Một hòn đá theo cánh tay tôi rơi xuống đất.
Nhìn lại vị trí mà Shirin vừa nằm, tôi mới thấy có khoảng bốn, năm hòn
đá nhọn đầu, dài như một ngọn núi thu nhỏ. Tôi vỡ lẽ, thì ra đây chính
là thủ thuật của Sakura. Chụp thuốc ngủ, đặt hòn đá phía sau lưng phải,
và cho họ nằm đè lên. Đến khi tỉnh dậy, vì đau nhức khi bị cấn từ những
hòn đá, và chưa kịp nhận ra mình đang nằm ở đâu, họ sẽ nghiêng người qua bên trái để giảm đau đớn, cũng là để lôi những thứ vướng víu ấy ra. Kết quả là…mọi người cũng đã biết.
Một thủ thuật đơn giản nhưng hiệu quả. Không mất công sức mà có thể đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát
về khoảng thời gian có mặt tại sân thượng.
Vậy thì, đâu nhất
thiết là Sakura hay Saito lên đây vào khoảng thời gian giải lao mới có
thể thực hiện? Từ lâu trước đó cũng được cơ mà?
Hừ, Sakura đã nhận hết tất cả rồi, tôi còn nghĩ ngợi gì nữa.
Shirin dần mở mắt, sau đó lấy tay đặt lên ngang trán. Có lẽ thuốc vẫn còn nên chuyện nhức đầu là đương nhiên.
“Chị cảm thấy ổn hơn rồi chứ?” Tôi đỡ chị ngồi dậy.
“…Không, chị cảm thấy rất mệt mỏi. Cả vùng lưng đau nhừ như vừa bị tra tấn dã
man.” Chị nhăn mặt đau đớn và sợ sệt. “Chị đã ở sân thượng sao?”
“Phải.” Tôi gật đầu, sau đó gặng hỏi một cách khẩn trương. “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sau khi bước từ phòng vệ sinh ra, có ai đó đã đứng phía sau lưng chị. Rồi tấn công chị bằng cách bịt chiếc khăn lên miệng.”
“Sao chị lại không nói gì với em??” Tôi lớn tiếng. Vì việc này mà chị đã suýt mất mạng, không giận chị không được.
“Chị xin lỗi~ Chỉ đi vệ sinh mà phải làm phiền em thì hơi kì.”
Tôi khẽ thở ra một hơi thật dài, sau đó lại tiếp tục gặng hỏi. “Chị có nhìn thấy mặt tên đó không?” Dù biết Sakura chính là kẻ chủ mưu, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm tôi lại mong có một kì tích gì đó sẽ xảy ra, để tình bạn chúng tôi không thể nào rạn nứt như hiện tại nữa.
“Không. Chị chưa kịp quay lại… nhưng với sức đó chắc chắn là con trai.” Có thể
là Saito Suichi, dù thế nào thì con gái như cô không thể vác một người
từ nhiều tầng dưới lên đến trên đây dễ dàng được.
“Vậy thôi à?”
“Ừ~ .” Shirin lặng đi một chút để suy nghĩ, sau khẽ reo lên. “A! Hình như là…trên tay hắn có một vết sẹo lồi màu nâu vàng.”
“Vết sẹo??” Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Vết sẹo ư? Trên tay Saito có một vết sẹo ư? “Chị chắc chứ?”
“Chị không nhìn nhầm đâu, không nhìn thấy mặt, ít nhất thì chị cũng phải nhớ một cái gì đó về kẻ muốn hãm hại mình chứ! Huống hồ chị đã chuẩn bị tâm lý sẽ có lúc này từ lâu.” Cũng đúng, một khi đã chuẩn bị tâm lý, chị sẽ đặt ra những câu hỏi nếu như. Vì thế mà chị đã cung cấp cho tôi một
thông tin vô cùng hữu ích.
“Xuống dưới thôi, ở trên này mãi cũng không tốt.”
“Chờ đã, điện thoại của chị…”
“Tan nát rồi.” Tôi thở ra bất lực. “Do em gọi nhiều cuộc quá, mỗi lần rung
như thế là nó trượt dần về phía ngoài, và rơi xuống…” Tôi lí nhí.
“Không sao. Cảm ơn em vì đã cứu chị kịp thời.” Chị khẽ cười đùa. “Nếu không thì chắc chị cũng ‘tan nát’ giống nó rồi.”
Tôi bật cười. Nhưng chỉ vui được một lúc, tâm trạng tôi lại đâu vào đấy.
Cứu được chị lần này, chắc gì lần sau đã giải cứu thành công? Tôi quá rõ Kobayashi Sakura, rõ rằng cô không phải là con người dễ dàng bỏ cuộc
đến như vậy. Bằng chứng điển hình là, dù thương tích đầy mình, cô vẫn cố lết về đến đích trong cuộc thi đấu nhiều tháng trước với Shirin. Nếu cô muốn làm tới cùng, e rằng tôi không phải là đối thủ của cô.
Thôi thì tôi sẽ bảo vệ chị bằng hết khả năng của mình.
Sao nhỉ? Tôi đã từng gần đạt đến mục tiêu - là trở thành bạn thân với
Sakura, nhưng trong phút chốc lại hoá hai kẻ không đi cùng chiến tuyến.
Trong tương lai, có thể tôi sẽ trở thành con mồi của cô. Sở dĩ hết lần
này đến lần khác chống đối và làm Sakura bực mình, đến giờ phút này tôi
vẫn còn sống là may mắn lắm rồi. Chỉ ngặt một điều, cô đã từng tuyên bố
ghét tôi đến vậy, tại sao cô lại không giết tôi như đối với những kẻ
khác? Chỉ vì tôi là Hoàng tử mặt trời? Hay tôi là con trai?
….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT