Không khí lớp học vẫn yên ắng như thường ngày, đôi khi chỉ là một vài tiếng râm ran bàn tán của đám học sinh. Mọi hoạt động vốn dĩ rất bình thường, thầy giáo giảng bài trên bảng, học sinh lắng nghe và ghi chép.

Nhưng chỉ có mỗi tôi là khác.

Tôi nằm dài trên bàn, hướng mặt vào chiếc ghế ngồi lạnh tênh bên cạnh. Hôm nay Sakura lại nghỉ học. Kể từ hôm ấy đến nay, ba ngày rồi mà tôi vẫn chưa chạm mặt cô một lần nào.

Đã mang chiếc USB đến trước mặt Shirin, để làm bằng chứng cho việc tôi hoàn thành yêu cầu của chị, tôi nhận lấy khuôn mặt vui mừng vì vừa được giải thoát đó. Nhưng đáp lại là gì? Mất một người bạn đáng để tôi phải trân trọng là đáp lại sao?

Đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, ấy vậy mà tôi vẫn cứ đâm đầu vào làm. Cũng vì lúc ấy, tôi chưa có thể nhận thức được hậu quả, đến khi nhận thức được thì đã hoàn toàn muộn.

Vì câu nói “tất cả kết thúc rồi” mà cả đêm hôm đó tôi đã không thể nào ngủ được.

Và cho đến bây giờ, tôi cũng không thể nào học được.

Tôi chợt đứng dậy và bước ra khỏi lớp, không thèm xin phép thầy giáo trên bảng. Biết rằng hành động như thế sẽ được quy vào tội vô lễ với giáo viên, sau đó, tôi sẽ bị phạt quét dọn cả sân trường rộng bằng một hòn đảo này. Tuy nhiên, hiện tại tôi không còn tâm trạng nào để lo đến việc ấy nữa.



“Hoàng tử đi đâu vậy?”

“Hoàng tử sao thế nhỉ?”

“Có chuyện gì với Hoàng tử thế?”

“Hoàng tử không được khoẻ à?”

“Trông Hoàng tử lạ quá !”

“Ba ngày nay Hoàng tử đều thế...”

“Hoàng tử...”

“...”

Cái nắng xế trưa khá gắt, tấm lưng tôi dần trở nên ẩm ướt khó chịu. Đi dưới nắng không phải là cách hay, thế nhưng tôi vẫn kiên trì lần theo bản đồ địa chỉ trong tờ giấy để tìm đến nhà cô. Sở dĩ, có được nó là do tôi xin của Shirin từ trước. Chị đã từng có khoảng thời gian một tháng để làm “khổ sai” cho Sakura nên biết địa chỉ cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng tôi không chắc là mình... tìm đúng địa điểm! Mặc dù đã liên tục hỏi những người đi đường, rằng đây có phải nơi nào đó trong địa chỉ không, nhưng vì bệnh mù đường giai đoạn cuối không có thuốc chữa của tôi, tôi chẳng thể nào an tâm cho được.

Nhà Sakura nằm trên con hẻm số 13 - con hẻm tắt nhất thông giữa hai phố Angel và phố Devil.

Thật tình thì...tôi không nghĩ con hẻm này lại có người sống được đâu. Từ lúc bước vào đây, tôi đã ngửi thấy mùi “tà khí” ngùn ngụt. Bức tường của bất cứ căn nhà nào mà tôi đi ngang qua đều bám đầy rêu xanh, mạng nhện, cánh cổng sắt hoen rỉ, lá cây rụng đầy sân, như rằng những ngôi nhà đó bị bỏ hoang mấy ngàn năm rồi. Cũng may là tôi đến vào ban ngày, không phải ban đêm.

Thật đáng nể khi Sakura có thể sống được ở đây.

Nhưng không...con hẻm không đáng sợ như tôi nghĩ, tuy vắng, nhưng nó vẫn có những chiếc xe hơi chạy ngang qua, những con người đi bộ bên kia vỉa hè. Họ nhìn tôi không chớp mắt, tôi vẫy tay chào họ rồi cười thiên thần một cách tự nhiên nhất.

Có lẽ tôi vừa quên mất mục đích mình đến đây là gì!

Dường như ngoài kia chỉ là một lớp nguỵ trang cho con hẻm này, càng vào trong thì “sự sống” càng tồn tại. Những căn biệt thự xa hoa hào nhoáng dần hiện lên. Trong số đó, có một cái màu trắng cùng cánh cổng cũng trắng nốt. Tôi có thể nhận định rằng đó là căn nhà của Sakura theo địa chỉ.

Nhà Sakura ư? Nó rộng hơn tôi nghĩ.

Nhìn từ xa, tôi có thể thấy được tầng hai của căn biệt thự. Nhưng khi lại gần thì tôi chẳng thể thấy gì bên trong ngoài cánh cổng sơn trắng cao gần 3 mét, đã thế lại còn kín mít không một kẽ hở.

Tôi giơ tay định bấm chuông, nhưng chợt khựng lại. Tạo sao tôi lại không nghĩ đến vấn đề này từ trước: Nếu gặp rồi, tôi sẽ nói gì với cô đây? Xin lỗi ư? Liệu cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi không khi mà cô đã buông câu nói “tất cả đã kết thúc”?

Vấn đề nan giải nhất ở hiện tại là cô có chịu gặp tôi không kia.

Tôi không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ sẽ đến tận nhà để gặp mặt Sakura như thế này. Nhưng nếu không làm thế, tôi chẳng còn cách nào nữa cả. Tôi chắc sẽ vì buồn chán mà chết mất. Trước đó, tôi đã từng quen với cô đơn, nhưng từ khi có cô thì mọi sự cô đơn tôi đều không thể chịu đựng quá lâu. Ngày ngày đều gặp cô, mua nước cho cô, ăn trưa cùng cô,.. thử hỏi làm sao sự vắng bóng cô ở hiện tại tôi có thể yên ổn được? Đến tận nhà có lẽ là quyết định đúng đắn nhất bây giờ. Tôi sẽ lấy sự chân thành của mình để khiến cô chấp nhận người bạn này, một lần nữa.

*Kính coong...*

“Là cậu sao?” Qua màn hình gắn trên một bên cột cổng, tôi thấy bác quản gia.

“Là cháu.” Tôi rối rít. “Bác còn nhớ cháu không ạ?”

“Nhớ, ta nhớ. Cậu là cái người ta gặp lúc ở bệnh viện khi tiểu thư bị thương.”

Ra là bác vẫn còn nhớ được tôi, dù chuyện ngày hôm đó xảy ra cũng khá lâu rồi. Tôi luôn nghĩ người già thường hay lẩm cẩm, nhưng bác đây là một ngoại lệ.

“Vậy bác cho cháu vào trong gặp Sakura được không ạ?” Tôi cất giọng yêu cầu bác, có thể có chút khó khăn. Nếu cô ấy không muốn thấy mặt tôi thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

“Thật tiếc. Tiểu thư không có ở nhà lúc này.”

Không có ở nhà chỉ là một trong những lý do cũ mèm để từ chối cho tôi gặp Sakura. Có lẽ cô đã lường trước việc tôi đến đây tìm nên đã dặn bác quản gia như vậy.

“Cháu không tin. Cậu ấy đang ở trong nhà.” Giọng tôi bỗng trở nên cứng rắn hơn, sau đó thì mềm mỏng trở lại. “Bác cho cháu gặp cậu ấy đi. Một chút thôi~ Cậu ấy đang hiểu lầm cháu, cháu muốn giải thích.”

“Việc này...” Qua màn hình chuông cửa, tôi có thể thấy được gương mặt bác đang khó xử đi vài phần. “Xin lỗi...bác không thể giúp gì cho cháu...”

Bác quản gia nói xong câu đó cũng là lúc màn hình vụt tắt, đen ngóm. Tôi biết bác ấy có ý muốn giúp tôi, nhưng quyền quyết định không thuộc về bác, mà là ở con người đại diện cho băng tảng ngàn năm kia, không thể trách cứ bác được.

Tôi cần phải kiên trì thuyết phục Sakura mới mong có thể bước vào trong. Nhưng… không bước vào trong thì làm sao mà thuyết phục? Thật là một vòng luẩn quẩn hết sức nan giải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play