Truyện sắp hết rồi :'( Tác giả thấy buồn nhèo quá :(((

...

[All’s focus]

Người con gái đều đều chân tiến đến căn phòng nơi White Nathan đang ngồi. Cô trong bộ đồ khá cầu kỳ, nhưng rất thoải mái, như mốt của các bộ đồ để hẹn hò vậy. Khoác lên mình vẻ mặt không thiện cảm, cô đứng trước bàn sách của hắn, lạnh nhạt nói. “Xin phép lão cha, con muốn đi ra ngoài.”

Hắn dời tầm mắt đến cô, miệng hơi cười, bất cứ nụ cười nào của hắn cũng mang cho người ta một cảm giác quỷ dị. “Con lại muốn đi đâu?”

“Dạo một chút.” Như bao lần, cô vẫn trả lời hắn bằng ba chữ này.

“Được thôi, con gái yêu quý của ta.” Không chần chừ suy nghĩ, hắn đã búng tay đồng ý. “Con có thể về khi nào nếu con muốn, nhưng đừng để ta đợi quá lâu đấy.”

Sakura gật đầu, rồi chống hai tay lên bàn sách, ép sát và nhổm người về phía trước, hôn hắn một cái. Cô xem như đây là nụ hôn vĩnh biệt. White Nathan mỉm cười tiếp nhận, ánh mắt chẳng hề dấy lên tia nghi ngờ.

Sau khi cô đã rời đi, Nathan nối máy với cấp dưới. “Bảo vệ con gái yêu của ta cho thật tốt.”

Bàn giao kế hoạch theo dõi cô xong xuôi, Nathan tĩnh tâm ngã người xuống ghế, mắt lim dim khép lại, miệng nhoẻn lên một nụ cười. Đứa con gái đáng yêu này của hắn, gần đây thật khiến hắn phải tò mò.

Rời khỏi bản doanh to lớn, Sakura tiến tới công xưởng X. Trên đường đi, không ít lần cô đã lia mắt chú tâm đến những kẻ theo dõi mình. Nếu là mọi khi, cô sẽ tìm cách cắt đuôi, nhưng hôm nay thì không thế.

Đến khoảng không đất trống với một số vật dụng bê tông bên cạnh công xưởng X, cô đảo mắt tìm nhân ảnh quen thuộc. Và chợt, cô thấy được con người mang khuôn mặt của một học sinh trung học đang tiến về phía mình.

“Kuro~!” Sakura gọi, pha trong giọng nói là dào dạt những ý tứ trìu mến thân thương. Cô tiến về phía người con trai, vòng tay đặt ngang hông kẻ ấy và nhìn vào đôi mắt không hề thân thuộc.

“Nữ hoàng bóng đêm, em định bỏ qua màn hôn nóng bỏng với tôi sao?” Hắn thủ thỉ bên tai cô, rồi nhìn cô cười lấp lánh, so với Hoàng tử mặt trời Yosuke thật, nụ cười này cũng chỉ giống được năm phần.

Sakura chán ghét, cố nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc nhất, trông chẳng mấy tự nhiên, nhưng đối với bọn người không tim đang theo dõi cô kia thì nhất định sẽ không hiểu tình yêu là gì để có thể nhận ra, đâu là thật, và đâu là gượng ép. Rồi cô nhướn chân lên cao, hôn hắn một nụ hôn sâu.

Phía bên kia, bọn theo dõi đã bắt đầu gửi những hình ảnh về cho White Nathan. Nathan sau khi xem xong chỉ hừ nhẹ một tiếng. “Lại là cùng với thằng nhóc ấy.”

Hắn ta chẳng hề ngờ tới, sự lơ là của bản thân đã bị Sakura đánh trúng.

Kẻ mang gương mặt của Kuro cúi người xuống một chút, đặt lên trên cổ cô những dấu hôn đỏ ửng. Hắn mút mát thật mạnh để tạo ra âm thanh ám muội to, và cũng là để chọc tức cô. Cô chỉ nhắm mắt cảm nhận sự khoái cảm chẳng được xem là khoái cảm từ phía hắn.

Hắn xoa nắn mông cô, không hề cho bọn theo dõi một sự nghi ngờ nhỏ nhoi nào, rồi hắn bế xốc cô lên, tiến vào công xưởng.

Bọn theo dõi là hai người, họ rủ rỉ vào tai nhau. “Đến cảnh H, có lẽ chúng ta nên tránh đi một lúc.”

Công xưởng bị bỏ hoang này khá lớn, gồm hai toà nhà, một toà điều khiển chính, và một nhà xưởng để công nhân thi công làm việc, hai bên không gần cũng không xa, tuy nhiên đi bộ từ nơi này sang nơi kia cũng phải mất 15’, mọi khi đều có xe di chuyển riêng.

Không còn ánh mắt theo dõi, BP bỏ Sakura xuống, rồi cả hai nhanh chóng tiến đến phòng điều khiển chính, trên tầng ba của toà điều khiển cách nơi họ đứng khoảng trăm mét. Đứng trước một cánh cửa khá kiên cố, cô đặt bàn tay phải của mình lên thiết bị nhận diện, đồng thời cất giọng lãnh đạm. “Mở cửa.”

Công nghệ sinh trắc học(*) sau khi đã nhận dạng xong giọng nói cùng vân tay của cô, cánh cửa kiên cố liền tự động mở. Cả hai cùng bước vào bên trong căn phòng chỉ toàn là thiết bị điện tử với màn hình giám sát, màn hình máy tính cùng thiết bị kết nối công nghệ cao.

Keith tháo headphone, xoay chiếc ghế của mình một vòng chào đón, hắn nhếch miệng cười nhìn cô, nhưng chẳng mảy may cảm xúc khi nhìn kẻ đi sau đó.

“Chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Yeah, Nữ hoàng của tôi.” Hắn giơ hai tay, nhún vai một cái.

Sakura gật đầu, áp chế cơn hồi hộp đang vi vu trong lòng, cô mỉm cười đầy ẩn ý. “Giờ thì...start game.”

Keith đeo headphone vào tai, quay người đối diện với máy tính, bắt đầu khởi động hệ thống kết nối. “Cảng Y nhận mệnh lệnh, tấn công.” Sakura cùng BP đứng phía sau theo dõi và lãnh đạo cuộc chiến.

Ngay khi đó, tại nhà riêng, White Nathan được truyền đến một thông báo. “Chủ nhân, số hàng khổng lồ của người ở cảng Y đang bị kẻ lạ mặt chặn cướp.”

Nathan cau mày một chút, số hàng ấy là vũ khí sẽ cấp cho quân đội Mỹ, riêng nó đã chiếm mất 2/5 số tài sản của hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt hắn đã giãn ra. “Cử người cùng trực thăng đến viện trợ. Di chuyển cấp tốc số hàng tàng trữ đi đến địa điểm khác, địa điểm sẽ được giao phó ngay sau đó. Nhanh chóng cho người điều tra phe địch do ai thao túng, gồm bao nhiêu tên. Những kẻ không liên quan liền đem giết hết đi.”

“Kết nối với bộ phận máy tính.” Chừng hai giây sau, hắn lại cất giọng thâm trầm. “Thiết lập lộ trình cho địa điểm tàng trữ hàng hoá mới, không được chậm trễ.”

Nathan khoanh tròn tay trên bàn, ánh mắt vẫn thản nhiên với sự cố thường hay gặp phải này. Tuy nhiên, một mối lo ngại khác dâng lên từ phía con gái của hắn. Nathan dùng di động, gọi cho những kẻ theo dõi.

“Con gái yêu của ta, đang làm gì?”

“Thưa chủ nhân, tiểu thư đang quan hệ cùng cậu nhóc trung học phương Đông.”

“Địa điểm?”

“Công xưởng X, thưa chủ nhân.”

“Tiếp tục theo dõi.” Nathan hạ máy điện thoại xuống, miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu. “Con gái yêu quý, để xem, con định giở trò gì với ta đây...”

Trong phòng máy tính, Sakura chống tay lên chiếc ghế mà Keith đang ngồi, nhoài người về phía trước nhằm theo dõi màn hình rõ hơn.

“Xe hàng của bọn chúng đã bắt đầu di chuyển.” Keith cất giọng thông báo.

Sakura bên cạnh cũng đã nhìn thấy, cô gật đầu. “Tốt. Thay đổi lộ trình của bọn họ, một con đường đến công xưởng X.” Vì là căn phòng kín, giọng nói của cô vang vọng rõ ràng rành mạch, làm tăng mức độ quyền uy.

Ngay sau khi Keith thao tác bàn phím, bản đồ chỉ dẫn trong tay bọn người lái xe đã thay đổi toàn bộ. “Có chuyện gì thế?” Một kẻ cất tiếng vào trong bộ đàm, ngay lập tức nhận được dòng hồi đáp từ một kẻ khác. “Lộ trình đã được thay đổi.” Và rồi, những chiếc xe to lớn chở hàng đạp thắng, quay đầu xe trở lại con đường vừa đi ngang qua.

“Cảng Y sao rồi? White Nathan xuất hiện chưa?” Đó là Sakura.

Chưa trả lời vội, hắn thao tác truyền, nhận tín hiệu, một lúc sau mới cất tiếng. “Chênh lệch số lượng, và phe bên kia quá quyết liệt, nên chúng ta đang phải chịu thiệt thòi, hình như có một số người đã mất mạ...”

“Rút.” Còn chưa kịp nói xong, Sakura băng lạnh cắt ngang bằng một từ duy nhất. Dẫu là cô đã kéo biết bao nhiêu người vì mối thù cá nhân, nhưng mà cô không đành lòng nhìn họ phải hy sinh.

Keith hiểu ý cô, truyền đi rất nhanh. “Lập tức tìm đường rút lui và chờ lệnh.”

Dù sao thì công việc khiêu khích đã xong, để phía bên kia nghỉ ngơi được rồi.

Sakura đứng thẳng người, quay mặt đối diện với BP. “Người của anh đã sẵn sàng rồi chứ?”

Hắn nhếch môi cười đáp trả, ánh mắt cất lên tia thú vị. “Em không lo lắng sao?”

“Anh tốt hơn hết nên lột mặt nạ da người.” Sakura bẵng qua câu hỏi của BP, không nhìn mặt hắn mà yêu cầu. Trông hắn với khuôn mặt Kuro, cùng với sự quan tâm của hắn mà ngỡ như là của cậu, cô cảm thấy nao lòng.

Keith hơi liếc nhìn họ một lát trước khi trở lại với công việc của mình.

Hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay lột chiếc mặt nạ, để lộ nên gương mặt trưởng thành anh tuấn của chính mình, sau đó hắn đeo hearphone đã được đặt sẵn trên cổ và nói. “Địch sắp đến, chuẩn bị tuân theo mệnh lệnh tác chiến.”

“Cảng Y không phản hồi.” Keith bàng hoàng thốt lên, thu hút sự chú ý của cả hai. Hắn quay ghế lại, mắt sắc lẻm. “Theo tôi nhận định từ cuộc đàm cuối cùng với bên kia, thì hình như tất cả bọn họ bị giết rồi.”

Sakura nhìn vào màn hình như muốn khẳng định lại thông tin của hắn, nhưng không thấy được gì, cô đành đảo mắt đi nơi khác, tránh khiến mình bị phân tâm. Đã là một trận chiến, nhất định phải có cảnh giết chóc lẫn nhau.

Chẳng bao lâu sau, qua màn hình giám sát, họ thấy những chiếc xe tải vận chuyển hàng hoá đã chạy sâu vào trong công xưởng X - rất nhiều, sơ bộ qua thôi đã hơn cả trăm chiếc. Sakura cũng đeo hearphone kết nối với bộ đàm, bắt đầu hạ lệnh. “Bao vây tất cả bọn họ, hãy để một kẻ thoát. Di chuyển toàn bộ xe xuống hầm.”

Tiếng súng đạn rất nhanh đã vang lên từ phía khu xưởng, nhuốm màu máu để bắt đầu cho một cuộc chết chóc.

Kẻ trốn thoát ấy vội vã thông báo với White Nathan. Khi biết địa điểm đã được thay đổi, Nathan cau mày, nhưng rồi hắn lại cười, tiếng cười vang vọng trong không gian. “Công xưởng X? Con gái yêu, xem ra con không nhẫn nhịn được nữa rồi.” Và giờ đây, ánh mắt của hắn hé tia thú vị nhiều hơn là tức giận.

Trước cảnh máu me khởi đầu qua màn hình giám sát bên kia khu xưởng, những người chỉ huy đang đứng trong căn phòng này, đặc biệt là Sakura, hoàn toàn không chút cảm xúc. Một tay cô khoanh ngang thân, và một tay đặt ngang tầm mặt, khuỷu đốt ngón tay trỏ được cô mím môi cắn cắn nhẹ, khuôn mặt cùng ánh mắt biểu hiện lên vẻ tập trung suy nghĩ những bước đường tiếp theo.

“Phóng hoả một trong số những chiếc xe không-chứa-thuốc-pháo của ông ta.” Cô cất giọng hạ lệnh. Chưa đầy nửa phút, một chiếc xe đã bị bao phủ trong sự giận dữ phừng phừng của ngọn lửa.

Sakura gỡ hearphone, chỉ lên một màn hình giám sát đang quay cảnh chiếc xe bốc cháy, dần dần hoá thành tro bụi, đem theo những món vũ khí tối tân bên trong. “Chụp lại nó. Gửi qua cho White Nathan.”

Keith làm theo. BP bên cạnh vẫn đang chăm chú theo dõi, hắn quyết định im lặng cho đến khi cần mở miệng. Chỉ vài phút sau, máy tính của Keith đã nhận được tín hiệu mới. “Bọn chúng đang điều động người đến.”

“Số lượng?”

Keith tiếp tục với công việc kiểm duyệt. “3 chiếc xe bọc thép, 2 chiếc phi cơ.”

“Chặn đường bọn họ, chỉ để 2 chiếc phi cơ đến đây.” Sakura nhìn lên màn hình, theo dõi những con xe tải cùng trực thăng đang chuyển động với tốc độ nhanh kinh hoàng. Cô nghĩ, với tính cách của Nathan thì bấy nhiêu vẫn chưa thể ép hắn lộ diện, hoặc nếu có thể, dù rất ít khả năng, hắn chỉ sẽ ngồi trên phi cơ mà thôi.

Keith ngẩng đầu nhìn Sakura chằm chằm, dường như hắn đang muốn xác minh cô có phải đang nói chuyện với mình hay không. Sakura hờ hững bổ sung. “Thôi nào, tôi biết là anh làm được.”

Keith bất chợt phá lên cười, vì lời động viên của cô thật giống với khi người lớn khuyến khích, cổ vũ trẻ con làm một việc gì đó. “Không phải lần đầu - lần gần đây nhất là hôm qua, cậu nhóc của em cũng nhờ tôi như thế. Chỉ là, lần này ảnh hưởng đến khá nhiều người.” Hắn nhún vai, sau khi liếc nhìn xác định vị trí bàn phím, hắn nhìn lên màn hình và liên hoàn gõ.

Sakura nhíu mày rất đậm, cô không quan tâm vế sau của hắn, mà là cái vế trước cho đến bây giờ cô mới được biết kia. “Kuro?”

Keith cười cười, sự tồn tại của hắn có ở hai nơi, một là tại căn phòng này, với Sakura, và hai là trong máy tính, với các công cụ thuật toán khó hiểu. “Chắc là em đang rất tò mò.” Sự tò mò của cô khiến hắn rất thích thú. Dù có nghĩ rằng, hắn sẽ bị cô một tay giết chết ngay tại chỗ sau khi đối đáp câu nói sau, nhưng hắn vẫn mở miệng. “Cậu ta nhờ tôi tìm người, hình như thế.”

Không cần quá nhiều đầu mối trong lời thoại, cô nhanh chóng tiến đến trước tầm mắt Keith, rồi siết lấy cổ áo hắn, khuôn mặt không kìm chế vẻ tức giận chực chờ xé xác con mồi. “Khốn kiếp, anh biết là anh đang làm quái gì không?”

Tiếng chửi thề bao hàm mọi thứ cảm xúc buồn bực của cô khiến Keith hơi thót mình. Nhưng hắn nhanh chóng lảng đi một cách trắng trợn. “Welcome to Traffic Control Cen~~ter~, New York~.” (Chào mừng đến với Trung tâm điều khiển giao thông New York) Hắn hơi ngân dài giọng, vừa có chút ngạc nhiên chế giễu, vừa có chút thể hiện mong muốn cô hãy bỏ cổ áo của mình ngay lập tức.

Sakura buông tha cổ áo của hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc cô đã buông tha cho hắn. Cô nhắm mắt, cố gắng trấn an bản thân bằng thứ suy nghĩ Kuro vẫn còn đang mắc kẹt với đám người của mình. Nhưng mà, nỗi lo lắng cậu ta đã bỏ trốn thành công, hoặc nỗi lo lắng cậu tìm ra Hanazuki Shirin từ trước cứ mạnh mẽ trỗi dậy, khiến cô không tài nào được yên ổn đầu óc.

Trong lúc chìm đắm trong sự lo âu, cô dường như đã bỏ lỡ khá nhiều chuyện. Trung tâm giao thông New York bị sụp hệ thống cấp độ 1, chắc rằng bên ấy đang nháo nhào hẳn lên. Hiện tại, Keith là người duy nhất điều khiển giao thông của cả thành phố. Dựa trên việc sử dụng thiết bị video với một vài thuật toán đặc biệt để dự đoán tình trạng, và theo cách đó, hắn điều khiển đèn tín hiệu thành một loạt màu xanh. Va chạm giữa các ngã xảy ra vô cùng nhiều, nếu có thể nghe đủ âm thanh, e rằng tiếng va đụng rầm rầm, tiếng thắng xe sẽ vang vọng khắp phòng, khiến lỗ tai không chịu nỗi mà điếc.

Mọi ngã đường giờ đây bị tắt ách chẳng còn một kẽ hở, những chiếc xe bọc thép của Nathan kia cũng không rơi vào trường hợp ngoại lệ.

“Phía Đông Bắc có tín hiệu đột nhập.” Màn hình được phóng to, bên trong đó là hình ảnh của ba chiếc phi cơ. “Giết tất cả.” Thanh âm của Keith khi nói đến từ ‘giết’ không còn bình thường nữa, sự kích thích, háo hức bởi công cuộc trả thù này đã khiến hắn trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Hắn đã chờ đợi ngày hôm nay như thế nào, Sakura hoàn toàn có thể hiểu.

Sakura thôi nhìn Keith, vuốt nhẹ trán mình, trầm ngâm một lát. Cô gần như đã nhìn thấy Kuro sắp đến, cậu đang đến, và bị kẹt giữa dòng xe, hoặc sau đó cậu bỏ xe để chạy bộ tới nơi đây. Cô nhìn thấy rất rõ - trong tâm trí mình, rằng Kuro thật sự đang đến.

Trận chiến đã bắt đầu bùng nổ, người của White Nathan và người của cô cùng BP đang tiêu diệt lẫn nhau ở hướng Đông Bắc. Nhưng mà, nhưng mà, Kuro đang chạy đến...

Sakura một lần nữa dồn ép bản thân đến mức suy nghĩ tích cực nhất. Kuro không thể thoát khỏi tay bọn người của cô được. Sau khi tự cốc nhẹ hai cái vào đầu mình, cô tiến đến và bắt lấy chiếc điện thoại treo gần đó. “Kết nối với 5454.”

Kết nối thành công với 5454”

Ngay lập tức, Sakura nói nhanh, nói vắn tắt nhất có thể. “Hoạt động của cậu ta, hôm qua tới nay?”

“Chủ nhân, sáng ngày qua, Yosuke Kuro đi đến công xưởng X để tìm... - xin lỗi, tôi cố gắng nhưng vẫn không thể có thêm thông tin về người cậu ta đã gặp. Cậu ta trở về, rồi rời khỏi khách sạn vào buổi chiều để điều tra tung tích của một người - chị cậu ta bị bắt cóc. Cậu ta gửi tôi mua thuốc gây mê tác dụng chậm...”

Sakura nhanh chóng cất lời cắt ngang. Cô thật sự không thể chờ đợi câu trả lời thêm một phút giây nào nữa. “Sau đó? Cậu ta đã tìm ra? Cậu ta trở về cùng chị cậu ta?”

“...Vâng, thưa chủ nhân.”

Sakura vò nhẹ mớ tóc của mình, khuôn mặt bất hình dung về cảm xúc. Cô bặm miệng, cố không cho một tiếng chửi thề nào được phát ra. “Thời điểm?”

“3h sáng nay.”

“Shit!” Lần này thì Sakura không thể kìm chế tiếng chửi thề nỗi nữa. “Ngăn cậu ta tới công xưởng X! Ngay lập tức!”

“Cậu ta có gửi tôi đặt vé máy bay trở về Nhật Bản...” 5454 đầu dây bên kia tuy có cảm nhận được sự kích động của chủ tử, nhưng vẫn cố gắng điềm đạm nhất có thể.

“Bao nhiêu vé?”

“...Một.”

Chỉ một?? Dù biết là vậy, rằng cậu ta chỉ để Hanazuki Shirin trở về một mình, nhưng câu trả lời của 5454 như một cú đấm mạnh, đấm thẳng vào đầu cô. “Anh đã nghe mệnh lệnh của tôi chưa??!” Sakura gắt gỏng.

“Rõ... Nhưng giao thông vì lý do nào đó đã tắc nghẽn, tôi không thể di chuyển.”

“Bằng, mọi, giá!” Đó là những từ cuối cùng được cô thốt ra trước khi mạnh bạo quăng ống nghe điện thoại vào tường khiến nó bể nát. Cả hai người đàn ông trong căn phòng đều khá bất ngờ, nhất loạt quay sang nhìn cô.

Thấy Sakura bước vội vã về phía tiến ra cánh cửa, Keith ngờ nghệch hỏi. “Chưa đến lúc em xuất hiện mà?” Nhưng cô vẫn một mực đi thẳng. Nhanh chóng sau đó, cánh tay cô đã bị một bàn tay vô cùng cứng cáp giữ lại.

“Buông.”

“Nữ hoàng bóng đêm, em đang kích động.” Đúng vậy, cô không phủ nhận lời của BP. Nhưng có cách nào khác? Cô sinh ra không phải con người bình tĩnh, và cô không thể chịu đựng sự giam cầm trong bình tĩnh quá lâu. Cô muốn bùng cháy, chính lúc này đây là thích hợp nhất.

Sakura giằng, ấy thế mà hắn vẫn giữ chặt, không cho cô một đường lui. “Em chưa chuẩn bị - hay trang bị, ra ngoài đó lúc này sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi sẽ giết hết bọn chúng.”

“Thật sao? Ồ.” Hắn chế giễu cười. “Tôi còn tưởng đâu số lượng bọn chúng quá nhiều, hay bọn chúng là người White gia - những kẻ tập luyện cùng em, nắm được yếu điểm của em, và dễ dàng đánh úp em nếu liên kết một số lượng lớn lại với nhau.” Nghĩ thêm gì đó, hắn lại bổ sung tiếp. “Em không thể chết khi White Nathan vẫn chưa xuất đầu lộ diện, chẳng phải em muốn giết lão ta lắm đó sao?”

Thoáng trong một giây, cô đã ngừng sự giằng co của mình lại.

“Tình yêu đã khiến em thiếu chín chắn đi rất nhiều. Em không thử nghĩ, cậu ta cũng có thể tham gia vào trận chiến này, giúp ích được cho chúng ta?”

“Không.” Sakura dứt khoát. “Cậu ta không thể.”

BP chách lưỡi. “Đúng là tình yêu khiến em mất đi sự khôn ngoan của mình rồi. Có đúng không, khi nói cậu ta rất bản lĩnh?”

“Nhưng... cậu ta không liên quan đến chuyện này.”

“Cậu ta muốn tham gia.”

“Cậu ta không thể tham gia.” Tuy đã có một lúc, cô thể hiện sự lay động trong suy nghĩ đối với những lời nói của BP, nhưng rất nhanh sau đó, cô vẫn quay về lập trường của mình. Hoặc, người ta có thể gọi đó là sự bảo thủ. Sakura chưa bao giờ thôi bảo thủ, hay chưa bao giờ nghe lời khuyên của bất cứ ai khi đã mang trong mình một lối đi vững chắc. Vì cô tin tưởng vào quyết định của bản thân sẽ không sai lầm.

Quyết định không sai lầm? Đúng, với trường hợp khác. Còn trong trường hợp này, lý trí của cô không thể thắng lại tình yêu. Cụ thể hơn: “Em đang đi theo tiếng gọi của tình yêu.”

“Không.” Cô khẳng định. “Tôi đang đi theo tiếng gọi của tình yêu, và cả thù hận, ‘chúng’ cùng đang ở phía trước mặt tôi đây.”

Sau khi gửi một dòng tin nhắn dưới dạng ngôn ngữ máy tính tới kẻ-vừa-đột-nhập-vào-trong-công-xưởng, Keith ngồi yên lặng theo dõi, không có một tiếng can ngăn được thốt ra. Bởi lẽ hắn quá hiểu, cản bước đường của cô là một hành động ngu ngốc, có hoặc không sẽ dẫn đến hậu quả không lường trước.

Sakura ngưng đoạn đối thoại bằng cách bước đi thật nhanh. Sau khi trang bị một vài vật dụng hữu ích ở gian nhỏ bên cạnh trong cùng căn phòng, cô tiến thẳng, để lại hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau đầy bất lực. Đột nhiên, Keith xoay xoay người trên chiếc ghế, cười ha hả. “Anh không thể khuyên nhủ được, tôi biết.”

BP hắng một tiếng cùng ánh mắt sắc lạnh. Hắn hứng thú với Sakura, không đồng nghĩa với những kẻ bên cạnh cô, hắn cũng phải hứng thú. Tiến lại gần, hắn xốc nhẹ cổ áo Keith lên. “Nguyên nhân đều do cậu cả.”

Giọng BP không nạt nộ, phải, nhưng nhìn vào ánh mắt kia, Keith bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn ngây người, giương đôi mắt to tròn với hàng mi cong của mình để nhìn chăm chăm BP, cố nuốt khan một ngụm nước miếng. Nỗi sợ hãi này của Keith không giống với khi đối diện cùng White Nathan, cũng hoàn toàn khác so với Sakura, nỗi sợ hãi này của hắn... có chút gì đó kì lạ.

BP cũng nhìn vào ánh mắt Keith, nhưng rồi hắn lại cất giọng khá chế giễu. “Cậu nhóc, nên chú tâm vào phần việc của mình đi.”

Bị gọi là “cậu nhóc”, Keith đôi chút bực tức, dù không phải lần đầu tiên bị người khác áp dụng từ này lên mình. Hắn dẫu môi. “Tôi trưởng thành rồi, nhỏ hơn ngài không đáng bao nhiêu tuổi đâu, thưa ngài BP thần bí boss.” Không chú ý đến cái nhíu mày đầy dư vị phức tạp của BP, hắn nhanh chóng trở lại với máy tính, và bất chợt há miệng, tá hoả reo lên. “Ôi God, thêm 4 chiếc phi cơ được điều động nữa rồi!”

Suy nghĩ một hồi, Keith quyết định làm lệch phương, toạ độ của những chiếc máy bay này bằng cách nhiễu sóng. Nếu White Nathan ngồi trong số phi cơ đó, hắn sẽ có cách quay lại đây nếu hắn muốn, và tới lúc ấy hắn chẳng phải làm gì thêm, nhưng dù vậy, Keith cũng không chắc rằng bản thân có khả năng điều khiển hướng bay của chúng hay không. Bởi lẽ White Nathan quá bản lĩnh.

Khoảnh khắc liền sau, tần số của Keith đã bị ai đó bắt được. Trong gian phòng bỗng vang vọng một giọng nói trầm khàn giảo hoạt được truyền qua thiết bị. “Con gái yêu quý của ta, theo lời mời của con, thì ta đã đến rồi đây.”

Giọng nói kia làm Keith điếng người trong một giây. White Nathan đã đến, có thể cùng với 4 chiếc phi cơ đi sau. Trong khi đó, Nữ hoàng của hắn đã ra ngoài tìm Yosuke Kuro mất rồi.

“Con gái yêu, ta biết con đang ở đấy, con có lời nào muốn nói với ta?” BP định mở miệng nói một lời táo bạo gì đó, nhưng Keith đã kịp thời ngăn cản bằng cách giơ tay ra hiệu cho hắn.

Sự vắng mặt của Sakura khiến trong căn phòng chỉ còn lại hai kẻ, là hắn và BP. BP đương nhiên không thích hợp để đối đáp với Nathan, nên Keith phải là người làm việc này. “White đại boss, người ông đang kết nối là tôi.”

Phía bên kia không trả lời liền lập tức, cũng do Nathan bận cười quỷ quyệt sau khi trầm ngâm một vài giây. “Kẻ thân cận muốn ta chết ở hiện tại, dường như không chỉ có một.”

“Haha, đúng vậy.” Keith cười sảng. Trong mắt hắn hằn lên những tia sắc bén như đầu đạn đang xé gió lao thẳng vào tim Nathan, thâm độc không sao tả siết. “Tôi muốn giết chết ông từ lâu rồi, cáo già ạ.” Hắn gằn lên từng tiếng, ước muốn được trả thù cuồn cuộn chảy trong từng thanh âm mà hắn phát ra. Kẻ đứng gần như BP cũng có thể hoàn toàn cảm nhận được một cách sâu sắc.

“À, điều này còn tuỳ thuộc bản lĩnh của cậu nữa.” Không cần nhìn, Keith cũng có thể hình dung Nathan đang cười châm biếm mình như thế nào. Hắn không bận tâm, lòng mong ước trả thù hoàn toàn chế ngự, và rực cháy trong lòng hắn.

“Có vẻ như đứa con gái ngu ngốc yêu quý của ta không ở bên cạnh cậu, làm thế nào đây...” Hắn cố tình tạo nên tiếng thở dài bất đắc dĩ. “Ta muốn thương lượng lại với nó.”

“Về lô hàng của ông?” Keith nhanh nhảu nói. Hắn biết, hay BP và Sakura cũng biết, lô hàng đó có ý nghĩa như thế nào đối với Nathan. Đốt cháy một xe hàng, tổn thất rất lớn, Nathan cũng vì thế mà cưỡi phi cơ đến nơi này. “Được rồi.” Nụ cười chế giễu ẩn ẩn hiện hiện trong lời nói của Keith, bất cứ ai tinh tế đều có thể nhận ra. “Tôi sẽ cho ông kết nối miễn phí với con-gái-thông-minh-và-đáng-yêu-quý của ông.”

...

Note: (*)Sinh trắc họchayCông nghệ sinh trắc học(tiếng Anh: Biometric) là công nghệ sử dụng những thuộc tínhvật lý, đặc điểmsinh họcriêng của mỗicá nhânnhưvân tay,mống mắt,khuôn mặt, mạch máu... để nhận diện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play