Thôi ca thán về nhân giang thế sự vô thường chàng đã nói
Không vay được ba tấc nhật quang.
Thiên đường ấy chính là nơi thiếp đã từng yêu chàng."
[T/g: Nhạc nhẽo cho hợp truyện :3]
________________________
Dương Lâm chân đã bước đến cổng trường......
Chân nọ đá chân kia....
Cậu cắn môi dưới....
Cậu đắn đo.....
1.
2.
3.
Cậu chạy một mạch về phía lớp học, đến gần thì cậu chậm chân lại bước khe khẽ để tránh gây tiếng động.
____________________________________________
Bích-chan thấy bóng người lấp ló bên ngoài, mìm cười nhẹ. Đi đến bên hắn.
Hắn ngồi chống cằm xem cô nàng tính làm gì tiếp.
Khẽ cởi từng chiếc cúc, đi chậm đến.
Hắn cười nhàn nhạt.
Ngọc Hân bỗng nhảy vồ đến người hắn.
Hắn giật thót! Quắc dơ heo-_- Cô ta tính tập trận à!!!
Hai người ngã nhào xuống, cặp ngực của Bích-chan dán chặt ngực hắn. Cô ta cúi xuống dò tìm môi hắn.
A! A! A! Các người! Các người tưởng là hay lắm đúng không?! rất tình thú đúng không???
Sai hết rồi! Hắn đang khó thở đấy các cháu!! Cái cặp bưởi kia cân ra phải 1 tạ chứ ít gì!!!????
Chả khác gì lấy thịt đè người nha!!!
Chờ chờ đã!!! Cô ta hình như hôm nay ăn bánh cuốn!! Mùi tỏi kinh voãi!!! Hắn sống chết né ra!!!!
...... Hắn tĩnh tâm lại... với cô ả này, hắn không hề có tý cảm xúc nào cả..... quá nhạt nhòa... Không thể bì với xúc cảm khi ở bên cậu được.... chẳng lẽ....
" Cậu bé bị chứng khó thở tạm thời, không cần quá lo lắng..."
Nhìn mặt hai cậu thanh niên như đang nhìn mặt người thân lần cuối, y tá Ly lắc đầu, cầm lấy cặp tài liệu gõ lên đầu 2 đứa.
" A..." - Tấn Lộc, Trúc Du kêu lên một tiếng, hồn lúc này mới được kéo trở về.
" Tôi nói, hai người các cậu...."
" Cậu ta.... còn sống đượ-" - Tấn Lộc chưa kịp nói hết liền bị gõ thêm cái nữa.
" Cấm nói chen nói lấn! Tạm thời chỉ cần nằm nghỉ, lát sẽ khỏe, hai đứa ở lại trông đi, tôi có việc"
Hắn dán chặt tầm mắt lên cậu, nhìn mãi, chẳng buồn chớp mắt.
Tấn Lộc cũng nhìn cậu, chua xót một hồi...cái cậu bé này... sao có thể.....A... nhìn cái cảnh đó thì..... Tấn Lộc tức giận, kéo xách cổ áo hắn lên.
" Rốt cuộc là mày muốn điều gì?" - Tấn Lộc chỉ tay về phía thân thể non nớt mềm yếu kia " mày muốn cậu ta tàn tạ vậy hả? Mày điên à? Máu S trỗi dậy à? Thiếu sân chơi à? thiếu à? Thiếu tao cho mày vào trại tâm thần nhé?"
" Xin lỗi..."- Giọng hắn phát ra như có như không.
" Nếu không thể đáp lại, không thể nhớ ra thì thôi kết thúc đi!"
" Xin lỗi"
" Xin...! Xin cái bà nội mày! Cậu ta đau khổ vậy vì ai hả? Cậu ta cố gắng! Cậu ta cố gắng ở bên mày! thế! Sau tất cả đây là điều mày muốn cậu ta biết đấy à???"
" Xin lỗi"
" Mày liền đi ra kia liếm giày cậu ta mà xin lỗi! Tuyệt giao đi!"
Hắn nhíu mày... thấy lạ lạ...
" Tấn Lộc.... mày thích Dương Lâm à?"
Tấn Lộc khựng lại..... nhìn về phía cậu......
" Thì... thì sao?"
Hắn nhếch môi, cười sâu xa.
Tấn Lộc dùng sức hơn.
" Đúng đấy? Tao thích nhóc đó? Thì sao? Mày ghen?"
Hắn chột dạ, song vẫn là không biểu hiện ra ngoài, cái " Tôi" của hắn quá lớn, đè bẹp sự thật con người hắn, nuốt khan một ngụm.
" Tùy hai đứa gay chúng mày! Không quan hệ đến tao!" - Nói xong bỏ đi.
Cửa phòng đóng sập lại.
" Dương Lâm.. em...."
" Em hiểu..." - Cậu cười.. nụ cười méo mó hòa trong tiếng khóc nấc.....
Kết thúc rồi ........
______________________________
" Chết tiệt!" - hắn ngước lên bầu trời xanh thẳm trong veo, vậy mà trong mắt hắn.... bầu trời muốn xám xịt bao nhiêu liền có xám xịt bất nhiêu......