...

“Hay cậu sợ tôi cướp Sakura của cậu hả?”

“Hừ... Không phải.” Nhất định là tôi không sợ hắn cướp Sakura của tôi rồi... nhưng tôi vẫn không thích hắn học chung trường với mình một chút nào.

“Vậy thì chẳng còn lý do gì mà cậu không muốn tôi học ở trường Harrod nữa.”

“Có ai không muốn cậu học ở đó đâu!” Nói dối. Rõ là tôi rất không muốn, nhưng tôi không có lý do rõ ràng. Có thể do tôi ghét Saito thật, nhưng không thể vì ghét mà ép hắn không được phép học cùng trường với tôi và Sakura.

“Tốt. Khi nào cậu quay trở lại trường thì tôi bắt đầu đi học luôn nhé, Kuro.”

“Sao gọi tôi là Kuro?”

“Thì tôi thấy Sakura gọi cậu như thế.” Hắn nhướn người lên phía trước nhìn tôi và chớp mắt hai cái. “Tên cậu không phải Kuro à?”

“Phải.” Tôi gật đầu giải thích. “Nhưng cậu không được gọi tên tôi, chúng ta chưa thân đến mức đó. Cậu gọi tôi là Yosuke được rồi.” Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng mình chưa kịp giới thiệu tên cho hắn biết, có lẽ cơn uất ức ngày hôm qua khiến tôi quên khuấy đi việc này. “Tên tôi là Yosuke Kuro.”

“Ok, Kuro.” Hắn gật đầu cười tủm tỉm. Sau khi thấy cái nheo mắt khó chịu của tôi, hắn mới phá lên cười thành tiếng. “Sakura gọi cậu thế nào, tôi sẽ gọi như thế đó.”

Tôi không trả lời, để hắn gọi như thế nào thì gọi, tuy có hơi kì kì một chút.

“Xong rồi đấy.” Hắn vỗ vai tôi, một chút nữa là đã đụng trúng vết thương. “Cậu nhất định phải trả ơn tôi vì hai lần giúp cậu băng bó vết thương.”

“Hừ...”

“Cậu lấy áo mặc vào đi, trông thật là phản cảm.” Hắn dè bĩu nhìn tôi. Gì chứ? Đây là phòng của tôi mà - chính xác thì tạm thời là phòng của tôi - tôi muốn mặc hay không mặc đồ là chuyện của tôi chứ!

Đương nhiên là không có vụ nude toàn tập ở đây.

Ngay sau đó, bác quản gia đẩy cửa bước vào, trên tay bác là một khay thức ăn, đoán chắc rằng đó là phần của tôi.

“Quản gia Kyuuma, chào bác.” Hắn vui vẻ nhìn bác như với một người rất thân thiết vậy.

“Saito-sama, cháu ở đây à? Bác đang định đi tìm cháu.” Bác đặt khay mâm xuống chiếc bàn gần đó và nhìn tôi. “Yosuke-sama, bữa ăn sáng của cháu đấy.”

“Vâng ạ.”

Tôi tiến đến chiếc tủ đồ, lấy một trong số vài bộ Sakura đã mua cho tôi hôm kia. Bởi tôi không thể về nhà mà lấy quần áo, cũng như không thể sống trong nhà cô mà không có quần áo. Xem như tôi nợ cô khá nhiều, nhất định sau này tôi sẽ trả đủ.

Tôi nhẹ nhàng xỏ chiếc áo thun màu tím nhạt vào người. Cũng may là cái tính cuồng trắng nó không nằm trong phần những bộ đồ của Sakura.

“Kuro, tuy tôi ăn sáng rồi, nhưng cậu cũng nên san sẻ tôi một chút.” Saito giật lấy khay thức ăn về phía mình. Tôi chưa kịp mở miệng dành lại, hắn đã cạp nguyên một phần đùi gà.

“saito suichi!!”Tôi gần như đã hét lên. Không hét sao được, nó là của tôi đó!

“Bác Kyuuma-san, sao lúc sáng cháu không có BBQ?” Hắn chớp mắt nhìn bác quản gia và hoàn toàn lờ tôi đi. Tôi vô cùng phẫn uất, mặc kệ hắn có vừa giúp tôi đi chăng nữa.

“BBQ này đâu phải bác làm, bác đặt ở nhà hàng Tune ấy chứ.”

Và cả hai người đã chính thức bơ tôi - một cảm giác hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với bản thân Hoàng tử mặt trời Yosuke Kuro này.

“Sao bác phải làm thế?” Saito vẫn nhai nhóp nhép. Nhìn cái miệng dính đầy mỡ của hắn ta, tôi chỉ muốn đấm cho hả giận.

“Lệnh của Sakura tiểu thư, bác nào dám trái.”

Đến lúc này, hắn mới chịu quay sang nhìn thái độ như núi lửa sắp phun trào của tôi. Tuy thế, trông hắn dường như chẳng có gì là sợ sệt. Có lẽ là mặt tôi quá hiền lành và ấm áp để người khác có thể sợ. =))

“Tại sao vậy? Cậu chê đồ ăn bác ấy nấu à?”

“Hừ...” Giờ thì hắn còn chụp lên đầu tôi một cái tội nữa kia. “Không hề. Nhưng ngoài thức ăn của đầu bếp nhà tôi, tôi không ăn được bất cứ thứ gì.”

“Bệnh gì lạ vậy?” Hắn nhìn tôi ngạc nhiên, trên tay vẫn là cái đùi gà mà đáng lẽ đã thuộc về tôi. “Chưa nghe bao giờ.”

“Đến tôi cũng cảm thấy lạ nữa là.”

“Thế nếu đầu bếp nhà cậu lăn ra chết thì vài ngày sau cậu cũng sẽ xuống mồ cùng người ta vì chết đói hả?”

Tôi một lần nữa lườm nguýt hắn thật dài. Lời hắn nói bao giờ cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả. “Không phải là không thể...tôi chỉ cảm thấy cực kì khó nuốt với những thứ lạ thôi.” Theo ngôn ngữ của Sakura thì gọi là “kén ăn”. Chỉ là gần đúng, tôi vẫn có thể ăn mọi thứ với đầy đủ chất dinh dưỡng, điều kiện đó là đầu bếp của tôi. Nó hao hao với chứng “biếng ăn tâm thần” vậy.

“À.” Hắn gật gù ra vẻ hiểu. “Thế thì tôi sẽ ăn hết phần này, bác Kyuuma-san, bác đi làm một phần khác cho Kuro đi.”

“Cái này...”

“Saito Su!I!Chi! Không được!” Tôi tiếp tục la. Saito rõ ràng là muốn chọc tức tôi, và hắn đã thành công.

“Hình như cậu bị cuồng họ tên tôi thì phải.” Hắn nhìn tôi khích bác. Sau đó quay sang nhìn bác quản gia. “Bác Kyuuma-san, cháu chỉ muốn giúp cậu ấy luyện tập thôi mà.”

Câu này nghe có vẻ quen. “Cậu giống Sakura thật. Sakura cũng làm bánh kếp bắt tôi ăn thử để luyện tập.” Đương nhiên với món ‘bánh kếp tử thần’, cô đã thất bại ê chề. “Nhưng có vẻ như nấu ăn không phải sở trường của cậu ấy.” Tôi nhún vai.

“Sao??”

Cả Saito và bác quản gia cùng đồng thanh, khiến tôi giật nảy mình, mặt mày ngơ ngác như nai. “Ơhơ~ Mọi người...có chuyện gì mà ngạc nhiên thế?”

“Sakura làm bánh cho cậu ăn á?” Hắn chớp mi mắt hỏi tôi.

“Ưm...Ừ..Thì sao?”

“Ra vậy, hôm trước bác thấy tiểu thư cứ lúi húi trong bếp.” Bác quản gia gật gù đăm chiêu. “Hỏi con bé có cần sự trợ giúp gì không, nó lại không trả lời.”

“Kuro, cậu nghe này.” Hắn làm bộ mặt nghiêm túc, ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị, khiến da gà da vịt của tôi nổi hết lên. “Trong 16 năm đầu đời...à không...trong 13 năm tiếp xúc với Sakura, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tự lăn vào bếp. Thậm chí, cô ấy còn rất ghét chuyện bếp núc nữa kia.” Bác quản gia bên cạnh cũng gật đầu tán thành. “Tại sao bây giờ lại...”

“Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi mà, có thể Sakura đã lớn, suy nghĩ khác đi. Cô ấy muốn tự tay nấu món gì đó, nhân tiện tôi đang ở nhà nên cô ấy muốn cho tôi thử.” Chính xác là cô đem tôi làm con chuột bạch.

“Không thể nào.” Hắn đanh mặt lại. “Sakura vào bếp là vì cậu.”

“Saito Suichi...” Tôi thoáng rùng mình vì khí chất lạnh toát toả ra từ người hắn. Tuy không bằng tảng băng ngàn năm sống Sakura, nhưng cũng đủ gây uy hiếp cho những ai nhìn vào.

“…Haha, cậu nói cũng đúng.” Saito cười để lộ lúm đồng tiền, sắc thái ban nãy cũng vì thế mà biến mất như chưa bao giờ tồn tại. “Khi nào có dịp, tôi phải nhờ Sakura nấu một món ăn thử mới được.”

“Ahaha,” Tôi cười khì. “Tôi nghĩ là cậu sẽ sớm hối hận vì quyết định của mình.” Cứ nghĩ đến việc hắn nhăn nhó mặt mày khi ăn trúng một món nào đó quá mặn, quá chua, quá cay gì đó của cô, tôi lại cười khoái chí.

“Hối hận ư? Không đâu...” Hắn cụp mi xuống. “Tôi chỉ sợ không có cơ hội thôi...”

Tôi cảm thấy hơi lạ đến từng câu chữ hắn nói. Vì nếu hắn muốn, chỉ cần nói với Sakura, thậm chí cô còn vui mừng khi có một con chuột bạch tự nguyện “dẫn xác” đến ấy chứ. Tại sao lại không có cơ hội?

Nhích từng chút một và bước xuống giường, tôi tiến đến cạnh chiếc bàn, nơi mà tên Saito đang ngồi đánh chén phần thức ăn của tôi. “Trả lại đây!” Tôi giằng lại khay thức ăn, trước khi hắn kịp trở tay. Nhìn thái độ bặm miệng lại trông rất khó chịu của hắn, tôi như mở cờ trong bụng.

“Bác Kyuuma-san, chẳng phải bác đang tìm Saito sao? Bác hốt cậu ta đi giùm cháu.” Tôi và hắn cùng liếc nhau thật dài.

“À, Saito-sama, bác làm đơn xin cho cháu vào thẳng 2A luôn rồi.” Bác ôn tồn nói. “Nhà trường đang duyệt đấy.”

“Sao?” Tôi chớp mắt ngạc nhiên nhìn bác quản gia Kyuuma, sau đó chuyển dần sang Saito.

“Ba chúng ta sẽ học cùng lớp.” Hắn vui thích cười.

Không những cùng trường, mà còn cùng lớp.

Không vui nỗi.

Bây giờ tôi đã bớt ghét Saito một chút, nhưng chắc gì sau này hắn không khiến tôi ghét nữa. Có lẽ tôi phải học cách kìm cảm xúc khi hắn muốn chọc tôi tức điên về chuyện nào đó. Nếu không, hình tượng Hoàng tử mặt trời hoà đồng ấm áp của tôi bỗng chốc bị sụp đổ vì hắn mất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play