Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Ban đêm, Mộ Khinh Ca nằm trong phòng chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cảm thấy một trận mùi thơm lạ lùng kéo tới, ngay sau đó cả người đã bị một cỗ lực lượng bao bọc, cách ly gian phòng.

Chờ ánh mắt nàng trở nên thanh minh, người đã đi tới sâu trong Tần Lĩnh.

Đừng hỏi nàng sao đoán được… Khí vị Tần Lĩnh, nàng bây giờ đã quen thuộc vào tận xương cốt.

Tuy rằng nơi này nàng chưa từng tới, cũng có thể biết nơi này chính là Tần Lĩnh, hơn nữa người bình thường khó có thể tiến vào sâu.

Chỉ là nàng đứng ở trên lá cây thật dày, bốn phía lại yên tĩnh dị thường, không có chim hót côn trùng kêu vang, càng không có khí tức Linh thú. Phảng phất như vùng đất chết.

Nếu như… Trên đời thật sự có vùng tử địa mỹ lệ như vậy…

Mộ Khinh Ca ngắm nhìn bốn phía, đây là một mảnh rừng lá phong như lửa. Bốn phía đều là cây phong nhìn không thấy bờ, từng mảnh lá phong giống như ngọn lửa, chiếu sáng một phương thiên địa.

Ngước mắt nhìn lại, xa xa cổ thụ xông thẳng lên trời xanh, tán cây cực lớn xanh biếc rủ xuống, phiếm lam quang lấp lánh.

Gió đêm nổi lên, thổi bay lá phong hướng tới phía Mộ Khinh Ca.

Nàng giơ tay tiếp lấy, lá phong nhanh nhẹn rơi xuống trong tay nàng, uyển chuyển nhẹ nhàng không cảm giác được một tia trọng lượng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ rũ, con ngươi thanh triệt dừng trên lá phong như lửa đỏ, phảng phất trong tay dâng lên ngọn lửa.

Đột nhiên, một bàn tay lớn xuất hiện dừng trên lòng bàn tay nàng phủ lên lá phong, cũng đem bàn tay nàng gắt gao nắm chặt.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, bạch y khiết trần không nhiễm xuất hiện trước mắt nàng, như sương trắng lưu vân mờ ảo khó dò. Lại ngước mắt khẽ nhếch cằm, một trương khuynh thế tao nhã, tuấn mỹ có tả phản chiếu trong mắt nàng. Đường môi một mạt cười nhẹ, phảng phất diễn tả hết thế gian tươi đẹp.

“Là ngươi.” Mộ Khinh Ca thấp giọng nhẹ lẩm bẩm.

Trong giọng nói không có kinh ngạc, cũng không có ngoài ý muốn. Tựa hồ vốn là như vậy.

Khoé môi Tư Mạch cong lên càng thêm động lòng người, rũ xuống tóc đen lay động trong gió, mang theo mị hoặc vô biên. Hắn rũ tay áo, đột nhiên nâng lên lộ ra bàn tay thon dài rõ ràng.

Không có bất kì báo trước, hắn đột nhiên nắm eo nàng. Đem nàng kéo gần, giữa hai người cơ hồ không nhìn thấy kẽ hở.

Mộ Khinh Ca không có phản kháng, chỉ là nhìn hắn. Đuôi lông mày khẽ nâng, ánh mắt nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm.

Tư Mạch cúi đầu, thâm thúy trong mắt đào hoa nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca một thân hồng y, nhẹ giọng nói: “Đã sớm muốn Tiểu Ca nhi dạy ta vũ điệu kỳ quái kia. Chi bằng, chọn ngày không bằng nhằm ngày, liền tối nay đi.”

Lời nói đương nhiên, không cho cự tuyệt.

Hai người Cô Nhai và Cô Dạ âm thầm nghe được nâng trán rơi lệ. Thánh chủ của bọn họ, vì sao càng thêm mặt dày rồi?

“Ngươi muốn học khiêu vũ?” Mộ Khinh Ca câu môi trêu tức nói.

Phảng phất không nhìn thấy trêu tức trong mắt nàng, Tư Mạch gật đầu: “Cảm giác, cảm thấy, chỉ có ta mới có thể cùng Tiểu Ca nhi nhảy ra điệu múa kinh thế kia.”

“Ngươi thật đúng là hết sức tự phụ.” Mộ Khinh Ca cười nhạo.

Tư Mạch cười mà không nói. Giống như đang dùng ánh mắt nói cho nàng biết, phải hay không, nhảy là biết.

Ngưng mắt nhìn hắn, khoảnh khắc, Mộ Khinh Ca nâng lên tay kia của mình đặt vào trên vai hắn. Tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách hai người, dán ở bên tai hắn mị hoặc nói nhỏ: “Vậy học cho tốt.”

Không có âm nhạc, lại hình như có âm nhạc.

Theo lá phong rơi xuống, Mộ Khinh Ca động.

Lúc này nàng nhảy chính là bước nữ. Bởi vì Tư Mạch bá đạo vượt lên trước chiếm được vị trí bước nam. Tựa hồ lần trước Mộ Khinh Ca khiêu vũ, hắn liền nhớ kỹ từng động tác nhảy của nàng.

Thân tùy vũ động, bạch y cùng hồng sam chặt chẽ tương liên, vẽ ra từng đạo đường cong ôn nhu mang theo quyến rũ.

Điệu nhảy này, vẫn như cũ Mộ Khinh Ca chủ đạo.

Thế nhưng mỗi một động tác của nàng, tựa hồ Tư Mạch đều có thể tiếp được, hai người phối hợp cùng nhau nhảy vô số lần.

Độ cao ăn ý, làm trong lòng Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc, không thể tin được đây là lần đầu Tư Mạch nhảy.

Âm thầm, Cô Nhai chọc chọc cánh tay Cô Dạ hỏi: “Này, ngươi từng thấy Thánh chủ khiêu vũ không?”

Cô Dạ trừng hắn một cái: “Ngươi từng thấy không?”

Cô Nhai hung hăng lắc đầu.

Chậc chậc, Mộ gia tiểu tước gia thật đúng là lợi hại, quả thực chính là khắc tinh của Thánh chủ!

Phảng phất, chỉ cần là bởi vì nàng, Thánh chủ làm ra cái gì đồi phong bại tục… Phi… Không phải, là chuyện mở rộng tầm mắt, đều chẳng có gì lạ!

Hai người trầm mặc, cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Chỉ có thể bị động thưởng thức hai người khiêu vũ.

Mà hai người kia phảng phất coi bọn hắn là trong suốt, lẫn nhau sa vào ánh mắt đối phương, xoay tròn với lá phong trong rừng. Cùng lá phong nhảy múa.

Điệu Tango, là vũ đạo biểu đạt tình yêu nam nữ.

Nóng bỏng mà lớn mật, có rất nhiều động tác thân mật mập mờ.

Lúc trước ở hoàng cung Tần quốc, Mộ Khinh Ca chỉ là ứng phó sự tình, cho nên chỉ mang theo Tần Diệc Dao làm ít động tác độ khó cao. Mà giờ phút này, Tư Mạch phối hợp, khiến nàng không khỏi lâm vào vũ đạo, tùy theo tâm ý mà nhảy.

Mộ Khinh Ca nhảy điệu Tango, là để phục vụ nhiệm vụ khi cần. Nhưng sau khi nàng học được, cũng yêu loại phóng thích tứ chi này. Vì vậy ở kiếp trước, nàng có bạn nhảy cố định, ở thời điểm nàng nghỉ ngơi, ngẫu nhiên sẽ đi nhảy khiêu vũ. Điều này cũng biến thành sinh hoạt giải trí duy nhất của nàng.

Mà lúc này nàng cảm giác, Tư Mạch phối hợp với nàng, tựa hồ so với bạn nhảy kia càng thêm ăn ý. Có thể làm cho nàng một bước phóng thích.

Lập tức nàng quên mất bản thân ở nơi nào, quên mất thế gian phức tạp, toàn thân thoả thích phóng thích trong vũ đạo, càng nhảy càng hãm sâu.

Cùng nàng nhìn lẫn nhau, Tư Mạch sớm đã phát hiện điểm này. Hắn không nhắc nhở, càng không có cắt ngang, trong mắt mỉm cười cũng đưa mình vào trong đó.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca duỗi tay đẩy, kéo ra khoảng cách hai người.

Tư Mạch sửng sốt, không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Khinh Ca, thấy được bình tĩnh trong mắt nàng. Hơi hơi nhíu mày.

Thế nhưng, một màn kế tiếp lại làm tâm hắn vốn bình tĩnh từ trước tới nay, bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Nàng nâng cánh tay lên, đầu ngón tay chạm đến bông tai màu tím trên tai trái.

Nhẹ nhàng lôi kéo, bông tai từ vành tai nhẹ nhàng rơi xuống vào lòng bàn tay.

Cổ tay Mộ Khinh Ca nhẹ động, bông tai màu tím như sao băng xẹt qua một đạo cong hình cung, bay qua phía sau nàng, đâm vào trong thân cây lộ ra một nửa.

Phút chốc, ngoại hình Mộ Khinh Ca xảy ra biến hoá.

Dáng người vẫn cao gầy, nhưng đường cong càng thêm lả lướt mê người. Dung mạo vẫn tuyệt mỹ vô song, khó phân nam nữ, lại càng thêm vài phần nữ tử kiều mị, nhu hoà.

Hồng y thiếu nữ trước mắt, khiến trong mắt Tư Mạch kinh diễm.

Dường như trong thiên địa, hắn chỉ bao dung nàng ở đáy mắt, trái tim hắn.

Thanh âm tim đập tựa hồ xuất hiện bên tai, như gióng trống thanh thanh điếc tai.

Đột nhiên, Tư Mạch cảm thấy mình mất đi năng lực động tác, chỉ có thể nhìn nàng chậm rãi tới gần mình.

“Tiểu Ca nhi…”

“Phù!”

Ngón tay hơi lạnh dừng giữa môi hắn, ngăn trở lời nói kế tiếp.

Đôi tay Mộ Khinh Ca mềm mại không xương, ôm cổ hắn thấp giọng nói: “Cùng ta múa một khúc.” Ánh mắt nàng bình tĩnh thanh triệt, không có một tia mê loạn.

Những lời này làm Tư Mạch khôi phục năng lực hành động.

Hắn dường như cảm nhận Mộ Khinh Ca chỉ là thông qua loại vũ đạo đặc biệt này, tế điện cái gì.

Tế điện cái gì?

Hắn không biết. Nhưng vô luận là tế điện cái gì, đều có hắn ở bên người nàng.

Nhẹ gật đầu, Tư Mạch một lần nữa ôm vai Mộ Khinh Ca, tiếp tục vũ động.

Lúc này, động tác Mộ Khinh Ca càng thêm lớn mật, tựa hồ mỗi một điệu múa đều mang theo vô tận dụ hoặc câu dẫn. Nếu không phải ánh mắt nàng thủy chung thanh tịnh, chỉ sợ Tư Mạch đã bất tri bất giác mắc mưu, hãm sâu trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play