Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Mộ Hùng có giấu át chủ bài, lại không nghĩ tấm át chủ bài này là mười vạn tinh binh. Trong lời nói của Mộ Hùng nàng có thể đoán ra, mười vạn đại quân này không phải hoa tay múa chân đẹp mắt, mà là trăm dặm mới tìm được một chiến sĩ thiết huyết.

Đột nhiên nàng có chút tò mò, Mộ Hùng như thế nào tạo ra được mười vạn đại quân này.

Ai ngờ Mộ Hùng như biết được suy nghĩ của nàng, giải thích nói: “Mấy năm nay, mỗi một năm ta đều chọn lựa trong đám tòng quân trên vạn người. Lúc bọn hắn tự nguyện trở thành tử sĩ Mộ phủ ta, hướng triều đình báo tin tức chết trận của bọn hắn. Sau đó bọn hắn liền chạy tới các biên giới quốc gia, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Bọn hắn từng người đều là lấy một địch trăm, vì Mộ gia buông tha hết thảy. Con đáp ứng gia gia, vô luận con có dùng đến bọn hắn hay không, đều phải đối xử tử tế với họ.”

Mộ Khinh Ca chấn động nhẹ gật đầu.

Tấm át chủ bài này, thật sự là quá khiến nàng rung động và ngoài ý muốn.

Tuy lần này nàng tựa hồ không dùng được bọn hắn, nhưng ai có thể khẳng định về sau không dùng? Cho dù không dùng được, nàng cũng có hứng thú gặp mặt Vạn Liệt quân dùng thân phận người chết âm thầm ẩn núp.

Mộ Khinh Ca híp híp mắt, trong lòng nghĩ lúc đi gặp mặt Vạn Liệt quân nên chuẩn bị một phần lễ gặp mặt gì.

“Ca nhi, con thành thật nói cho gia gia, hiện giờ con đã tới cảnh giới nào.” Đột nhiên, Mộ Hùng hỏi.

Trên người Mộ Khinh Ca có pháp khí thu liễm, làm ông căn bản nhìn không thấu tu vi của nàng.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, đột nhiên câu môi nở nụ cười, tiến đến bên tai gia gia nói nhỏ một câu. Người phía sau nghe được, khiếp sợ rút về.

Cưỡi hắc diễm đi nhanh vài bước, Mộ Khinh Ca đối với Mộ Hùng nói: “Gia gia, con còn có việc. Người về phủ trước đi.” Dứt lời, liền biến mất trong đám người.

Mộ Hùng từ khiếp sợ tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình phát khô.

Đột nhiên nghĩ, nếu cháu gái của ông làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, ông cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy, còn hơn cả yêu nghiệt!



Cáo biệt Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca một mình đi trên đường.

Nhìn giống như đi dạo không mục đích.

Nhưng khi nàng đi tới một tửu lâu bày trí xa hoa, lại có tiểu nhị đi ra ngăn nàng lại, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Tiểu tước gia, có vị khách chờ ở bỉ khách điếm đã lâu ngày. Nếu là ngài không gấp, có thể đi lên gặp?”

Mộ Khinh Ca ngồi trên lưng ngựa, khoé môi xẹt qua cười lạnh.

Nàng lật tay xuống ngựa, đem dây cương ném về phía tiểu nhị. Sợ tới mức làm hắn vội vàng xua tay lùi về sau, sắc mặt trắng bệch xin tha: “Ai da, Tiểu tước gia! Đây chính là linh thú, tiểu nhân không có bản lĩnh như tiểu tước gia, dám đi kéo vị linh thú đại gia này. Làm phiền ngài, tự mình dắt vào có được không?”

Nói xong hắn vuốt mặt, dùng sức cười làm lành.

Mộ Khinh Ca im lặng, chuyển mắt nhìn về phía hắc diễm vẻ mặt kiêu ngạo.

Hắc diễm của nàng nhu thuận? Quả thật nàng quên mất trận chiến hung hiểm với hắc diễm lúc trước.

Vỗ vỗ cổ ngựa, Mộ Khinh Ca đối với hắc diễm nói: “Nhớ đường về nhà không? Tự mình về trước đi. Trên đường nếu có người dám trêu ngươi, cứ việc giết, tất cả đã có ta.”

Hắc diễm hừ hừ một tiếng, ngạo kiều xoay người rời đi.

Mộ Khinh Ca nói tự nhiên truyền vào tai người xung quanh. Mọi người nhao nhao nhường đường cho hắc diễm, rất nhanh toàn bộ đường đi chỉ có bóng dáng hắc diễm ngạo kiều khí phách, không nhanh không chậm đi.

Sau khi hắc diễm rời khỏi, Mộ Khinh Ca mới đi nhanh bước vào tửu lâu.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, lên nhã gian thượng lầu.

Tiến vào nhã gian, một bóng người cao lớn quay lưng đối với nàng. Người nọ ăn mặc cẩm bào huyền y, mặc dù cố tình điệu thấp, cũng khó giấu quý khí.

Cửa phòng đóng lại, người nọ quay đầu nhìn ra. Trong mắt Mộ Khinh Ca không hề gợn sóng, phảng phất đã sớm đoán trước, câu lên khoé môi thản nhiên nói: “Duệ vương.”

“Khinh Ca, ngươi đã đến rồi. Mau ngồi.” Tần Cẩn Hạo trên mặt lạnh lùng, lộ ra một tia tươi cười.

Nụ cười kia làm cho Mộ Khinh Ca nghĩ đến hai chữ ‘dối trá’.

Nhưng nàng biết mục đích hôm nay, vẫn là ngồi xuống.

Rượu và thức ăn rất nhanh được bưng lên, nhưng Mộ Khinh Ca lại không định ăn. Nàng nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, nói thẳng: “Duệ vương có chuyện, liền nói rõ đi.”

Thấy Mộ Khinh Ca đi thẳng vào vấn đề, Tần Cẩn Hạo bớt đi nhiều giả dối khách sáo.

Hắn sửa sang lại một chút từ ngữ, mới chậm rãi nói: “Khinh Ca sau khi trở về, chỉ sợ đã biết chuyện bổn vương và Thái tử đấu đá. Kỳ thật bổn vương không có ý tranh đoạt cái gì với Thái tử, tiếc rằng lòng nghi ngờ của Thái tử quá nặng, khắp nơi bức bách. Vì tự bảo vệ mình, bổn vương cũng chỉ có thể toàn lực phản bác. Bổn vương biết ngày đó cuộc chiến ở Duệ thành, giữa Khinh Ca và phe phái Thái tử khoảng cách đã sâu, khó có thể lành lại. Khinh Ca có thể tưởng tượng, nếu ngày nào đó Thái tử đăng cơ. Chờ đợi ngươi, hay là chờ đợi Mộ gia sẽ là cái gì?”

Hắn dừng lại, nhìn về phía Mộ Khinh Ca, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra một tia kinh hoảng. Nhưng lại không thu hoạch được gì.

Thất vọng một chút, Tần Cẩn Hạo lại nói tiếp: “Nhưng bổn vương thì khác. Bổn vương và Mộ gia luôn luôn giao hảo, cùng Khinh Ca càng như huynh đệ tay chân. Nếu bổn vương có thể thắng Thái tử, an nguy Mộ phủ, Khinh Ca không cần phải lo lắng. Hôm nay bổn vương hẹn Khinh Ca, chính là hy vọng có thể nhận từ Khinh Ca một câu. Đáp ứng bổn vương, cùng bổn vương thưởng thức vạn dặm giang sơn này!”

Dứt lời, Tần Cẩn Hạo khẩn trương chờ Mộ Khinh Ca hồi phục.

Từ lúc Mộ Khinh Ca trở lại Lạc Đô, hắn liền định bí mật gặp nàng. Lần nữa tranh thủ một lần được Mộ gia ủng hộ.

Nếu vẫn không được, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đợi tới lúc Bạch Tịch Nguyệt bên kia hành động. Tùy thời mà động, khiến cho Mộ gia thiếu nợ mình phần nhân tình không thể từ chối.

Lúc chờ đợi, thời gian luôn rất dài.

Nhã gian, không khí trầm mặc, yên tĩnh đến nỗi ngay cả thanh âm cây châm rơi xuống đều có thể nghe thấy.

Thẳng đến khi Tần Cẩn Hạo chờ đến không kiên nhẫn, cơ hồ muốn từ bỏ. Đột nhiên nghe được Mộ Khinh Ca mở miệng.

“Tốt.” Mộ Khinh Ca câu môi cười, nụ cười kia tràn ngập tà mị điên cuồng. Khiến Tần Cẩn Hạo thấy được trong lòng cứng lại, phảng phất cả người bị hút vào trong nụ cười kia, khó kiềm chế.



Mộ Khinh Ca trở lại Lạc Đô ngày thứ ba, chính là ngày quan lễ của nàng.

Ngày vừa sáng, toàn bộ Mộ phủ đều công việc lu bù lên. Tất cả mọi người xuất động, giăng đèn kết hoa trong phủ, quét dọn Từ đường, chuẩn bị hết thảy cho quan lễ.

Tam sinh lục súc (*) đã được đặt trên mâm gỗ màu đỏ, chỉnh tề đậy kỹ.

(*) Tam sinh có dê, lợn, bò là ba con vật được cúng tế phổ biến. Lục súc gồm dê, gà, chó, lợn, ngựa, trâu là sáu súc vật làm thức ăn cho con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play