Dương Lâm mắt ngấn lệ, cắn môi dưới....... tay cầm dao run run.
Trúc Du hai mày cau lại.....
" Dương Lâm à .... em có làm thì em... n--"
" Không! Anh đừng nói gì cả!"
Dương Lâm bi phẫn gào lên thật lực.... a... đau quá... vậy mà cái ngày mình phải làm việc này cũng xảy đến....
Trúc Du mày thêm cau lại...tạo nên khe rãnh cứng ngắc.....
" Quê em bốn mùa sông nước nước nước ~~
Nước tràn bờ đê ê ê ê ~ Bê đê khắp một miền quê ê ê ~
Ai ăn thịt chó ó ó ~ Em bán mắm tôm ~"
"...................."
"...................."
.......... Đoạn nhạc chờ biết giữ phong cảnh nhất năm reo lên....
Cả Đương Lâm và Trúc Dù không hẹn mà phi ánh mắt chết tróc cho Tấn Lộc!
" Sệt! hỏng hết kế hoạch rồi!" - Hắc Trúc Du chán nản lên tiếng.
... À....Không biết các cháu nhỏ hình dung ra điều gì.... nhưng mà khung cảnh hiện tại là:
Dương Lâm giữ cứng hắn! Dao ngay kề cổ hắn!!!! Trừng mắt về phía Tấn Lộc đáng thương!!!!!
" Tấn Lộc, hãy theo anh.... hãy bỏ tên Du này!"
Tấn Lộc lúc này cứ ngẩn ngơ... lời nói của Dương Lâm không thể chạm đến
trái tim Lộc.... đang ngồi gục xuống đau đớn.... cắn môi ngăn mình
khóc.... thật đau đớn... quá đau đớn.... cái.... cái máy game số lượng
có hạn!! 20 cái trên thế giới của em!!!!!! Ahuhuhuhu!!!! Wây sừ ma? Chỉ
là tôi mải chơi game không có chú tâm đóng cái vở tuồng mấy người thôi
cơ mà!? Tại sao sát hại người yêu của tôi!!!?????
Bỗng từ ngoài, một đám người mặc vest đen bóng, tay cầm súng xông vào.
" Hắc Trúc Du! Hôm nay khôn hồn nộp mạng!"
Ánh đèn rọi thẳng mặt khiến cậu nhất thời buông tay giữ hắn để che mặt. Hắn nắm lấy cơ hội chiếm quyền chủ động, trực tiếp hất văng con dao, đem
cậu bế xốc lên rồi bỏ chạy.
" A! Anh làm cái gì!! Bỏ tôi ra!!!"
" Trật tự"
Hắn đáp trả lại một câu không hề có âm điệu.... mạnh mẽ chặn ngang cổ họng, khiến cậu chỉ cun cút nằm yên trong vòng tay hắn.
_________________________________________________
" Ahuhuhu anh chạy nhanh đê!!! Bọn chúng sắp đuổi đến mông rồi!! huhuhu chạy nhanh lên!!! ĐỒ ngốc &%&^*(%%!!!!"
" Á đau!! Em đừng có bám anh chặt quá!! Tắc thở chứ sống sao nổi!!"
Cậu kêu gào, tim đập thình thịch.... Ahuhuhu đuổi theo 2 người là đám xã
hội đen chứ còn gì nữa!! Trang bị vũ trang kín người kia kìa!! Đã thế
còn dơ súng chứ!!! Ăn 1 nhát đạn là đắp chiếu chứ đùa!!!!!! Ahuhuhu con
chưa muốn bỏ mạng a!!!
Cậu sợ hãi từ từ chuyển hai tay đang ôm cổ
hắn.... cứ thế mà níu chặt lấy eo hắn, áp đầu vào lồng ngực rắn rỏi....
mạnh mẽ.... hít hà mùi hương cơ thể của hắn!!!!
Hắn luôn miệng thì thầm : " Đừng sợ" để chấn an cái con người này.
________________ _____________ __________________
Chạy được một đoạn rất xa...... hắn mệt mỏi ngồi gục xuống một góc hẻm.
" Em cứ chạy đi... anh sẽ đánh lạc hướng họ"
Hắn vừa buông cậu ra, tính đứng dậy liền bị cậu gắt gao giữ lại.
" Nói với em... tất cả chỉ đang dàn dựng đúng không!?"
Hắn khựng lại.
" Ban đầu là vậy, nhưng mà..... đám người này không thuộc tầm kiểm
soát của anh... Chúng chính xác là có hận cừu với ông già anh.... nên
là... Ask! Dám tráo người!"
" Vậy thì... anh ở nguyên đây cho em! Em ra đánh lạc hướng bọn nó! Anh nhanh chóng mà chạy đi!"
Hắn phát rồ túm lấy áo cậu xách lên, áp chặt cậu lên tường.
" Đừng có nói ngốc! Em ra thì được cái lợi gì!? Dụ đâu chẳng thấy chạy chậm như rùa chỉ có bỏ mạng thôi!"
Cậu run run nhưng vẫn lên cao giọng.
" Em... em dù có bị bắt thì chúng đâu thể làm gì em!!! EM không có dính líu đến vụ này nên là không sao đâu!"
" Đừng có vớ vẩn ở đây đi!"
Cậu đang muốn bật lên phản kháng liền bị hắn đè lại cánh môi hồng.... Hắn
như muốn rút cạn khí lực của cậu.... cậu cứ mê man mà đáp trả
lại.....Đúng là khí lực bị rút cạn thật... chẳng còn sức.... cứ thế mà
tựa cả cơ thể lên người hắn.
Hắn lưu luyến rời ra, tựa cằm lên chỏm đầu của cậu.
" Ngoan ở yên đây, chút Tấn Lộc sẽ đến.... Em theo cậu ta trước, anh đến sau"
Diễn biến sự việc xảy ra quá nhanh.... Chỉ thấy tiếng súng nổ vang trời,
thấy thân ảnh của hắn đổ xuống, khó khăn ho ra 1 búng máu.... thấy đám
vệ sĩ của hắn hớt hải chạy đến đỡ hắn.... thấy hắn hướng về phía cậu mà
nở nụ cười..... cánh môi trắng nhợt tạo ra khẩu hình miệng: " Anh yêu
em"
lại thấy tim mình thắt lại.... một khe nứt rất lớn vạch nát tim
cậu...... Thấy nước mắt cứ thế mà chảy không ngừng... thấy cổ họng đau
rát khô khan..... Thấy mình cứ như thằng chó dại gào thét tên hắn....
thấy hình ảnh của hắn dần biến mất khỏi tầm mắt mình.... Thấy mình chỉ
biết đập cửa kính chiếc trực thăng.... Đau quá... ngực mình đau quá....
đau quá.... phải chấm dứt cơn đau này!
Thấy mình gấp gáp lôi ra con
dao được giấu trong đế giày đâm thẳng bụng...... Thấy mùi tanh nồng xộc
thẳng lên mũi tạo nên cảm giác buồn nôn khó tả.....
" Mau! Đến thẳng bệnh viện!!!! Không xong rồi!!"
Lại thấy cái khuôn mặt hốt hoảng của Tấn Lộc nhòe dần.... Ồn ào quá.... ồn
quá..... Cậu thấy rất mệt... chỉ muốn ngủ một giấc thôi...