Edit: Diệp Lưu NhiênMộ Khinh Ca muốn đi Vạn Tượng lâu, cuối cùng lại bị hai huynh muội Vệ gia làm bữa yến tiệc khiến ngăn trở.
Sau khi thử một hàng mỹ thực đặc sắc ở Ly quốc, Mộ Khinh Ca mang theo tâm tình ngọt đến ngấy, về tới sân viện chuẩn bị nghỉ ngơi.
Về chuyện Vạn Tượng lâu, chỉ có thể chờ sáng sớm mai lại đi.
Một đêm yên lặng. Lúc sáng sớm vừa lên, Mộ Khinh Ca đã sớm thức dậy.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tới đây, Mộ Khinh Ca còn đang ăn cháo Ấu Hà làm.
Thấy hai người tiến vào, Mộ Khinh Ca hô: “Ngồi đi, có ăn cháo không. Ấu Hà nấu cháo còn dư lại chút.”
Vệ Quản Quản nhìn thoáng qua cháo loãng trắng nhìn thấy cả đáy bát, không có hứng thú nói: “Chúng ta còn muốn dẫn huynh ra ngoài ăn món ăn nổi danh Ly quốc, không ngờ huynh đã ăn sáng rồi.”
Mộ Khinh Ca không chờ mong chút nào nói: “Buổi sáng ta thích ăn chút đồ ăn thanh đạm.”
Vệ Kỳ ngồi bên phải Mộ Khinh Ca, Vệ Quản Quản cũng chiếm vị trí bên trái nàng. Huynh muội hai người vây quanh nàng, cứ như vậy nhìn nàng không nhanh không chậm uống xong chén cháo.
Lúc nàng buông chén, Vệ Quản Quản mới nắm lấy tay nàng kéo lên: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Bỏ tay ra.” Đầu ngón tay Vệ Kỳ loé ra lục mang, đánh vào cổ tay Vệ Quản Quản khiến nàng bị đau buông tay Mộ Khinh Ca.
“A! Vệ Kỳ thúi ngươi làm gì thế?” Vệ Quản Quản che tay, nổi giận đùng đùng chất vấn Vệ Kỳ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Vệ Kỳ vỗ y phục mình, nhe răng cười đối Mộ Khinh Ca: “Ta và Mộ Ca đều là nam tử, không cần tuân theo lễ tiết.” Dứt lời, thò tay ra định ôm vai nàng.
“Vệ Kỳ ngươi dám!” Vệ Quản Quản lập tức tung ra một đường lục quang, bổ về phía ca ca ruột.
Tư thế hai người này, như muốn khai hoả ngay trong phòng Mộ Khinh Ca.
“Đủ rồi!” Mộ Khinh Ca quát lạnh một tiếng. Hai người lập tức thu liễm khí tức, ngoan ngoãn đứng một bên. Cẩn thận từng li từng tí liếc trộm thần sắc Mộ Khinh Ca.
Thấy nàng nghiêm mặt, hai người lập tức đổ hết tội lên đầu đối phương. Liếc xéo nhau.
“Ta không thích ai tới gần, bất kể là nam hay nữ.” Liếc mắc cảnh cáo hai huynh muội một cái, Mộ Khinh Ca phất tay áo ra ngoài cửa phòng.
Thấy hai người kia còn thất thần, liền nói: “Không phải nói muốn ra ngoài à?”
Hai người lúc này mới như được giải huyệt, lao ra khỏi phòng. Một trái một phải cùng Mộ Khinh Ca đi ra ngoài.
Thấy vị trí của mình bị người khác chiếm lấy, Ấu Hà và Hoa Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Ra khỏi biệt uyển Vệ phủ, đằng sau ba người Mộ Khinh Ca có thêm sáu bảy người. Ngoại trừ Ấu Hà và Hoa Nguyệt, Mặc Dương cũng đi theo. Mấy người còn lại đều là hộ vệ Chu thúc phái ra bảo hộ huynh muội Vệ gia.
Khí tức trên thân những hộ vệ này không yếu, xem ra đều là cao thủ trong phủ.
Một đoàn người đi trên đường phố Trĩ thành, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đều tranh nhau giới thiệu cho Mộ Khinh Ca phong thổ Ly quốc. Mộ Khinh Ca một bên nhìn, một bên nghe hai người nói, chỉ chốc lát đã tới trước cửa Vạn Tượng lâu.
Lúc này vẫn còn sớm, cửa ra vào của Vạn Tượng lâu không náo nhiệt như hôm qua. Chỉ có mấy người lẻ tẻ đi ra ngoài cửa.
“Bọn họ nhất định là buôn bán, bán ít thứ tốt cho Vạn Tượng lâu.” Vệ Kỳ giải thích cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Mấy người đi vào Vạn Tượng lâu. Vừa bước qua cửa, đã có một vị nữ tử xinh đẹp đi tới, cúi người cười nhẹ: “Các vị công tử, tiểu thư, hoan nghênh quang lâm Vạn Tượng lâu. Xin hỏi có điều gì cần sao?”
Lễ nghi không thể bắt bẻ, làm cho người ta cảm nhận được phương pháp dạy bảo của Vạn Tượng lâu.
Chỉ là lúc nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Mộ Khinh Ca. Nghiêm chỉnh huấn luyện trong mắt lại xuất hiện một vòng kinh diễm.
Cũng may nàng không lộ ra bộ dáng thất thố. Nhanh chóng thu lại kinh diễm trong mắt, dẫn mọi người vào trong Vạn Tượng lâu.
Lần đầu tiên tới Vạn Tượng lâu, ánh mất Mộ Khinh Ca tùy ý quét một vòng.
Phát hiện đây chỉ là đoạn đường lớn, đối diện trên mặt tường treo khối mộc bài to. Phía trên rõ ràng viết, mỗi tầng lầu cùng với cung cấp phục vụ.
Hai bên đại đường, nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh lệ đứng chỉnh tề, giống với nữ tử đang tiếp đãi bọn họ, chờ đợi khách hàng tới cửa.
“Lầu một của chúng ta không tiêu thụ bất kì vật gì, chỉ là treo bảng nhiệm vụ. Nếu công tử và tiểu thư cần mua cái gì, có thể lên lầu hai hoặc lầu ba.” Nữ tử tiếp đãi lễ phép nói.
Vệ Kỳ gật đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: “Chúng ta chủ yếu là bồi vị gia này, ngươi tập trung hầu hạ huynh ấy tốt là được.”
Nữ tử tiếp đãi hiểu ý, cảm kích nhìn Vệ Kỳ. Liền chủ động đứng bên người Mộ Khinh Ca: “Công tử muốn cái gì, nói với Liên Nhi là được.” Nói xong, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng còn dâng lên một mạt thẹn thùng.
Phảng phất bởi vì càng đứng gần Mộ Khinh Ca, càng kinh diễm.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh dừng trên người nàng, không nhìn đến nàng đang thẹn thùng, gật đầu nói: “Vậy làm phiền Liên Nhi cô nương.”
Nói xong, hai người đi về phía mộc bài treo cao.
Thấy hai người ‘thân mật’ đi cùng một chỗ, Vệ Quản Quản ghen ghét cong miệng, hung hăng chọc cánh tay ca ca mình, oán trách nói: “Đều tại ngươi, đem đồ lẳng lơ này đến bên cạnh Mộ Ca.”
Vệ Kỳ tránh nàng đánh lén, cười khẩy nói: “Người ta chỉ làm công việc của mình thôi, có cái gì mà ngươi không quen nhìn?”
“Hừ! Ngươi cố ý, Vệ Kỳ thúi!” Vệ Quản Quản bất mãn hừ một tiếng.
Huyng muội hai người đấu võ mồm, không ảnh hưởng đến tâm tình Mộ Khinh Ca.
Nàng chăm chú nhìn nội dung trên mộc bài, cảm thấy hình thức kinh doanh của Vạn Tượng lâu thật đúng là mới lạ. Bên cạnh mộc bài, treo rất nhiều thanh nhiệm vụ. Có thể tuyên bố nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.
Nghe xong Liên Nhi giới thiệu, nàng thu hồi mắt nhìn về phía Liên Nhi, nói: “Ta muốn nghe một ít tin tức, không biết Liên Nhi cô nương có thể dẫn đường.”
Liên Nhi cười động lòng người, ôn nhu nói: “Thì ra công tử muốn nghe tin tức, vậy mời đi cùng Liên Nhi.” Nói xong, liền mang theo mọi người lên lầu.
Chỗ mua bán tình báo của Vạn Tượng lâu, nằm ở tầng ba.
Liên Nhi dẫn mọi người lên tầng ba, bên trong không hề có bóng khách nhân. Chỉ có người trẻ tuổi đang ngồi sau quầy, chống tay vào đầu ngủ gật.
Mọi người đến, không ảnh hưởng đến hắn buồn ngủ. Liên Nhi áy náy cười cười, gõ vang mặt bàn trước mặt tên ngủ gật kia. Đồng thời giải thích với đám người Mộ Khinh Ca: “Bên trong Vạn Tượng Lâu Trĩ thành phần lớn đều là vật phẩm mua bán, hoặc tuyên bố nhiệm vụ. Rất ít người tới mua bán tin tức.”
“Hôm nay đúng là chúng ta tới hơi sớm.” Mộ Khinh Ca lý giải nói.
Bộ dạng khéo hiểu lòng người, thông tình đạt lý lập tức chiếm được hảo cảm của Liên Nhi.
Lúc này người trẻ tuổi sau quầy cũng bị đánh thức. Xoa xoa con mắt buồn ngủ, lầm bầm nói: “Liên Nhi tỷ, chuyện gì vậy?”
“Sơ Thăng, khách nhân tới cửa còn mê man, cẩn thận chưởng quầy cho ngươi một gậy giờ.” Lời nói tuy trách cứ, lại khiến người nghe được cưng chiều trong đó.
Xem ra Liên Nhi và nam tử trẻ tuổi Sơ Thăng này quan hệ không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT