Tôi đẩy cánh cửa phòng của
Sakura, thậm chí là không thèm gõ cửa. Công việc này tương đối khó khăn. Bằng chứng là việc tôi đã cố đẩy nhưng nó không hề nhúc nhích. Có kẻ
nào đó đã khoá trái cửa phòng. Một là Sakura, hai là hắn. Khả năng rơi
vào trường hợp hai là cao hơn cả.
Tôi điên tiết đập rầm rầm vào cánh cửa. mặc cho bàn tay đang dần trở nên ê ẩm. Ngay sau đó không lâu, cánh cửa cũng bật mở.
“Sakura, cậu có sao không? ~”
Trước mặt, Sakura nhíu mày nhìn tôi chăm chú. Saito hắn cũng đang nhìn tôi,
nhưng với ánh mắt thách thức. Hắn đang nằm ngửa với tay chân hình chữ
đại trên giường của cô. Nó phi thường khiến tôi trở nên khó chịu. Đáng
ra tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm vì giữa hai người không có gì xảy ra.
Nhưng tôi đã mất gần cả tiếng đồng hồ để ngồi suy nghĩ ở dưới nhà, ngần ấy
thời gian có đủ để hai người làm gì không nhỉ? Ôi, tôi suy nghĩ đi đâu
thế này? Và cả thái độ ban nãy của tôi nữa?
“Người có sao là cậu đấy.” Hắn nhìn tôi khinh khỉnh. “Cậu định náo loạn ở đây chắc?”
“Tôi...” Tôi chẳng có một lý do nào để giải thích việc bản thân lại đi đập rầm
rầm vào cửa phòng người khác như vậy. “Tớ cảm thấy lo cho cậu nên mới
tạt qua, ai ngờ cửa khoá trái...”
“Cậu lo tôi sẽ làm gì Sakura á
hả?” Hắn cướp lời tôi và bật cười khanh khách, sau đó nhìn cô và nói.
“Bạn trai cậu có tính chiếm hữu cao thật đấy. Chúng ta chỉ ngủ chung
thôi mà cậu ta đã lồng lộn ghen rồi. Àiz.”
“Cái...”
Thật
không thể nào chấp nhận được lời lẽ của hắn. Nếu đã xem tôi là bạn trai
của Sakura, thì hắn có thể nghĩ rằng tôi hay bất kì ai sẽ để yên cho bạn gái mình chung phòng với thằng con trai nào đó cả đêm sao?
Còn tôi, dù chỉ là bạn “hờ”, nhưng tôi cũng không thể để cho ai đó làm chuyện gì đó với cô được, dĩ nhiên là trừ bạn trai thật sự của cô ra.
“Cậu có thể ngừng đùa được rồi đó Keith.” Mất 1s để Sakura lườm hắn, sau đó
cô quay lại nhìn tôi. “Tôi và cậu ta chỉ đang nói chuyện, sẽ không có
bất cứ chuyện gì xảy ra như cậu nghĩ đâu.”
“À…ừ...” Đột nhiên,
tôi cảm thấy ngượng hơn cả. Mặt nóng ran như cái nồi hấp. Tại sao tôi có thể gặp Sakura và nói đến cái chuyện này được nhỉ?
“Vào trong chứ?”
“Không cần đâu.” Vào trong đó và tôi sẽ ngồi im một chỗ để giám sát hai người
bọn họ? Tôi khẽ lắc đầu, chẳng rõ mình có cái quyền hạn đó hay không.
Tôi quay lưng trở về phòng. Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, tôi kịp
nghe giọng cô vọng ra.
“Khoan.” Sakura bất chợt nói. Tôi quay
người, đầu hơi nghiêng, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Còn cô thì vẫn
nhìn tôi, gương mặt không cảm xúc. “Cậu đang chảy máu, cần phải được
băng bó lại.”
“Ừm” Tôi gật đầu. Đúng thật là vết thương đã rách
và thấm máu ra lớp áo ngoài, Sakura mới có thể thấy. Nhưng việc băng bó
một vết thương từ phía sau lưng mình quá khó khăn đối với tôi. “Tớ sẽ đi tìm bác quản gia và nhờ bác ấy băng hộ.”
“Ông ấy chắc đã đi nghỉ rồi.” Sakura khoanh tay trước ngực, hất hàm ra hiệu cho tôi vào phòng. “Tôi sẽ băng bó lại cho cậu.”
“Cậu có thể không?” Tôi nhìn Sakura hoài nghi. Nhỡ may sau khi băng bó, vết
thương sẽ nhiễm trùng hay lở loét nghiêm trọng thì sao? Như thế thà để
vậy, không làm gì còn hơn.
“Yên tâm.” Cô chách lưỡi. “Ngoài nấu ăn ra thì cái gì tôi cũng có thể làm.”
“Ờ.” Tôi gật gù. Cũng phải, IQ 195 thì chẳng gì có thể làm khó cô. Nhưng
chắc là trừ nấu ăn, cái này tôi đã kiểm chứng qua món bánh kếp tử thần
của cô.
Đây là lần thứ hai tôi bước vào phòng Sakura. Mọi thứ
chẳng có gì thay đổi - Ý tôi là cách sắp xếp chúng, ngay cả khung hình
cũng được đặt vào vị trí cũ, không bị lệch 10cm nữa.
“Để tôi băng cho.” Saito nhanh nhảu nhảy phóc xuống giường, tiến đến săm soi vệt máu rỉ sau lưng áo tôi. Tôi cảm thấy khá hoảng loạn, hắn còn không đáng tin hơn cả Sakura nữa kia.
“Ừ.” Sakura gật đầu trong khi tay đang với lấy hộp bông băng ở góc phòng.
“Cậu ta có đáng tin hơn cậu không?” Tôi bàng hoàng nói thẳng. Tôi thà hy
sinh trong lúc Sakura băng bó còn hơn là chết trong tay cái kẻ lạ mặt
vừa gặp chưa đầy hai tiếng rưỡi, huống hồ hắn còn rất ghét tôi. Chắc
chắn hắn sẽ nhân cơ hội này để trả thù tôi.
Đột nhiên nhìn tôi,
Sakura cười nửa miệng. Nụ cười đó là lần thứ n tôi nhìn thấy trên gương
mặt cô, nhưng cái cảm giác rùng mình chạy dọc khắp cơ thể vẫn không hề
bớt đi một tẹo nào so với lần đầu tôi được nhìn thấy. “Keith đúng là một kẻ hay pha trò, chính xác là nghịch dại…” Sakura tiến lại phía chiếc
giường và đặt bông băng ngay một góc, ngước đầu ra hiệu tôi qua đó.
“…Nhưng cậu ta sẽ không uy hiếp lên vết thương của cậu đâu.” Cô chuyển
ánh nhìn sang Saito. “Phải không Keith?”
Saito nhún nhún vai, thể hiện sự không đảm bảo đến những lời kia của cô. Tuy nhiên, nếu cô đã
tin tưởng hắn đến vậy, tôi cũng thử tin tưởng một phen. Cùng lắm là hắn
không nhẹ tay được bằng cô thôi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT