Cô bạn Hatsune cũng mỉm cười
tươi rói nhìn tôi. “Hoàng tử không cần giới thiệu mình, ở đây ai chẳng
biết cậu.” Rồi chuyển hướng nhìn đến Sakura, dường như Sakura đã vừa bị
cô bạn ấy lườm nguýt thì phải. “Chào.”
Sakura không nói gì, cũng chẳng hề cười xã giao lấy một cái, chầm chậm đưa thìa cơm vào trong
miệng và chính thức lơ đi cô gái kia. Thái độ quen thuộc này của Sakura
khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên bắt chuyện với cô.
Bỗng dưng, cô
gái nói với giọng cường điệu hoá. “A ha, đây không phải là kẻ không biết lượng sức mình khi khiêu chiến với Tiểu thư tóc đỏ đó ư?”
Sakura tỏ ra như đã quá quen với việc người khác coi khinh mình, mặc dù trong
thâm tâm cô không cảm thấy được như vậy. Cô nhún vai một cái, không thèm biện minh.
“Tiểu thư tóc đỏ?” Sau khi yên vị ở ghế ngồi của mình một lúc, Saito bỗng đột ngột lên tiếng, dường như lời nói của hắn lúc
này đang rất có giá trị với Sakura. “Là ai thế? Có thể tài giỏi hơn
Sakura sao?”
Định mở miệng lên tiếng giải đáp, nhưng tôi đã bị
Hatsune cướp mất lượt lời, tôi đành ngậm miệng lại nhường nhịn. “Anh mới về trường, có thể không biết, Tiểu thư tóc đỏ là nữ sinh tài giỏi nhất
trường ta, rất xinh đẹp, rất quyến rũ với mái tóc hung đỏ.”
“Giỏi nhất trường Harrod này thôi sao?” Hắn chớp mắt hai ba cái.
Tôi cười khùng khục vì mức độ ngây thơ giả tạo đến không biết kiêng nể gì
của Saito, hắn ta đã chính thức khiến cô bạn gái của mình á khẩu. “Là
chị Shirin đứng sau Moda - người tát Sakura dạo bữa.”
Ngay sau
khi nghe lời giải đáp của tôi, Saito quay phắt sang Sakura, càng nhíu
mày sâu hơn. “Như thế mà có thể vượt qua cậu được á? Chẳng lẽ cậu đang
ngủ khi đang khiêu chiến với người ta sao? Không đúng,” Hắn vân vê cằm.
Tôi không thể giấu đi ý cười khi nghe giọng nói pha chút hóm hỉnh của
hắn. “nhận ra bất trắc nguy hiểm đang tới gần mình, lẽ ra cậu phải tỉnh
dậy ngay lập tức mới phải.”
Hắn làm như khiêu chiến của Sakura là đánh đấm tay chân vậy.
Sakura kết thúc màn suy luận vẩn vơ của hắn bằng một câu nói. “Người ta muốn
thắng, tôi tốt hơn là nên nhường một chút.” Trong khi tay cô thì đang
xâu xé miếng chả cá bằng một con dao và một cái nĩa.
“Ô, có lẽ sau đó thì kết quả của cô ả không được hậu cho lắm.” Saito cười hiểu chuyện.
Đột nhiên, Hatsune níu níu tay hắn, khuôn mặt không khâm phục thấy rõ.
“Anh, Tiểu thư tóc đỏ thật sự rất tài năng, không giống như một số
người, chỉ biết khua môi múa mép.” Hàm ý ở vế sau của cô ta, ai cũng đều có thể nhận ra rất rõ ràng. Tôi phóng ánh mắt nhem nhóm tia khiếm nhã
với Hatsune. Thiện cảm của tôi về cô ta đã giảm xuống một chút.
Saito đột nhiên phá lên cười, kiểu cười của hắn trông giống với giễu cợt hơn
là cười thay đổi không khí nặng mùi kim loại này. “Vợ Hatsune à, anh sẽ
bình chọn cho câu nói của em làm câu nói hài hước nhất năm.” Bẵng qua
gương mặt ngờ nghệch của cô gái, Saito quay lại đá đểu Sakura. “Hình
tượng của cậu ở đây dường như rất tồi tệ. Hahaha.”
Sakura không đáp, kết hợp với vẻ mặt hờ hững để thay cho câu trả lời: ‘Tôi không quan tâm’ của cô.
Hatsune ấn má Saito lại, ép hắn giáp mặt với mình. “Anh, nếu anh nhìn thấy chị ấy, nhất định anh sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Thấy rồi. Và không có gì đặc biệt.” Saito đưa tay vòng qua eo Hatsune, cười
tình nhìn cô. “Nếu như nói đến vẻ bề ngoài, em là người xinh đẹp hơn
cả.”
Ngay lập tức, cô bạn ấy sướng rơn, như vừa uống được một
viên thuốc cười, cô ta cười toe toét đáp trả. Tôi rợn cả tóc gáy, chẳng
rõ rằng trong người, cụ thể là trong giọng nói của Saito Suichi có phép
thuật bùa chú gì không nữa!
Sakura ngưng động tác một giây để
nhìn hai người bọn họ. Có lẽ cô đang suy nghĩ về quyết định nghe theo
lời nài nỉ của Saito mà đi đến đây ăn trưa.
Những tưởng bọn họ
chỉ dừng lại ở mức ve vãn, chẳng ngờ đâu họ lại... hôn nhau ngay sau đó, trước con mắt của biết bao nhiêu học sinh ra vào trong căn-tin rộng
lớn. Tôi phát hoảng, lấy tay mình che mắt Sakura lại. “Saito, đây là
trường học đó.” Nếu đây không phải là trường học, không biết hắn sẽ cùng Hatsune làm đến cái thể loại gì. (//o///o//)
Saito bị cắt ngang
sau một phút cao hứng, lập tức dừng lại, quay phắt nhìn tôi với đôi mắt
oán hận. Cô bạn gái của hắn ta thì đỏ mặt. Với cô nàng này, tôi càng
thầm chấm điểm thấp trong lòng, đã đáp trả người ta cuồng nhiệt ở chốn
đông người như thế lại còn tỏ ra e thẹn, thật giống với lốt của một con
cừu non.
“Suichi, để em đút cho ăn anh.” Đút? Nếu như không tính
vai vế, thì cảnh tượng này thật quen thuộc. Tôi bất giác khẽ liên liếc
qua Sakura, cô đang không nhìn tôi, cũng không nhìn ai cả. Tôi thở ra
khe khẽ. Đút cho cô ăn, bỗng dưng tôi cũng muốn như thế.
“Thật ngứa mắt.” Sakura nhìn cảnh hai người họ ân ái đút nhau, không chịu được liền lãnh cảm mở miệng.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT