Edit: Diệp Lưu NhiênVài món hàng đấu giá kế tiếp, đều được xưng tụng trân quý. Nhưng không phải đồ Mộ Khinh Ca muốn, cho nên nàng vẫn không ra tay.
Vệ Quản Quản lúc ban đầu hưng phấn qua đi, đối với Mộ Khinh Ca nói: “Mộ Ca, huynh có nhìn trúng đồ vật gì không?”
Mộ Khinh Ca lắc đầu.
Thú hạch? Nếu cần, nàng sẽ tự mình đi thịt linh thú. Sẽ không tiêu tiền uổng phí vào chỗ này.
Đan dược? Tự nàng có thể luyện, cần gì mua?
Võ kỹ? Ờm… Tuy nàng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng. Không cần đi vung tiền như rác.
Vũ khí? Ha hả! Nàng cũng được coi là ‘nửa luyện khí sư’ đi? Huống chi, trên tay nàng chính là Thần khí nha! Trong không gian, còn có một kiện bán thần khí không rõ lai lịch.
Vì vậy, buổi đấu giá này có nhiều đồ vật khiến nhiều người động tâm. Đối với nàng thật đúng là không có nửa phần lực hấp dẫn.
“Thế nào? Các ngươi cũng không có đồ vật nhìn trúng?” Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ nhìn nhau, người sau có chút xấu hổ cúi đầu. Vệ Quản Quản thì không có gì cấm kỵ, nói với Mộ Khinh Ca: “Cha quản chúng ta rất nghiêm, sẽ không cho chúng ta nhiều tiền tiêu vặt xài ở chỗ này.”
Thì ra là thế.
Trong lòng Mộ Khinh Ca hiểu rõ, nhưng không nói cái gì. Các ngươi thích gì cứ mở miệng, bổn tước gia không trả hộ đâu!
Chính nàng còn là người nghèo đây này!
“Phía dưới, chúng ta đấu giá chính là viên đan dược cao cấp cực phẩm. Theo như chủ nhân đan dược nói, dược này tên là ‘Cửu Mệnh Hồi đan’. Có thể vào thời điểm sắp chết, bộc phát tiềm lực lớn nhất, giúp khôi phục thương thế. Nhưng viên đan này bổn lâu cũng là lần đầu tiên thấy, đối với dược hiệu không dám xác định. Vì vậy chư vị đấu giá xin cẩn thận. Được rồi! Viên đan bảo mệnh giá khởi điểm là một trăm vạn lượng hoàng kim.”
“Ý? Mộ Ca, kia không phải là viên đan dược của huynh sao?” Vệ Quản Quản đứng lên, duỗi cổ nhìn xuống.
Thời điểm lấy ra Cửu Mệnh Hồi đan, ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, đã hiểu dụng ý của Đan Thần Tử.
Tiểu lão đầu, thật đúng là tính tình không chịu thua.
Muốn nàng tự mình nhìn đan dược của mình rốt cuộc có đáng tiền hay không sao?
Mộ Khinh Ca trầm mặc không nói, chỉ là nhìn xem đấu giá phía dưới. Liên Nhi lúng túng đứng trong ghế lô, có chút oán trách Đan trưởng lão ra nước cờ dở.
Mộ công tử lợi hại như thế, sao có thể không nhìn ra cong cong thẳng thẳng trong đó?
Quả nhiên, giọng đấu giá sư hạ xuống xong, không có người kêu giá. Tựa hồ lo lắng Cửu Mệnh Hồi đan có thần kỳ như vậy không.
Đợi một hồi, vẫn không có người nào ra giá.
Mắt thấy, viên đan dược cao cấp cực phẩm sắp bị lưu lại.
“Những người này thật không biết nhìn hàng. Bọn họ không cần thì ta cần!” Vệ Quản Quản bất bình thay Mộ Khinh Ca.
Ngay lúc Vệ Quản Quản định giơ tay ra giá, Mộ Khinh Ca mở miệng: “Đừng nóng vội.”
Nàng không tin, Đan lão đầu đưa cho nàng phong thư mời chỉ vì muốn làm nàng xấu hổ.
Lúc này, đấu giá sư ở dưới lầu lần nữa mở miệng: “Chư vị hình như có điều hoài nghi đối với hiệu quả đan dược?” Hắn tựa hồ đã sớm đoán được cục diện này, cho nên trên mặt không thấy một tia quẫn bách nào.
Mọi người đều nghị luận, đấu giá sư đột nhiên cười nói: “Không biết hôm nay Cát gia chủ có ở đây không.”
“Trong nhà Cát gia chủ có một con trai độc nhất. Thời gian trước liều mạng với người khác, bị thương rất nặng. Tính mạng như chỉ mành treo chuông.” Liên Nhi giải thích. Lời nàng nói không nhiều, nhưng đủ làm cho ba người hiểu.
Hoá ra, Đan lão đầu muốn đánh chủ ý này.
Thứ nhất có thể thử tác dụng đan dược, có thần kỳ như Mộ Khinh Ca nói không. Thứ hai, có thể thay Vạn Tượng lâu kiếm một khoản lợi nhuận.
Dưới lầu, thanh âm Cát gia chủ bị điểm tên chậm rãi truyền đến: “Thế nào? Quý lâu muốn dùng con ta thử thuốc?”
Đấu giá sư cười cười, cũng không xấu hổ, thản nhiên nói: “Bỉ lâu nghe nói Cát thiếu chủ bị trọng thương, hơi thở thoi thóp. Cát gia chủ đến tham gia đấu giá, mục đích không phải là vì có thể tìm được thuốc cứu mạng hay sao? Bản nhân có thể xác minh với Cát gia chủ. Đấu giá lần này đan dược có hiệu quả trị liệu cũng chỉ có viên Cửu Mệnh Hồi đan trong tay ta. Không bằng, Cát gia chủ ngựa chết chữa thành ngựa sống, thử xem? Chỉ trăm vạn lượng hoàng kim, đổi về cái mạng của Cát thiếu chủ. Mua bán thấy thế nào đều có lời!”
Cát gia chủ bị đấu giá sư nói, giữa mày nhảy lên, trầm mặc xuống.
Dường như đang tự hỏi lựa chọn.
Giây lát, hắn mới lại mở miệng nói: “Nếu không có tác dụng, quý lâu nên thế nào? Tính mạng con ta thì thế nào?”
Đáp án này, Mộ Khinh Ca cũng rất tò mò Vạn Tượng lâu sẽ trả lời ra sao.
Đấu giá sư giống như sớm có chuẩn bị. Tiếng nói Cát gia chủ vừa dứt, liền sảng khoái nói: “Nếu không có tác dụng, lập tức hoàn trả trăm vạn hoàng kim. Hơn nữa ta nói cho Cát gia chủ, chủ nhân đan dược này đang ở ngay trong hội đấu giá. Nếu đan dược không có tác dụng, ngược lại tăng thêm bệnh tình cho Cát thiếu chủ. Ta nghĩ chủ nhân đan dược cũng nên ra cho cái công đạo.” Nói xong, hắn không dấu vết quét về chỗ căn phòng Mộ Khinh Ca ngồi.
“Buồn cười! Hắn đây là muốn kéo Mộ Ca xuống nước!” Vệ Kỳ tàn nhẫn đập phá lan can ghế, ánh mắt bất thiện nhìn Liên Nhi vô tội.
“Vạn Tượng lâu các ngươi quá không biết xấu hổ!” Vệ Quản Quản trừng mắt nhìn Liên Nhi, cơ hồ tùy thời có thể xuất kiếm lấy mạng nàng.
Ngược lại là Mộ Khinh Ca, đấu giá sư vừa nói xong, đáy mắt nàng chỉ loé lên tia lạnh. Khoé miệng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm trêu tức.
Nàng dám khẳng định, chiêu này không phải xuất phát từ Đan Thần Tử, mà từ một người khác.
Người kia, lúc trước nàng còn vì chuyện Chu công tử mà tán thưởng chỉ số thông minh của hắn.
“Không ngại. Vàng thật không sợ lửa.” Mộ Khinh Ca không sao cả nói, tạm thời bình ổn lửa giận của huynh muội Vệ gia. Chỉ là khi nhìn Liên Nhi, đã không còn hoà nhã.
Lúc nói chuyện, Cát gia chủ dưới lầu đã ra quyết định.
Hắn phái người đem nhi tử từ trong phủ ra, nhìn bộ dáng là muốn trước nhiều người thử thuốc. Không biết là hắn sợ Vạn Tượng lâu quỵt nợ, hay là sợ chủ nhân đan dược Mộ Khinh Ca bỏ chạy.
Mọi người ngẩng đầu chờ đợi. Gia nhân Cát gia rất nhanh dùng cáng nâng một nam tử khuôn mặt tiều tụy gầy ốm, hơi thở mong manh xuất hiện.
Người nọ xuất hiện, Cát gia chủ khẩn trương vọt tới. Thân phận này không cần nói cũng biết.
Cát gia chủ tiếp nhận Cửu Mệnh Hồi đan từ tay đấu giá sư, tầm mắt mọi người đều tập trung vào người hắn.
Phòng bán đấu giá Vạn Tượng lâu, vốn là từng ghế lô tạo thành, mọi người đều không thấy mặt nhau. Nhưng lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cố nhoài khỏi ghế lô, nhìn chằm chằm Cát gia chủ tự tay đem đan dược cho vào miệng con mình.
Nếu đan dược không có tác dụng thì thôi. Nếu có tác dụng, chẳng phải bọn hắn đã bỏ lỡ bùa hộ mệnh?
Nhân tính, ở ngay lúc này, hiển lộ rõ ràng không bỏ sót.
Người ở chỗ này, chỉ sợ hơn nửa là chờ mong đan dược không có tác dụng. Kết quả như vậy, mới làm cho bọn chúng cảm giác không bị chiếm tiện nghi.
Lúc này ở một gian ghế lô, thân ảnh lười biếng đang âm thầm nhìn chăm chú tất cả dưới lầu. Hắn đêm biểu tình mỗi người đều xem ở trong mắt. Đôi mắt hẹp dài vũ mị mang theo mấy phần nghiền ngẫm và châm chọc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT