Qua một thời gian khá
dài chờ Sakura dưỡng vết thương trên cánh tay, vòng thi cuối cùng này mới được
tổ chức.
Sự hồi hộp, căng thẳng
của tất cả mọi người, bao gồm cả tôi đã tràn ngập khắp hội trường. Cũng vì đây
là vòng thi quyết định, sự thắng thua của cả hai đều phải tuỳ thuộc vào nó.
“Cậu định thi với nó
sao?” Liếc thấy cây đàn violin mà Sakura đang cầm, tôi không tránh khỏi sự tò
mò. Sakura không trả lời, tôi cũng không dám hỏi thêm nữa. Sợ rằng nếu tôi hỏi
thêm, cô ấy sẽ trả lời rất phũ ‘Câu hỏi dư thừa, bộ cậu không thấy sao?’, chắc
chắn cô sẽ nói thế.
Nhưng...Sakura biết
chơi violin?
Tôi thật muốn nghe cô
kéo đàn. Có lẽ nó sẽ rất hay.
Phía trên sân khấu,
Shirin đang duyệt thử một vài bản trên chiếc đàn organ của mình. Còn ở phía dưới,
tiếng la ó ngày một to hơn.
“Tất cả hãy giữ trật tự!”
Một vị ban giám khảo cầm mic hô lớn. Do vòng này không cần MC như vòng một nên
ông ấy đứng dậy, thay mặt hội đồng ban giám khảo đọc thể lệ cuộc thi. “Cuộc thi
như sau: Mỗi em đều có thể mang một thứ dụng cụ riêng để tham gia phần thi. Sau
khi diễn xong phần của mình thì ban giám khảo - bao gồm chuyên gia Mitsuhiko
Toyama sẽ thảo luận cùng với giáo viên thanh nhạc trong trường để tìm ra người
chiến thắng.”
“Hú~ Hanazuki Shirin vô
địch!”
Tôi bỏ mặc tiếng kêu
gào bên dưới. Và đương nhiên, Sakura cũng không thèm đếm xỉa gì, cứ thế mà bước
lại gần vị trí ban giám khảo để bốc thăm số thứ tự. Nhưng… Sakura hôm nay trông
có vẻ lạ, khuôn mặt chỉ đanh lại, vô cảm, thậm chí là nụ cười nhếch môi cũng hoàn
toàn mất dạng.
Chẳng lẽ cô đang lo lắng?
Sakura cầm lá phiếu và
mở ra, tôi cũng tò mò tiến lại xem thế nào. Là số 2, như vậy cô sẽ là người thi
sau.
“Sau khi bốc thăm, quyền
thi đầu tiên đã thuộc về Shirin! Xin mời em tiến lên trên sân khấu.” Bục của hội
trường đã biến thành một cái sân khấu ngoại cỡ, vô cùng hoàng tráng. Shirin nở
nụ cười thật tươi và cuối đầu chào tất cả, sau đó, chị nhẹ nhàng bước từng bước
về phía chiếc đàn đang yên vị giữa sân khấu.
Bàn tay mềm mại của chị
khẽ lướt qua từng ngón đàn, âm thanh êm dịu cũng vì thế mà phát ra. Càng về
sau, tiết tấu càng nhanh dần. Nhịp điệu dứt khoát, mạnh mẽ và dồn dập như đang
tái hiện một bi kịch tình yêu. Đây không phải là lần đầu tôi nghe chị đàn, và
thật sự chị rất có năng khiếu. Những bản nhạc chị đàn đều rất hay.
Kết thúc phần diễn, mọi
người đều đứng dậy, reo hò rầm trời. Tôi cũng vỗ tay bộp bộp tán thưởng, còn cô
bạn đứng cạnh tôi đây vẫn không có một chút sắc thái biểu cảm nào.
“Phần thi tiếp theo là
của Kobayashi Sakura! Mời em lên sân khấu.”
Tôi vỗ vai Sakura chúc
cô thi tốt. Vẫn như mọi lần, Sakura không hề đáp trả. Nhưng hiện tại, cô còn có
thêm nụ cười nhếch miệng. Phải rồi, cô đã khôi phục lại được trạng thái “bình-thường”
của mình.
Dĩ nhiên điều đầu tiên
Sakura cần thực hiện là phải cúi chào mọi người, dù gương mặt không hề thiện cảm
tí nào. Sau đó Sakura kê đàn lên vai và chầm chậm kéo cây vĩ. Cả gian phòng đều
im lặng để nghe tiếng đàn đang ngân vang.
Khác hẳn với âm điệu dồn
dập, mạnh mẽ của chị Shirin - nó chậm rãi, nhưng uyển chuyển, nó thê lương,
nhưng điêu luyện. Từng nốt nhạc đều réo rắt vào lòng người nghe một sự đau đớn,
quằn quại đến khó thở, nhưng cũng êm dịu, nhẹ nhàng như những cánh anh đào đang
lả lướt trong gió...
Âm vị của tiếng đàn như
men theo lỗ tai, như ngấm vào da mà hoà quyện vào từng mạch máu rồi lan ra toàn
bộ tế bào trên cơ thể tôi. Tôi hoàn toàn bất động, như có cảm giác chỉ cần cử động
nhỏ thôi, âm thanh kia sẽ vụt tắt mất. Tôi đoán chắc rằng, chỉ nửa ngày nữa -
khi tôi trèo lên giường và ngủ thì tiếng đàn này sẽ đi vào trong giấc mơ của
tôi. Không chỉ nó... mà cả chủ nhân của nó nữa.
Lại thêm một lần tôi bắt
gặp sự cô độc đang ẩn nấp trong hình bóng kia...
Tiếng đàn não nề quá,
trầm lắng quá, có lẽ Sakura đã dồn hết tất cả những cảm xúc của mình vào nó.
Nhưng... Sakura thì làm gì có cảm xúc mà dồn? Chắc tôi nghĩ sâu xa quá rồi, đơn
giản là vì... cô chơi giỏi. Nếu tôi dùng từ “rất hay” để miêu tả cho tiếng đàn
của chị Shirin, thì tôi sẽ tặng cho cô hai từ “tuyệt đỉnh!” kèm dấu chấm than.
Âm thanh chấm dứt đã
kéo tôi trở về với thực tại. Dù trong lòng hụt hẫng cùng cực, nhưng tôi vẫn cười
rất tươi, cũng vì cô đã hoàn thành xuất sắc phần biểu diễn của mình.
Một số học sinh khác, họvô thức vỗ tay rào rào mà quên bẵng mất
việc mình đang ủng hộ ai. Có lẽ họ bị tiếng đàn ma mị của cô cướp mất lý trí và
thu phục rồi. Dù số lượng khá ít, nhưng khi nghĩ đến, trong lòng tôi đã trào
lên một sự khoái cảm lớn.
Sau một hồi bàn bạc, cuối
cùng giám khảo đã đi đến kết luận.
“Tôi - Mitsuhiko Toyama
thay mặt cho các vị giám khảo ở đây để công bố kết quả. Người chiến thắng
là...” Nói rồi ông ngưng một đoạn, khiến tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Dù
không thi, nhưng tôi lại cảm thấy hồi hộp thay cho cô ấy. “... Là Hanazuki
Shirin!”
Choáng. Tôi có nghe lầm
không? Hanazuki Shirin?
Đúng là Shirin đàn rất
tuyệt, nhưng cũng không thể nào mà so sánh được với cô cả.
Phía bên dưới là tiếng
vỗ tay, nhưng nó bị lấn át bởi những tiếng xì xào. Họ vừa vỗ tay vừa ngơ ngẩn
thắc mắc.
“Hanazuki nhất rồi!”
“Nhưng Kobayashi kéo
đàn cũng không tệ.”
“Con nhỏ hèn hạ ấy kéo
được như vậy, nhất định là giở thủ đoạn rồi! Dẫu sao Hanazuki tóc đỏ vẫn thắng.”
“...”
“Hanazuki vô địch!”
“...”
“Hanazuki Shirin, I
love U ~~~~”
“...”
Trên sân khấu, Sakura vẫn
đứng bất động. Mái tóc rũ xuống che hết nửa khuôn mặt, khiến tôi không thể biết
được cảm nhận của cô bây giờ. Thế nhưng, nụ cười nửa miệng kia vẫn đang hiện diện.
“Vô lí!” Tôi không biết
Sakura cười vì gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút nào đó không công bằng cho lắm.
Tôi chạy lại vị trí ban giám khảo ngồi và hét to. Cả hội trường lập tức im
phăng phắc.
...
“Chẳng
phải kia là Hoàng tử mặt trời sao?”
“Ờ,
đúng, Hoàng tử đang làm gì thế nhỉ?”
“Rốt
cuộc là Hoàng tử đang theo phe nào vậy?”
“Hình
như là con nhỏ Kobayashi thì phải.”
“....”
“Em có ý kiến gì?” Ông
Mitsuhiko Toyama lấy tay chỉnh gọng mắt kính, hỏi tôi.
“Kết quả ai cũng thấy
rõ rồi, ông có phải là chuyên gia âm nhạc hay không mà lại công bố như vậy?”
Tôi cố cười gượng gạo để không lộ vẻ hậm hực khó chịu trước mặt bàn dân thiên hạ.
Không cần phải thể hiện cho họ thấy, chỉ cần họ hiểu là được.
“Ý em là gì?...” Shirin
đứng sau lưng tôi, khuôn mặt vô cùng tức giận. “Giám khảo chấm đúng, con nhỏ đó
sẽ không bao giờ có thể thắng được chị đâu!”
Ông Mitsuhiko hơi cau
mày, nói thêm vào cùng với Shirin khiến tôi không kịp đáp trả. “Tôi là chuyên
gia thì sẽ có cách chấm của tôi. Bài của Kobayashi Sakura tuy hay nhưng rất ão
não, đau khổ. Nếu em là chuyên gia như tôi thì em cũng sẽ thấy rõ điểm này
thôi.”
“Ông...” Tôi tức đến độ
tay vo lại thành nắm đấm. Nói thế có khác nào cho rằng trình độ thưởng tức âm
nhạc của tôi ở mức dở tệ đâu cơ chứ! Nếu ông ta không lớn tuổi hơn tôi, nếu đây
không phải là trường học, ông ta đã lãnh trọn cú đấm của tôi rồi. “Tôi nghĩ ông
nên về hưu sớm đi.”
Tôi không quan tâm cả
hai người trước mặt đây đang tức giận đến cỡ nào. Quan điểm của tôi, tôi rất
tin tưởng. Sakura không thể nào thua như thế được.
“Đủ rồi, Kuro.” Sakura
đã bước đến gần tôi từ lúc nào. “Tôi không cần cậu can thiệp chuyện này.”
Tôi quên mất rằng mình
đã hứa sẽ không nhúng tay vào trận đấu của hai người. Nghe Sakura nhắc thế, tôi
cũng không nói, không hành động gì nữa cả. Điều này khiến tôi uất càng thêm uất,
uất mà không có cơ hội để giải thoát ra.
Sakura tiến đến cạnh
lão già Mitsuhiko, nói nhỏ một câu gì đó. Ông ta đột nhiên tròn mắt, sững cả
người. Sau đó cô quay gót bỏ đi, trên miệng vẫn là nụ cười ấy. Tôi hậm hực bước
theo cô.
“Sau ba vòng thi, kết
quả chung cuộc đã có. Người chiến thắng trong đợt khiêu chiến này là Hanazuki
Shirin với tỉ số 2-1 !” Tiếng Mitsuhiko Toyama oang oang. Tiếng học sinh vỗ tay
rầm trời. Ông ta hồi phục tinh thần thật sự nhanh, chỉ vừa nãy còn ngồi bất động
sững sờ, hiện tại đã có thể đứng lên dõng dạc tuyên bố.
Sakura đã nói gì với
lão vậy nhỉ?
Nhắc đến Sakura, tôi cảm
thấy khá lạ, chẳng thể nào hiểu nỗi vì sao một người có máu kiêu như cô lại có
thể chấp nhận việc này dễ dàng như thế. Và cả nụ cười ấy nữa, chẳng lẽ nụ cười
của cô được “sử dụng” trong mọi trường hợp ư?
Tôi sẽ không bức xúc
như vậy nếu như lão già kia chấm điểm công bằng một chút. Còn đằng này, ông ta
chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chấm một cách phớt lờ. Có khi nào Shirin đã giở thủ đoạn?
Cũng có thể lắm, Shirin là chị của tôi nên tôi rất hiểu, việc gì chị cũng đều
có thể làm cả.
Nhưng tất cả điều này
chỉ dựa trên phán đoán mô phỏng của bản thân tôi mà thôi.
Hội trường dần xa, tiếng
ồn ào cũng dần nhỏ, nhưng trong đầu tôi vẫn còn lảng vảng thanh giọng trầm khàn
của lão già kia khi công bố kết quả.
Rốt cuộc thì chị Shirin
hay hơn Sakura ở chỗ nào chứ?
....
[Hanazuki Shirin Focus]
Cô gái mái tóc đỏ đang
ngồi chễm chệ trên chiếc ghế, hai chân đan chéo gác lên bàn, tay cầm một ly rượu
vang. Bên cạnh là những người bạn của cô ta. Cô ta đang ăn mừng chiến thắng của
mình với đám bạn - một chiến thắng trên danh nghĩa.
“Ây, Shirin của chúng
ta là tuyệt vời nhất!” Moda Akemi lên tiếng nịnh hót. Cô bạn bên cạnh hùa theo.
“Phải đó.”
“Haha, nó sẽ không bao
giờ thắng được tao đâu.” Hanazuki ta tự mãn cười lên ha hả.
“Xin lỗi tiểu thư...”
Chị phụ việc từ đâu tiến đến. Thấy có sự phá đám của người lạ, tất cả đều quay
lại. Chị ta không rét mà run. “Có người gửi cái này cho tiểu thư ạ.”
Là một bức thư, Hanazuki
nhận lấy nó từ tay chị.
“Là cái gì thế?” Đám bạn
xung quanh cô ta bắt đầu nháo nhào cả lên, cố nhổm người dậy để trông thấy bức
thư rõ hơn, cứ như nó là một vật thể lạ lần đầu tiên xuất hiện trên Trái đất.
Hanazuki vẫn còn khá ngạc
nhiên, khi thời buổi công nghệ tiên tiến như thế này, ai lại đi gửi thư kia chứ?!
Cô ta săm soi, chính giữa lá thư là hình một bông hoa anh đào, ngoài tên người
nhận là “Tiểu thư tóc đỏ” ra thì còn có tên người gửi nữa, Đó là...
From:
Kobayashi Sakura
To:
Tiểu thư tóc đỏ.
Hanazuki im lặng mở bức
thư ra xem bên trong có gì.
Một chiếc USB nhỏ màu
trắng. Hanazuki không biết nó là cái gì, và cũng không biết vì sao con nhóc
Kobayashi lại gửi cho mình những thứ đó. Tất nhiên, cô ta có một chút cảm giác
thấp thỏm lo sợ.
“Ê, đó là cái gì vậy?”
“À, không có gì đâu.” Hanazuki
cười lấp liếm, gấp vội bức thư lại.
“Ừ~ vậy thì ăn đi.”
“…”
Tiệc tàn, mọi người
chia tay Hanazuki rồi ra về, hiện tại chỉ còn mình cô ta với lá thư bí ẩn. Cô
ta nhanh chóng chạy lên phòng khoá trái cửa lại.
Hanazuki cắm USB vào
chiếc máy tính của mình, rất nhanh đã tìm đến một trong 3 file đang hiện diện.
“Rè...rè...rè...
...
“Chỉ
cần tôi chiến thắng trong trận đấu vòng 3 sắp tới, tấm séc 1 triệu yên sẽ thuộc
về ông.”
“Điều
này thì...”
“Đây
chỉ là một trận đấu nhỏ, 1 triệu đã quá lớn rồi. Cũng không phải là lần đầu ông
nhận của đút lót, đừng tỏ vẻ e dè như thế chứ?”
“...Được
tôi đồng ý.”
“Haha,
tôi đã ứng trước một nửa trong tài khoản của ông rồi đấy, đừng làm tôi thất vọng
nhé, Mitsuhiko Toyama.”
“Vâng
thưa tiểu thư Hanazuki.”
....
Rè...rè...rè...”
Hanazuki phát hoảng, cố
lấy tay bịt miệng thật chặt để không thể la toáng lên. Cái này, chẳng phải là
cuộc đối thoại giữa cô ta với chuyên gia Mitsuhiko tại nhà hàng Tune hay sao? Tại
sao nó lại...
Hanazuki run run tìm đến
2 tệp tin còn lại, liệu rằng trong đó sẽ là thứ gì?
Tiếp theo là một đoạn
video, trong video là cảnh mà khi cả Hanazuki và Kobayashi Sakura đang thi chạy
tại cánh rừng. Đoạn trên ghi lại lúc cô ta cùng đám bạn đang giăng bẫy và đẩy
Sakura xuống đồi.
***
Sakura
đã vượt trước Shirin độ chừng 15m. Cô cứ thế chạy. Khi nhận ra rằng mình chuẩn
bị vấp phải một sợi dây thừng dài từ dưới đất được căng lên, Sakura vẫn cố tình
lao đến, và cô ngã oạch ngay sau đó. Lúc này, Hanazuki cũng đã chạy tới, hai
người bạn của cô ta từ hai gốc cây vừa giật dây cho cô ngã cũng bước ra.
“Hahaha,
mày làm trò bắt ếch à?”
“Hừ...”
Sakura đau đớn đứng dậy, lập tức bị đẩy ngã xuống lần nữa, điều này khiến cô chỉ
có thể ngồi bệt xuống dưới đất, hai tay chống ra sau.
“Mày
không thắng được tao đâu, tạm biệt nhé.” Nói rồi Hanazuki chạy đi, trước khi đó
còn nháy mắt với hai người bạn.
Sakura
cười nhếch môi, rồi cô tiếp tục cố gắng đứng dậy. Trong lúc mất thăng bằng do đầu
gối bị trầy, Sakura còn bị hai người này đẩy ra phía sau. Cô chỉ kịp thét lên một
tiếng trước khi cả người lăn vòng xuống đồi.
Sakura
không hề lường trước được việc này. Bất quá, cô chỉ nghĩ đến bản thân bị thương
một chút thôi. Tuy vết thương không đáng, nhưng cái giá phải trả để chơi cho
Hanazuki Shirin một vố thật quá lớn rồi.
Đáng
lẽ ra cô có thể tính chính xác hơn như thế.
Đồi
không cao, nhưng độ dốc của nó đủ để người Sakura cứ thế lăn, lăn mãi cho đến
khi cô biết cả thân người mình sắp va đập vào một gốc cây to lớn, cô giơ tay ra
chống đỡ như một phản xạ. Rồi trọng lượng của cả người dồn hết vào cánh tay khi
nó là nơi đầu tiên đập vào gốc cây. Có thể nghe thấy tiếng kêu “crắc” phát ra.
Cánh tay ấy dần biến dạng, cô cắn răng đau đớn, cả thân người mềm như cọng bún,
vì va chạm vào sỏi đá trên đường lăn, và vì va đập vào gốc cây khổng lồ.
Nhưng
Sakura không khóc, bởi vì cô đã bị tước đi quyền được khóc từ lâu...
(Chú thích: phần này là
Rùa lồng vào để cho các bạn biết những việc đã xảy ra khi ở đồi, được-xem-như-là
những gì Shirin xem được từ trong đoạn video. J )
***
Phần kết của đoạn video,
hình ảnh Sakura hiện lên trên màn hình. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế sofa,
giơ hai ngón tay hình chữ V để chào Hanazuki, nhưng gương mặt không hề bộc lộ cảm
xúc nào đặc biệt ngoài sự vô cảm. Sau Sakura đặt hai tay lên đùi, khẽ nhếch môi
cười khẩy, rồi buông một lời chế giễu. “Chúc mừng chị đã có thể chiến thắng được
tôi.” Một câu ngắn gọn, nhưng mang nhiều tầng ý nghĩa, khiến người nghe chỉ ngồi
im một chỗ cũng có thể phát hoảng, điên loạn.
“Không thể nào!”
Hanazuki tròn mắt, lấy hai tay vò mái tóc hung đỏ rối bù lên, người chao đảo.
“Không thể như thế! Tại sao nó lại... Yaaaah~~~”
Thậm chí là không cần
xem đến file thứ 3, Hanazuki đã lấy chân đạp đạp thật mạnh chiếc USB đang nằm bất
động trên đất từ khi nào, rồi quăng nó vào sọt rác như một vật vô cùng ghê tởm
vậy.
“Kobayashi Sakura! Con
khốn kiếp!” Bức thư đính hoa anh đào cũng bị cô ta xé nát thành giấy vụn.
...
[End Shirin Focus]
Mới sáng ra, tôi đã
nghe thấy những tiếng đàm tiếu xung quanh mình. Tôi cũng không lấy gì làm lạ lắm,
vì tất nhiên chủ đề sẽ là kết quả cuối cùng của trận đấu giữa Sakura và Shirin
ngày hôm qua.
“Hanazuki thắng là hiển
nhiên.”
“Đúng là con nhỏ
Kobayashi đã giở trò ở vòng một, nếu lần đó không giở trò, nhất định Shirin sẽ
thắng cả ba vòng. Con nhỏ không biết tự lượng sức mình ấy làm sao có thể so
sánh với Nàng tóc đỏ của chúng ta‼”
Tôi tức mình, cuộn tay
lại thành nắm đấm, thân người vặn vẹo khó chịu. Thật đáng giận bản thân khi
không thể làm gì đó để gỡ bỏ chữ oan cho Sakura.
“...”
“Tôi có quay lại video
ngày hôm qua đây.”
“....”
“Kia! Hai người họ đang
đứng đằng kia kìa.”
Cả đám chạy lại hóng hớt.
Nhìn theo họ, tôi bắt gặp được Sakura và Shirin đang đứng nói chuyện với nhau,
vẻ mặt không ai chịu nhường ai. Tôi cũng lại gần đó, len lỏi qua đám đông để
chen chân đứng cạnh hai người họ.
“Xin chào Tiểu thư tóc
đỏ.” Không như tôi nghĩ, Sakura hôm nay vẫn xuất hiện với bộ dạng vô cùng bình
thường trước mặt mọi người, tuy trước đó cô có thua trong trận đấu.
Theo tôi biết thì Sakura
cô rất tự mãn, thật khó tìm kiếm được một lý do khiến cô chấp nhận việc mình
thua dễ dàng như thế. Tôi còn định đến an ủi Sakura, nhưng trông cô như thế này
thì… có lẽ nên dẹp đi ý định đó vậy.
“...Em thủ đoạn quá đấy
nhỉ?” Chị cố cười giả tạo, chỉ cần thoáng nhìn thôi, tôi cũng đủ nhận ra.
“Không phải là tôi thủ
đoạn, chẳng qua tôi chỉ vạch ra thủ đoạn của chị thôi.” Nói rồi cô ghé sát nói
nhỏ với chị ta, đám người xung quanh quá ồn ào, tôi cố dỏng tai thế nào cũng
không thể nghe thấy, chỉ biết rằng trông bộ dạng chị rất thất thần, phong thái
khác hẳn với mọi ngày.
“Tôi cảm thấy khát nước
rồi.” Sakura quắc mắt nhìn chị.
“Để tớ đi mua.” Tôi tiến
lại gần họ và nhiệt tình, gì chứ việc mua nước cho cô ấy đã trở thành thói quen
của tôi.
“Không.” Cô ấy lườm tôi.”
Cậu cứ việc đứng yên đấy, để chị ta.” Rồi cô chỉ thẳng vào mặt Shirin trước con
mắt ngỡ ngàng của chị và của tôi. Còn mọi người, do không thể nghe rõ câu chuyện
nên cũng không hiểu những gì đang xảy ra.
“Sao? Sao cơ?” Tôi trân
trân nhìn, Sakura nhờ Shirin mua nước? Chị trước giờ chưa bị ai sai bảo, hiện tại,
người sai bảo chị là người chị ghét nhất. Như thế liệu rằng chị có đồng ý được
không?
“Mày nghĩ mày là ai?”
Shirin tức sôi gan, với cơn giận giữ như mãnh thú ấy, tất cả mọi người xung
quanh đều đổ mồ hôi lạnh, có lẽ vì họ chưa bao giờ thấy chị tức như vậy trước
đây. Còn tôi, dĩ nhiên thấy thường xuyên, như ăn cơm bữa.
Lòng tự ái của chị cao
lắm, giữa biết bao nhiêu người mà lại bị sai bảo như thế, sao chị có thể đồng ý
cho được! Giả sử chị có đồng ý thì biết giấu mặt vào đâu để sống tiếp đây?
“Là ai sao?” Sakura nhếch
miệng, trông cô bao giờ cũng lạnh lẽo đáng sợ như thế. “Là người quyết định
tương lai của chị đấy.” Sau câu nói đầy ẩn ý, cô ấy ráng buông nốt câu cuối
cùng. “Tôi cho chị thời gian 5’.”
Sakura ngoảnh mặt bước
đi, tôi cũng bước theo. Tôi muốn chờ xem chị sẽ mua nước cho cô hay không. Rõ
ràng lúc nãy, cô đã đe doạ chị cái gì đó mới có thể lớn giọng sai khiến chị như
vậy.
…
----END CHAP 10 ----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT