Chớp mắt, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, không khí toả ra xung quanh hơi lành lạnh, như vùng cực lạc xa xôi. Bệnh viện ư? Không phải, ngay cả bệnh viện VIP cũng không thể nào tiện nghi như thế này được.

“Tỉnh rồi sao?”

“Sakura… ?” Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, Sakura đang ngồi chống cằm nhìn tôi ngay bên cạnh.

“Nhà tôi.” Có lẽ do Sakura thấy tôi ngó dáo dác nhìn để xác định đây là đâu, cô ấy đã kịp thời giải đáp.

Sẽ chẳng có gì thu hút tôi đến như vậy nếu toàn bộ căn phòng không cùng mang một gam màu trắng. Tường trắng, thảm trắng, giường trắng, rèm trắng, kệ tủ trắng, vân vân và vân mây đều màu trắng. Tôi khẽ rùng mình, vốn dĩ màu trắng rất trang nhã và lịch sự, nhưng trắng cộng trắng cộng trắng như thế này, trông nó không hơn không kém gì so với một cái nhà xác. Giờ tôi mới nhận ra, Sakura là thánh cuồng màu trắng.

(Còn tôi, tôi lại cuồng màu vàng.)

“Cậu...cứu tớ sao?” Vấn đề không phải là để ý đến nội thất căn phòng của cô, mà cái chính là ngay khi tôi bất tỉnh, những gì đã xảy ra sau đó tôi hoàn toàn không thể biết - bọn người đã đánh tôi hiện tại đang ở nơi nào, ra sao, tôi mà gặp được bọn chúng một lần nữa thì chắc chắn sẽ không để yên đâu.

“Đừng hiểu lầm. Tôi sợ rằng cảnh sát đến tìm tôi vì có một cái xác nằm vất vưởng trước cổng nhà thì khổ. Nên bất-đắc-dĩ mới đem cậu vào thôi.”

Sakura nhấn mạnh cụm từ “bất đắc dĩ”, khiến tôi hơi phiền lòng một chút.

Nhưng... ý tôi không phải là như thế.

“Ý tớ là...cậu giúp tớ đánh đuổi bọn du côn??” Tôi chống hai khuỷu tay xuống giường để gượng dậy. Vết thương ở lưng tuy đã được băng bó kỹ lưỡng, nhưng nó vẫn khiến tôi đau âm ỉ. Dân nghiện ngập ra tay không màng lương tâm một chút nào.

“Đang nghĩ gì vậy?” Sakura chớp nhẹ đôi mắt, nghiêng đầu không hiểu chuyện nhìn tôi, trông nai cực. Tôi hận là không thể lập tức ôm chầm cô vào lòng. “Tôi giúp cậu đánh đuổi bọn du côn?”

“Ừ. Là cậu phải không?” Tên áo choàng ấy...

“Hình như cậu đã đề cao tôi quá rồi...” Cô nhếch môi. “Ngay cả đám người của Hanazuki tôi còn không chống chế được.”

Đúng là thế thật. Cũng không thể có chuyện Sakura giả đò thua để phải chịu thương tích đầy mình. Nhưng...giọng nói đêm hôm qua của tên Áo choàng rất giống Sakura. Tôi không thể nghĩ ra được ai khác ngoài cô.

“Nhưng tớ đã nghe thấy giọng cậu?”

“Cậu...nhớ tôi đến mê sảng rồi.” Sakura nhún vai kết luận. Dù lời cô nói pha thêm một chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là không hợp lý.

“Nữ hoàng bóng đêm?” Phải rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì bọn họ gọi Áo choàng là Nữ hoàng bóng đêm. Bọn người đó, Hoàng tử mặt trời như tôi lại chẳng biết là ai, vậy mà mới nhìn đến thân thủ áo đen đã nhận ra đó là Nữ hoàng bóng đêm ở phương nào, chứng tỏ…Nữ hoàng bóng đêm ấy xuất hiện chốn này không phải lần đầu tiên. Khả năng là Sakura vẫn cao hơn cả. Nhưng tôi vẫn chưa thể nghĩ ra lý do vì sao cô ấy lại giấu tôi.

“Cậu lảm nhảm gì thế?” Sakura sờ trán tôi, sau khi đảm bảo tôi không bị bệnh, cô mới hạ tay xuống. Chắc cô nghĩ tôi thần kinh không ổn định đây mà. “Có lẽ là cậu đã đọc quá nhiều truyện tranh.”

Ừ. Có thể là bọn chúng chỉ chém tôi một nhát cảnh cáo rồi bỏ đi. Còn đoạn sau là...do tôi đau đến độ mê sảng nên tự mơ thấy nhân vật Nữ hoàng bóng đêm nào đó đến cứu mình. Xác suất câu chuyện đã xảy ra như thế rất cao.

Một giấc mơ...cứ như là thật vậy!

Tôi tiu nghỉu.

Sau đó lại cảm thấy vui vui.

Chẳng phải cuối cùng tôi cũng đã được vào trong nhà Sakura rồi sao? Chính cô cũng đã không bỏ mặc tôi, mời bác sĩ cấp cứu và cho phép tôi nằm trên giường của bản thân, rõ ràng là cô đang cho tôi một ân tình, tức, cô không giận tôi nữa. Dù chỉ là phát hiện riêng mình, nhưng phát hiện này thật khiến tôi cao hứng.

“Tớ xin lỗi ~ Cậu đừng giận tớ nữa nhé Sakura!” Tôi nhận ra rằng, mặc dù bị thương, và cũng là để Sakura bắt gặp mình trong tình cảnh thảm hại này, nhưng đây chính là cơ hội để tôi có thể nói lời xin lỗi với cô.

“...” Đáp lại lời tôi, Sakura quyết định im lặng quay đầu đi nơi khác. Tôi thất vọng, nhưng không để lộ quá nhiều trên khuôn mặt, rành rành là cô đang cố tình né tránh tôi.

“Cậu đi đâu thế? Trả lời tớ đi chứ.” Khi trông thấy Sakura định bước ra khỏi phòng, tôi nhổm dậy kéo cô quay trở lại, ghì chặt vào lòng.

“Buông.” Sakura dùng sức, khiến vết thương trên lưng tôi nhói lên một chập.

“Không buông. Cậu biết tớ không cố ý, tha lỗi cho tớ đi~!” Dù đau, nhưng tôi vẫn ngoan cố. Mục đích của tôi đến đây, dù cho có bị thương tích như vậy là để cầu xin sự chấp thuận lời xin lỗi của cô kia mà. Lần này nhất định tôi phải giải quyết tận gốc, không thể dùng dằng mãi việc này như thế được. Nó đã khiến tôi khốn đốn cả ba ngày rồi.

Đột nhiên Sakura dừng hẳn mọi động tác, không vùng vẫy nữa mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Tuy gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh cô-ban có lai chút sắc đen sâu thăm thẳm ấy, tôi lại cảm thấy tim mình đang đập loạn lên trong lồng ngực.

Sakura định làm gì thế nhỉ?

“Dùng sức nhiều sẽ không tốt cho vết thương đâu ~” Sakura thì thầm bên tai tôi, phả ra hơi nóng ấm.

Sự dịu dàng thái quá này của cô khiến tôi không thể tiếp nhận kịp thời, nhất là khi cả hai đang ở trong tư thế cực kì ám muội - tôi đang ghì chặt không cho cô bước đi. Nhưng dưới góc nhìn của người ngoài sẽ là tôi và cô đang ngồi ôm nhau trên giường, khuôn mặt cả hai dường như chỉ cách nhau một đoạn không đáng để tính toán.

“Cậu đang cố tình câu dẫn tớ đó hả?” Tôi cười cười xấu xa, để lộ cái đuôi cáo của mình, vòng tay ôm Sakura được siết chặt hơn. Tôi táo bạo, đẩy cô nằm xuống giường, trực tiếp phủ cả thân thể lên cô. Nếu Sakura cứ như thế này, tôi sợ mình sẽ không thể kìm chế nổi mất…! Tôi cũng là con trai cơ mà. “Cậu không sợ tớ sẽ… ăn thịt cậu à?”

Sakura im lặng nhìn tôi, rồi cười nhếch miệng.

...

Rùa: Các bạn like và để lại cmt nếu cảm thấy truyện hay với ạ
cảm ơn đã ủng hộ *cúi đầu*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play