“Cậu nói gì thế?” Sakura hớp một ngụm Soda và cười nhếch miệng. “Cậu lại mơ ngủ nữa hả?”
“Không có. Nhà của Nữ hoàng bóng đêm chính là nhà cậu. Và cậu chính là Nữ
hoàng bóng đêm...” Sakura chính là Áo choàng đã cứu tôi hôm kia, tôi
thật sự rất choáng ngợp trước suy nghĩ của mình.
“Chỉ là trùng
hợp thôi.” Sakura nhún vai, vẻ bình thản trên gương mặt Sakura khác hoàn toàn với thái độ ngạc nhiên xen lẫn tức giận trên gương mặt tôi.
“Nếu không phải như tớ nói thì cậu thử lý giải đi!” Tôi đứng bật dậy. Do cử
động quá mạnh, cùng với sự thương chạm ban sáng, vết thương trên lưng
tôi tưởng chừng như muốn rách toạt ra. Tôi đau đớn nhăn mặt, nhưng nỗi
đau ấy không là gì khi so với nỗi đau trong lòng. Không còn gì tệ hơn
việc tôi nhận ra rằng bản thân mình đang bị xem như một trò đùa. Một trò đùa vô cùng lố lăng! “Cả lời giải thích tại sao cậu biết mọi chuyện mà
lại cố tình giấu tớ nữa!”
Tôi không ngu ngốc đến độ không thể
trông thấy hai người trước mặt đây đang giấu tôi một cái gì đó, về vai
vế của Nữ hoàng bóng đêm chăng?
“Bình tĩnh đi Kuro!” Sakura quắc
mắt nhìn khi thấy tôi bắt đầu nổi sùng lên. “Cậu trẻ con lại thiếu suy
nghĩ, như thế sẽ chẳng giải quyết được gì cả.”
“Trẻ con và thiếu
suy nghĩ á?” Có lẽ tôi trẻ con thật. Nhưng trong tình huống này thì tôi
không hề thiếu suy nghĩ. Tôi đã mất khá nhiều thời gian để đi đến kết
luận này. Và chắc chắn, suy nghĩ của tôi đúng, rằng cô chính là kẻ mang
danh ‘Nữ hoàng bóng đêm’ đã cứu tôi hôm kia.
“Nghe này, Kuro.
Thật mệt mỏi khi phải giải thích với cậu. Nhưng nếu không nói rõ ra, có
lẽ cậu sẽ làm loạn nhà tôi mất.” Sakura bĩu môi. “Cậu còn nhớ tôi đã nói mình biết ai là kẻ chủ mưu ngay từ khi nội dung đầu được chuyển đến
chứ?”
“Ừ...” Điều này thì tôi không phủ nhận.
“Tôi biết, người hay có những trò đùa lố bịch qua máy tính chỉ có thể là Keith. Mà Keith lúc ấy đang ở New York...”
“Cậu định nói là do Saito đang ở New York nên không thể biết hồ Phyllo - một địa danh của Nhật Bản nằm ở đâu. Rằng cậu không chắc chắn địa điểm
trong đáp án của mình?”
“Đúng vậy. Tôi không chắc cậu ta sẽ hẹn ở hồ Phyllo, một địa danh mà thực chất tôi cũng không biết là nó ở đâu
nữa kia.” Và tôi cũng vậy. Tôi là chúa mù đường cơ mà. “Tôi biết rằng
thông qua IP, cậu ấy chỉ có thể tìm được địa chỉ nhà của tôi ở bên này.
Nên tôi cố tình nán lại. Cuối cùng kết quả vẫn là nhà tôi.”
“Là... vậy sao?”
“Ừ. Một khi đã không chắc chắn vào nhận định của mình, tôi nhất định sẽ
không nói ra. Vì thế mới sinh ra cơ sự...tôi đánh lừa cậu.”
“Hơ~”
Vậy là tôi đã thật sự nhầm lẫn ư?
“Đó chỉ là một sự trùng hợp. Cậu nên dẹp ngay cái nhân vật bước ra từ thế
giới truyện tranh của cậu đi.” Ngữ khí vẫn đều đều, nhưng tôi vẫn cảm
thấy có một chút gì đó khó chịu trong lời nói của cô.
Tôi vẫn cảm thấy mơ hồ, dù rằng lời giải thích của Sakura không phải không hợp lý.
“Cậu quả thật rất hấp tấp, nóng vội…” Sakura chậm rãi ngửa cổ và đưa lon
nước đặt trước miệng. Sau đó nhìn tôi, và quay sang nhìn Saito, rồi
không nhìn ai cả. Kì thực tôi chẳng biết là cô đang nói chuyện với ai
nữa. “…Trước khi nói ra bất cứ thứ gì đều phải cân-nhắc-thật-kĩ.”
Không hiểu vì sao Saito lại có những hành động kì quặc. Hắn mím môi cúi gằm
xuống, hai bàn tay vẫn nắm chặt lon Soda chưa được khui và đặt trên đùi. Dáng điệu của một anh chàng điển trai đã hoàn toàn biến mất, thay vào
đó là dáng điệu của một đứa trẻ đang rất hối lỗi, như khi bị mẹ bắt phạt vậy.
Thôi nhìn hắn, tôi gửi ánh mắt còn nhiều tia không tin
tưởng đến cô. “Tớ xin lỗi.” Đúng là tôi có hơi hấp tấp và bất chợt nổi
khùng trước mặt Sakura. Nhưng tôi đã rất cân nhắc khi nói ra cô chính là Nữ hoàng bóng đêm.
Và bây giờ tôi vẫn chưa hề thay đổi thứ suy nghĩ đó...
“Tôi mệt rồi.” Sakura đứng dậy, bước về phía cầu thang. Tôi nhìn theo bóng
cô sau khi đã liếc chiếc đồng hồ điểm 8 giờ rưỡi. “Keith, cậu có thể
chọn một căn phòng mình thích, và ở đây cho đến khi nào cậu muốn.”
“Tôi chọn phòng cậu. Đêm nay ta ngủ chung nhá!” Xem kìa, hắn ta hồi phục tinh thần nhanh thật.
Mà cái gì cơ? Ngủ chung?
“Cậu mơ đi!” Tôi đẩy hắn ngã cái oạch xuống đất trước khi hắn kịp chạy đến cạnh cô ngay gần cầu thang.
“A~ đau~” Saito xoa xoa cái mông, nơi tiếp xúc thứ hai - ngoài chân - giữa
cơ thể hắn với mặt sàn. “Tên này, muốn đánh nhau hả?” Saito nhổm dậy,
xốc cổ áo tôi lên. Hắn thấp hơn tôi vài phân, nhưng vô cùng xông xáo.
Nếu như không có vết thương sau lưng, tôi nhất định sẽ có một trận thật
ra trò với hắn - kẻ vừa mới gặp lần đầu đã khiến tôi
không-thể-ưa-một-chút-nào. Tôi không chỉ muốn đẩy hắn ta té, mà còn muốn cầm lon soda trên bàn tạt thẳng vào người hắn nữa kia.
Nhưng tất cả chỉ là “nếu”. Hiện tại, tôi đang phải đối đầu với cơn đau nhói vừa
mới ập đến từ phía sau lưng mình. Chính xác là từ lúc nãy, khi tôi cử
động vô cùng mạnh do bật dậy bất chợt, nhưng vì cơn tức giận đã lấn át
hết cái sự đau đớn về thể xác. Còn bây giờ, sự tức giận cũng đã vơi đi
phân nữa, cơn đau được dịp bùng lên, nhất là khi hắn đang xốc áo tôi như vậy.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT