Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca vươn tay tiếp lấy. Vệ Quản Quản trước một bước hô ra: “Thư mời đấu giá hội Vạn Tượng lâu!” Thanh âm kinh ngạc, làm Mộ Khinh Ca trong nháy mắt hiểu. Thư mời trong tay nàng chỉ sợ không phải ai cũng lấy được.

“Tiểu nha đầu Vệ gia có vài phần kiến thức đấy.” Đan Thần Tử đắc ý nắn vuốt chòm râu.

Vệ Quản Quản trừng hắn một cái, tới bên người Mộ Khinh Ca nhẹ giọng nói: “Đấu giá hội Vạn Tượng lâu tổ chức không định kỳ. Nghe nói mỗi lần tổ chức, người được mời đều rất có thân phận địa vị. Cha ta cũng chỉ nhận được qua hai lần.” Giọng nói mang theo đố kỵ hâm mộ.

Mộ Khinh Ca hiểu ra. Cầm thư mời trong tay, cảm tạ Đan Thần Tử.

Đan Thần Tử cũng cười nói: “Mộ tiểu hữu, đấu giá hội ngay ngày mai. Đấu giá hội lần này không ít thứ tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ qua.”

“Đan tiền bối có lời mời, Mộ Ca nhất định đến đúng giờ.” Mộ Khinh Ca đem thư mời đưa cho Mặc Dương, để hắn cất kỹ.

Động tác Sơ Thăng rất nhanh, chỉ chốc lát đã bưng ra quyển trục được bao bọc bởi vải cẩm, đưa cho Mộ Khinh Ca.

Mặc Dương lập tức tiến lên, tiếp nhận quyển trục.

Sau đó, đoàn người rời khỏi Vạn Tượng lâu.

Trong lòng Mộ Khinh Ca sốt ruột tìm hiểu tin tức dị hoả, cũng không còn tâm tư tiếp tục đi dạo đường cái Trĩ thành. Thế nên đề nghị trở về.

Khách nhân đã muốn về, Vệ gia huynh muội thân là chủ nhân đương nhiên sẽ không miễn cưỡng.

Cho nên một đám người trùng điệp ra phủ. Một canh giờ sau lại trùng điệp trở về biệt uyển Vệ gia.

Trở về biệt uyển Vệ gia, Mộ Khinh Ca tạm biệt mọi người, trở về phòng mình. Mở quyển trục ra, đọc tin tức trên đó.

Không thể không nói, tin tức Vạn Tượng lâu vẫn là hết sức đáng giá. Trên quyển trục viết tên và lai lịch, uy lực dị hoả. Căn cứ vào những số liệu này, lập nên một bảng xếp hạng dị hoả.

Để cho Mộ Khinh Ca cảm thấy buồn cười chính là, phía dưới cùng quyển trục còn có một chữ viết cực nhỏ: ‘Giải thích trên bảng xếp hạng chỉ có ở Vạn Tượng lâu! Thải.’

Lời này làm nàng ngửi được mùi vị gian thương. Còn có chữ ‘Thải’ kia, rõ ràng là chữ ký một người. Người nào tự luyến như vậy? Trên tình báo còn muốn ký tên húy của mình?

Trên quyển trục, tổng cộng ghi mười loại dị hoả. Mà năm loại sau lại bị đánh dấu chữ là ‘gân gà’, ‘rác rưởi’. Đối với giải thích kia, càng làm cho khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi rút. Cảm thấy người viết quyển trục này, có phải quá tùy tính hay không?

Ví dụ như, dị hoả thứ sáu tên là Cực Lạc Diễm. Tác dụng chỉ có một, chính là người hoặc thú bị chiếu vào, sẽ sinh ra tâm tình sung sướng.

Đây là cái quỷ gì?! Cực Lạc Diễm ngươi là tới pha trò sao?

Đừng hiểu lầm, câu này không phải Mộ Khinh Ca độc thoại nội tâm. Mà xác xác thực thực viết lên quyển trục.

Nghĩ đến, hẳn người viết xuống quyển trục này trong lòng đang muốn chửi thề.

Dị hoả như vậy còn được xếp ở vị trí thứ sáu, có thể thấy được bốn loại phía sau có bao nhiêu vô dụng.

Mộ Khinh Ca chỉ nhìn lướt qua, liền đem trọng điểm đặt vào năm loại đầu tiên.

Lúc trước Manh Manh nói với nàng, dị hoả là do thiên địa dựng dục mà sinh ra hoả chủng có đặc tính khác nhau. Bởi vì tính kì lạ của dị hoả, nếu có thể tìm được dị hoả có thuộc tính tương xứng với bản thân để tiến hành kích thích. Có lẽ có thể thức tỉnh huyết mạch bản thân. Vận khí tốt mà nói, không chừng còn có thể rèn luyện huyết mạch hoàn mỹ.

Trên người Mộ Khinh Ca chảy huyết mạch Luyện khí sư. Thuộc tính Luyện khí sư hẳn là hai loại kim, hoả.

Bỏ qua năm loại dị hoả không đàng hoàng đằng sau, năm loại trước phân biệt là: Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, Bát Hoang Hư Không Viêm, Bạch Cốt Yêu Diễm, U Minh Quỷ Hoả, Hoả Vân Dương Viêm.

Trong đó Bạch Cốt Yêu Diễm và U Minh Quỷ Hoả đều thuộc về lửa lạnh, không hợp với thuộc tính của Mộ Khinh Ca.

Như vậy, cũng chỉ còn lại ba loại.

Xem hết tư liệu trên quyển trục, Mộ Khinh Ca ném nó vào trong không gian.

Manh Manh đang ở không gian tiêu dao khoái hoạt ăn kẹo đường… À không, đan dược. Bất hạnh bị quyển trục đập trúng. Kêu lên ‘Ôi!’ một tiếng.

Nàng nắm lấy ‘quyển trục đầu sỏ’, gân cổ hô: “Bảo bảo bị thương! Chủ nhân phải phụ trách! Đan dược! Đan dược! Bảo bảo muốn đan dược!”

“Câm miệng.” Thân thể Mộ Khinh Ca không tiến vào, thanh âm lại hạ xuống. Tựa như thần minh.

Thanh âm Manh Manh khựng lại, rụt cổ không lên tiếng nữa. Trong lòng mặc niệm: “Bảo bảo tốt không đấu với chủ nhân! Bảo bảo tốt không đấu với chủ nhân!”

“Nhìn nội dung trong đấy.” Mộ Khinh Ca lần nữa mở miệng.

Manh Manh vội vàng mở quyển trục ra, nhìn nội dung bên trong một lần. Xem xong, nàng ngẩng đầu nói: “Báo cáo chủ nhân, Manh bảo bảo xem xong rồi.”

“Thế nào?” Mộ Khinh Ca hỏi.

Manh Manh nhíu nhíu mày, nói chuyện lạ: “À, Manh bảo bảo cho rằng người viết thứ này nhất định là kẻ biến thái tự luyến! Hơn nữa người này khẳng định rất độc miệng, ngay cả dị hoả cũng không buông tha.”

Sắc mặt Mộ Khinh Ca tối sầm, nghiến răng nói: “Ai bảo ngươi nói cái này?”

“Vậy chủ nhân muốn hỏi cái gì?” Manh Manh chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội.

“Dị hoả.” Mộ Khinh Ca cơ hồ là rít ra hai chữ từ kẽ răng.

“A! Dị hoả.” Manh Manh phảng phất bây giờ mới hiểu. Cảm nhận được áp lực từ Mộ Khinh Ca tức giận, nàng vội nói: “Ấy, tuy mấy dị hoả này không tính là cao cấp, nhưng cũng đủ cho chủ nhân dùng.”

“Có ý gì?” Trong lòng Mộ Khinh Ca ngẩn ra, cảm thấy Manh Manh nói còn có một tầng ý tứ khác.

Manh Manh bỏ một viên đan dược vào miệng, cắn rôm rốp, mồm miệng không rõ nói: “Bảo bảo không nhớ rõ lắm. Nhưng trong ấn tượng dị hoả không phải chỉ có chút ít này. Nhưng mà để kích hoạt hoả huyết mạch chủ nhân thì những thứ này là đủ rồi.”

Mộ Khinh Ca nhíu mày mím môi.

Lão yêu quái đã từng nói, phía trên đại lục này còn có thiên địa rộng lớn hơn. Thậm chí tử cảnh ở Lâm Xuyên đã là đỉnh phong, nhưng ở đại lục kia thì không coi vào đâu.

Còn có những cường giả đến từ bên ngoài Lâm Xuyên.

Vậy có phải là, ghi chép về dị hoả trên quyển trục này chỉ thuộc trong phạm vi Lâm Xuyên? Ở thiên địa rộng lớn hơn, sẽ có dị hoả càng lợi hại hơn?

Nhưng mà chính theo như Manh Manh nói, mục đích chủ yếu nàng tìm dị hoả là kích hoạt huyết mạch. Chỉ cần mục đích đạt tới, cần gì phải tìm kiếm những thứ dị hoả xa xôi?

Vô luận thế nào, bây giờ việc tìm kiếm dị hoả, ít nhất đã xác định được mục tiêu.

Ánh mắt chớp động hai cái, Mộ Khinh Ca hỏi: “Năm vị trí đầu trên bảng xếp hạng này, trong đó có hai loại là lửa lạnh. Có lẽ không thể kích hoạt lực lượng huyết mạch trong cơ thể ta. Còn lại ba loại…”

“Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm là Vô thuộc tính, hiện tại chủ nhân không dùng được. Còn lại Bát Hoang Hư Không Viêm là Kim thuộc tính, Hoả Vân Dương Viêm là Hoả thuộc tính. Chủ nhân tùy tiện tìm cái nào cũng được.” Manh Manh nói thẳng.

Bát Hoang Hư Không Viêm, Hoả Vân Dương Viêm. Một cái xếp thứ hai, một cái xếp thứ năm.

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút trầm.

Trên quyển trục nói, dị hoả đều có linh tính, chuyên trốn tránh hành tung và ngụy trang. Cho dù xác định được địa điểm, nhưng có thể tìm được hay không lại rất khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play