nhưng không đợi hắn có được đáp án, một thanh âm chất vấn chen vào: “Nhiếp Hùng! Không phải ngươi nói ban ngày an toàn sao? Người của bổn công tử đều im hơi lặng tiếng biến mất rồi!”

Chu Lực còn sót lại tám chín người bên cạnh mình, nổi giận đùng đùng đi tính sổ Nhiếp Hùng.

Gã đã mất lý trí, phẫn nộ đem nhân số tổn thất tính lên đầu Nhiếp Hùng.

Bị một tên phế vật chỉ biết bám váy nữ nhân chất vấn, trong mắt Nhiếp Hùng lập tức trào ra sát ý. Nếu không phải vẫn còn lí trí, sợ là hắn đã giết Chu Lực tại chỗ rồi.

Không muốn trở mặt cùng hoàng thất, Nhiếp Hùng mặt âm trầm nói: “Người của ngươi không thấy, liên quan gì đến lão phu? Nói không chừng là bọn chúng ham sống sợ chết, thừa dịp ban ngày chạy đi! Vả lại, không thấy người không chỉ có mỗi chỗ của ngươi!”

“Ta mặc kệ! Người dưới mắt ta không thấy, Nhiếp gia người phải chịu trách nhiệm an toàn cho bổn công tử! Nếu không, Nhiếp gia các ngươi chờ chết đi!” Chu Lực âm trầm nói.

Ánh mắt Nhiếp Hùng trầm xuống. Lòng bàn tay tựa hồ ngưng tụ sát ý.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được.

Đan Thần Tử và Sơ Thăm âm thầm quan sát, lần nữa tụ lại một chỗ.

Sắc mặt Sơ Thăng hưng phấn, đối với Đan Thần Tử nói: “Đan trưởng lão, ban ngày chắc ngươi thấy mấy hắc y nhân lợi hại còn cực kỳ lưu loát rồi phải không? Bọn họ thật là lợi hại! Quả thực chính là từng chiêu đòi mạng! Bọn này ngu ngốc ở đây nội đấu, căn bản không biết người của mình chết như thế nào. Nhưng sao bọn họ lại làm như không thấy ta nhỉ? Ta núp trong bóng tối, bọn họ cũng núp trong bóng tối. Ta có thể thấy bọn họ, không lí gì bọn họ không thấy được ta!”

Hắn vẻ mặt không hiểu, Đan Thần Tử lười đi để ý.

Sơ Thăng nói những chuyện kia, hắn đương nhiên thấy. Mà không chỉ thấy một lần. Hắn ngày hôm nay cứ há hốc cả mồm, dùng ánh mắt kin diễm nhìn phương pháp giết người gọn lẹ kia.

Trước đó hắn thật sự không biết khi giết một người có thể sử dụng phương thức khéo như thế. Phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vẽ một đường. một mạng người liền đi tong.

Về phần tại sao đối phương coi như không thấy bọn hắn?

Chỉ sợ Mộ tiểu hữu muốn bọn hắn đem tin tức truyền lại cho thiếu chủ đi!

Đan Thần Tử đột nhiên nhìn thấu tất cả, trong lòng run rẩy cười khổ. Hắn hình như lại bị Mộ tiểu hữu lừa rồi. Hắn truyền đạt lại diễn biến xảy ra nơi này cho thiếu chủ biết, không phải càng tăng thêm hứng thú cho thiếu chủ để ngài đi gặp Mộ tiểu hữu sao?

Bây giờ, hắn phát giác được tất cả cũng đã chậm.

Mọi thứ phát sinh ở đây, Đan Thần Tử đã truyền đi không thu hồi lại được.

Đan Thần Tử chỉ có thể thắp cây đuốc trong lòng, bi ai: Thiếu chủ, ngài tự cầu nhiều phúc đi! Mộ tiểu hữu muốn đánh trả thiếu chủ nhà ta thế nào không sao cả, chỉ cần lưu lại cho hắn cái mạng thôi!

Kỹ thuật giết người kia, làm lòng Đan Thần Tử còn sợ hãi. Hắn cảm thấy nếu mình không hề phòng bị bị người đánh lén như thế, cũng sẽ chết dứt khoát. Tuy thiếu chủ mạnh mẽ, nhưng đừng quên, Mộ tiểu hữu vẫn một mực không hiện thân, càng không thấy ra tay.

Có thể có được đám người hộ vệ như thế, Mộ tiểu hữu sẽ là người đơn giản sao?

Trong lòng Đan Thần Tử mơ hồ có cảm giác, Mộ Khinh Ca mới là tồn tại đáng sợ nhất, kinh khủng nhất!



Đại đội truy sát Mộ Khinh Ca, vạn phần cảnh giác cắt lượt nghỉ ngơi, sợ lại ra ngoài ý muốn.

Mà lúc này Long Nha Vệ sớm đã được Mộ Khinh Ca âm thầm phân phó, hướng tới lối ra khu rừng.

Rời xa đám người Nhiếp Hùng, Chu Lực, Long Nha Vệ từ khắp nơi chạy tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Bọn ho uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên trên nhánh cây, linh hoạt xuyên qua cỏ dại bụi gai. Phảng phất khu rừng này chính là công viên trò chơi của bọn họ.

Hơi thở trên người bọn họ, thậm chí hòa làm một thể với cánh rừng, khó có thể phân biệt.

“Tiểu tước gia, bọn chúng đang nghỉ ngơi.” Mặc Dương trầm giọng nói.

“Ừ.” Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: “Thời gian còn lại để cho bọn chúng chậm rãi chơi trong rừng đi. Chúng ta đi trước một bước, tới gặp thiếu chủ Vạn Tượng Lâu một lần.”

Giọng nói hạ xuống, đáy mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Mọi người đứng dậy, trầm mặc đi theo.

Hai mươi mấy người thuần thục hành tẩu trong rừng, hướng tới lối ra.

Ngoài khu rừng, chính là ngoại ô trấn Úc Trí. Thời điểm Mộ Khinh Ca mang theo người đuổi tới nơi, trên đường lớn có một xe ngựa cũng hướng tới trấn Úc Trí.

Trong đêm tối, một đường đen sáng bóng xẹt qua không trung.

‘Xì xào…!’

Diều hâu kêu to trên xe ngựa, vang lên giữa không trung.

Từ màn xe của xe ngựa, một bàn tay khớp xương rõ ràng, tỉ lệ hoàn mỹ vươn ra. Dạ thịt bóng loáng tinh tế, trắng nõn không có một tia tì vết.

Tay, tùy ý rơi xuống. Một đạo hắc quang chợt hạ, mục tiêu chính là bàn tay hoàn mỹ vô khuyết kia.

Trong chớp mắt, diều hâu toàn thân ngăm đen đã đậu lên ngón trỏ, móng vuốt sắc bén nắm chặt ngón trỏ, thân mật dùng cái miệng bén nhọn nhẹ mổ trên lòng bàn tay vài cái.

Bàn tay to mang diều hâu vào thùng xe.

Chỉ chốc lát, màn xe lại lần nữa xốc lên. Diều hâu mở rộng hai cánh bay vào bầu trời đêm, hòa cùng hắc ám.

Xe ngựa vẫn như cũ không nhanh không chậm chạy đi.

Không bao lâu, trong xe đột nhiên truyền ra tiếng cười nhẹ lười biếng. Thanh âm kia quả thực giòn xốp tận xương, làm người khó có thể kháng cự. Người cưỡi ngựa đi theo toàn thân chấn động, lập tức giục ngựa tới gần phía cửa sổ.

“Phân phó xuống, tăng nhanh tốc độ. Tiểu tử thú vị như vậy, ta đúng là có chút không chờ được.” Thanh âm trầm thấp lười biếng lần nữa truyền ra.

Người cưỡi ngựa lĩnh mệnh, lập tức phân phó người đánh xe: “Tăng thêm tốc độ!”

Xa phu nghe xong, lập tức giơ roi hung hăng quất xuống lưng ngựa. Bốn con ngựa bị kích thích mãnh liệt đẩy mạnh tốc độ, chạy như điên trên đường lớn.

Xe ngựa tăng tốc, bốn người cưỡi ngựa đi theo cũng nhanh chóng tăng tốc, tập trung đuổi kịp.

“Tới bìa rừng vùng ngoại ô trấn Úc Trí.” Người trong xe lần thứ hai mở miệng.

Ban đầu bọn họ muốn đi trấn Úc Trí, hiện tại đột nhiên thay đổi kế hoạch. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng bốn người cưỡi ngựa nghi hoặc. Rốt cuộc cái gì làm cho thiếu chủ từ trước đến nay không dễ lung lay quyết định bỗng thay đổi chủ ý?

Hai nhóm người, đều chạy hướng tới ngoại ô trấn Úc Trí bên ngoài khu rừng.

Mà còn có một đoàn người, vẫn tiếp tục tìm kiếm trong khu rừng kinh khủng này. Dần dần tới gần lối ra cánh rừng.

Tại ngày thứ bảy trong rừng rậm, Mộ Khinh Ca mang theo Long Nha Vệ xuất hiện ở lối ra khu rừng. Qua nửa canh giờ nữa, bọn họ có thể đi ra khỏi phiến rừng.

“Tiểu tước gia, chúng ta sắp ra khỏi khu rừng.” Mặc Dương nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca khẽ gật, nhìn ánh mặt trời xuyên qua lối ra. Biểu tình nhàn nhạt, làm người không nhìn thấu nàng suy nghĩ gì.

Chắp tay ra sau, nàng nhàn nhã dạo chơi tới lối ra.

Long Nha Vệ và hai tỳ nữ Ấu Hà theo sát sau lưng nàng, một đoàn người tựa như đang du ngoạn ngoài thành.

Mà đại đội truy sát trải qua mấy ngày lo lắng chờ đợi trong rừng, phát hiện ‘ngoài ý muốn’ dần giảm bớt, lần nữa lấy lại khí thế đuổi tới lối ra khu rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play