Cũng vì là thời khắc chuyển giao giữa hạ và thu, không khí đã bớt
những phần ngột ngạt, nóng bức đi rất nhiều. Sắc trời buổi tối có hơi
lạnh, lại vô cùng dịu dàng, yên ả. Nhưng nó không thể nào dịu dàng và
yên ả được ở con hẻm số 13 phố Angel.
Tiếng nhạc xập xình bên kia con phố khiến tôi chợt tỉnh dậy. Cố dụi mắt, tôi nhìn mọi thứ xung
quanh. Trời đen như mực. Chỉ có vài thứ ánh sáng nhỏ hiu hắt phát ra từ
những căn nhà. Quái, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực rằng bản
thân đã ngủ thiếp đi từ trưa đến giờ ở nơi đây.
Tôi ngoái lại phía cánh cổng, vẫn im lìm không một chút động đậy. Vậy là Sakura đã thật sự không thèm đoái hoài gì đến tôi.
Đáng buồn thật !
Nếu đến tận giờ này cô vẫn không chịu ra gặp mặt tôi thì dù có ở đây đến
sáng mai cũng chả được việc gì tất. Có lẽ tôi nên về, suốt đêm nán lại
chỉ hại sức khoẻ thôi. Thôi thì ngày mai sau khi tan học, tôi sẽ lại
đến.
Bước được chừng ba bước, tôi bỗng bị một chị ăn mặc vô cùng
sexy chặn lối đi. Đây không phải lần đầu tôi chạm mặt với những loại
người kiểu này. Và không lần nào là tôi thể hiện thái độ nồng hậu với họ cả.
“Anh có muốn cùng với em không?” Chị ta ỏng ẹo dụ dỗ tôi.
“Muốn em cùng với chị sao?” Tôi chớp chớp mắt giả nai. Nhưng ngay sau đó lại
cười ma mãnh. “Chị không đủ tiêu chuẩn. Em có muốn thoả mãn thế nào thì
vạn kiếp nữa cũng không cần đến chị đâu. Chị không-đáng-một-xu để em
phải chú ý tới!”
Tôi nháy mắt với chị ta. Tiểu thư quý tộc đầy
rẫy ngoài kia, tôi còn không cần, thiết nghĩ làm sao tôi có thể cần một
“gái bán hoa” như thế này cho được. Chị ta đương nhiên tức đến độ mặt đỏ gay rồi tím bầm như vừa bị trúng tà. Rồi chị ta vừa chửi thề vừa móc
điện thoại gọi cho ai đó.
Tôi quên mất tầm này chính là giờ cao
điểm của phố Devil. Bọn nhà giàu ăn chơi xa đoạ thường đi chơi đêm cũng
vì lí do như vậy. Có lẽ tôi không thể ở lại thật rồi.
Tôi nhìn phía căn nhà màu trắng lần cuối, rồi ngoảnh mặt bỏ đi, lập tức bị bà chị sexy đẩy ngược trở lại.
“Đứng im đó!” Chị quát vào mặt tôi. Có vẻ như chị ta vẫn còn cay cú vụ lúc nãy.
“Đừng chạm vào tôi.” Tôi kiêu ngạo tránh xa chị ta một đoạn. Đối với tôi: Khi màn đêm buông xuống, hoà đồng bị vứt bỏ và nhường chỗ cho sự ngạo mạn
lên ngôi. Đùa thôi, chẳng qua là đối với chị ta, tôi không cần phải thân thiện làm gì, huống hồ chi tôi thật sự chẳng phải là con người không
cuồng ngạo.
“Rồi mày sẽ biết thế nào là lễ độ.” Chị ta gằn.
Đối với lời đe doạ của chị ta, tôi chẳng có lấy một chút nào gọi là sợ hãi
hay kiêng dè. Nhưng tôi đã thay đổi suy nghĩ chỉ trong một phút sau, khi mà tốp thanh niên khoảng gần chục người, mặt mũi bặm trợn bao vây lấy
tôi. Không khó để đoán đây là những người mà bà chị kia gọi đến.
Lần này thì gặp rắc rối thật rồi.
“Mày... mới đến đây lần đâu phải không?” Một trong số đó lớn giọng hỏi tôi.
Tôi cau mày, có chút phật lòng, tôi nghĩ cả đất nước Mặt trời mọc không ai
là không biết đến Hoàng tử mặt trời này. Nhưng sai rồi, có lẽ bọn họ chả bao giờ đả động đến cái gọi là giới truyền thông.
Khá là dị ứng với những con người này, tôi chẳng buồn trả lời.
“Yaaa! Tên kia! Vừa mới đến đã kiêu ngạo như thế rồi!” Một tên túm lấy cổ áo tôi.
Chán ghét việc bị bọn chúng động chạm vào người mình, tôi ngay lập tức giằng ra.
“Phải dạy nó một bài học mới được! Lên!”
Một, hai, ba, bốn, năm. Năm tên đứng trước lao thẳng vào người tôi như con
thiêu thân. Không may cho họ, tôi đã né được tất cả cú đấm nhất loạt
xông tới. Với danh hiệu Lục đẳng huyền đai môn Không thủ đạo mà tôi đã
đạt được (nhưng tôi vẫn thích dùng nắm đấm), bọn người này...chỉ gây một chút khó khăn cho tôi thôi.
Nhưng đánh rồi mới biết rằng, nó
“khó khăn” đến chừng nào. Tuy bọn họ biết sơ qua chút võ, không hề có kĩ thuật, chỉ áp dụng sức mạnh là chính, nhưng dẫu sao tôi vẫn là một học
sinh trung học, còn đối thủ là mười tên du côn to lớn. Công bằng ở đâu?
Xã hội giờ đây toàn ỷ đông hiếp yếu, chẳng đáng mặt anh hùng tẹo nào.
Tất cả cũng dần ngã xuống trước những cú đánh của tôi. Nếu như tin này mà
lọt ra ngoài, thể nào trên trang nhất tất cả các báo sẽ giật cái tít:
“Hoàng tử mặt trời đánh nhau với du côn?” cho mà xem. Thật tò mò với
những suy nghĩ của mọi người về tôi sau đó. Họ sẽ ngưỡng mộ vì tôi anh
hùng, hay phê bình vì tôi phạm luật? (Rùa: bó tay nhà ngươi luôn a, đánh nhau mà còn suy nghĩ tùm lum cho được -_- )
“Phù~” Cuối cùng
cũng dẹp xong đám ấy, tôi thở hắt ra một hơi, và lấy tay chà chà vào gò
má của mình nhằm xoa dịu cơn đau. Gương mặt điển trai bình thường đã
điểm vài nét bầm vô cùng khó coi.
Nghỉ được một lúc, bọn chúng có những hành động khá lạ - tất cả đều đứng dạt sang một bên. Tôi nhìn
theo họ mới thấy...lại có thêm một tốp nữa.
Tôi ngẩn ngơ 2s. Lần
này,mỗi người cầm theo một cái mã tấu, chẳng phải tay không như đám kia
nữa. Đối với dân nghiện ngập như bọn chúng, giết người chẳng là việc gì
quá to tát.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT