Cũng may là cửa không hề bị khoá trái. Tôi chậm rãi bước vào, và há hốc mồm ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa được thấy.
Saito Suichi hắn đang nằm trên giường kingsize của Sakura và ngủ một cách
ngon lành, còn cô thì... nằm gọn trong vòng tay của hắn, dưới ánh đèn
ngủ trên tủ đầu giường vẫn chưa được tắt đi.
Tuy quần áo của họ
còn nguyên vẹn, tức họ không làm gì, nhưng tôi thật sự không thể hình
dung được cảm xúc của mình hiện tại. Rối bời, hụt hẫng, nhoi nhói khó
chịu...tôi không rõ, họ thật sự ngủ chung ư?
Mối quan hệ giữa họ đã đạt đến cảnh giới nào mới có thể có được sự thân mật như vậy?
“Cậu chưa ngủ sao?” Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường: đã 1h sáng.
“Rồi, nhưng bị cậu đánh thức.”
Không thể nào. Thậm chí tôi vẫn còn đeo tất ngủ ở dưới chân nữa kia, làm sao
cô có thể nghe thấy tiếng động gì được nhỉ? Cho dù cô chưa ngủ cũng khó
mà nhận ra, huống chi đã ngủ rồi.
“Tớ tưởng cậu ta còn nói đùa
nữa kia.” Sakura nhìn theo hướng tay tôi chỉ đến chỗ cái tên đang ngủ
say như chết trên giường cô. Thật hy hữu cho việc, tôi nghĩ hắn đùa, khi nói rằng hắn sẽ ngủ cùng với cô, và là thật, khi nói thích cô. Nhưng
tất cả đều ngược lại.
Nếu không phải vì sợ sẽ chạm đến vết thương, tôi nhất định đã đạp hắn ta lăn lông lốc xuống giường như một trái bóng rồi.
“Cậu ta nói rằng sẽ ngủ cùng tôi, không nói là sẽ làm gì tôi.” Sakura nhếch môi cười.
Tôi sa sầm mặt mày, mọi dự định nói lời xin lỗi với cô ban nãy lập tức tan
biến vào không khí. “Cậu...tại sao không tìm một phòng khác ấy?” Việc
này chẳng hề khó khăn, vì nhà Sakura có quá nhiều phòng trống. Nhưng
Sakura có lẽ không muốn tìm phòng khác mà thích ngủ với hắn hơn... “Cậu
ta sẽ không kìm chế được và ăn thịt cậu mất...”
“Keith rất giỏi
kìm chế.” Cô đáp ngay tức khắc. Tôi vẫn chẳng thể nào tin, miếng thịt
đặt ngay trước mắt lại không ăn, hoặc có thể hắn ta...yếu sinh lý. “Cậu
không phải lo đến chuyện này. Tôi và Keith chỉ đang ôn lại một vài
chuyện cũ và cậu ta ngủ quên trên giường của tôi thôi. Có lẽ ngày hôm
nay, cậu ta rất mệt mỏi.” Sakura liếc về phía chiếc giường, khẽ cất
giọng giải thích mà tôi không thấy được nhiều phần thành thực. “Giờ thì
nên vào vấn đề chính?”
“À...cậu...ta khi nào sẽ trở về?”
“Vấn đề chính của cậu đó à?” Tuy ánh sáng khá yếu, nhưng tôi vẫn nhìn thấy
rõ mồn một cái nhíu mày đầy nghi hoặc, và đôi mắt đang chăm chú xoáy sâu vào trong mắt tôi. Sakura đang đọc suy nghĩ của tôi.
“Gần là vậy.” Tôi nhún vai, rồi quay mặt đi nơi khác. Tôi không muốn để lộ sự khó chịu của mình cho cô biết.
“Keith có thể sẽ không trở về.”
“Thật á?”
Sakura gật đầu. “Keith là một con chim tung hoành ngang dọc, chẳng có thứ gì ở bên kia níu giữ cậu ta được cả.”
“À~” Tôi liếc nhìn Saito ra chiều cảm thông. Xem ra hắn cũng từng trải qua
những điều đáng sợ nhất về sự mất mát của gia đình, chỉ là không bằng
cô.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy không ghét hắn nhiều như lúc nãy nữa.
“Vậy là cậu ta sẽ ở cạnh cậu mãi như thế này à?”
“Tuỳ quyết định cậu ta thôi.” Sakura nhún vai. Tôi nghĩ là cô có thể hiểu
được ý nghĩa của toàn bộ câu hỏi vừa rồi, rằng tôi đang cảm thấy khá lo
lắng cho cô, nếu cứ sống chung với một tên nam nhân “biến thái” như hắn. “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Keith đối xử rất tốt với tôi, giống cậu
vậy.”
“Giống...tớ ư?”
Sakura hướng ánh mắt xanh tĩnh lặng
đến tôi, phải mất một lúc, cô mới tiếp tục nói. “Giống cậu.” Sakura lấy
tay cào lại mớ tóc rối, rồi cười nửa miệng. “Thái độ tức giận ban nãy
cậu không cần phải giải thích. Tôi hiểu.”
“Cậu hiểu?”
“…Ai bị lừa gạt mà chẳng như thế?” Cô nhíu mày khi nhận thấy sự không tin tưởng từ tôi.
“À, có lẽ vậy.” Tôi ậm ừ, thật khó chấp nhận khi chính mình lại không lý
giải được hành động của mình, ấy vậy mà Sakura lại có thể. Nhưng tôi
nghĩ, điều cô ấy nói chỉ là gần-đúng. Và lời giải đòi hỏi tính chính xác cao nhất… tôi lại không hề có. Nếu giải thích, tôi cũng chỉ có thể nói
như Sakura vậy thôi.
“Sẽ như thế nào khi một chàng Hoàng tử chỉ
trong vòng một đêm đã biến thành panda nhỉ?” Sakura chép miệng nhìn tôi
cùng nụ cười siêu quái dị.
“Tớ hiểu.” Tôi phẩy tay lờ đi gương
mặt châm chọc của Sakura. Cô đang muốn đuổi khéo tôi về phòng. “Cậu cũng nên ngủ sớm.” Trước khi cánh cửa được khép, tôi thấy được một nụ cười
nhạt trên gương mặt cô. Nhưng nó không còn lạnh lùng, đáng sợ như trước
đây nữa, tôi cảm nhận được một vài tia ấm áp toả ra từ nó - từ cái nhếch miệng ấy.
...
----END CHAP 17----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT