Kết thúc ngày, tôi ủ rũ lết lết về chỗ ở. Trông bộ dạng tôi hiện tại chẳng còn một chút gì là sức sống.
Biết ngày hôm nay sẽ công cốc, nhưng tôi vẫn cố dốc sức. Để rồi, khi không có gì đáp lại nỗ lực của mình, tôi vô cùng thất vọng.
Sau khi tắm rửa, tôi đi xuống phía dưới, mượn bếp của khách sạn và bắt đầu
nấu vài món đơn giản. Bữa ăn của tôi trên đường đi tìm cô đạm bạc hơn
trước vạn lần, kết quả là tôi đã sụt mất vài cân. Tuy chẳng ảnh hưởng
đến dáng vóc, nhưng việc này cũng khiến thần sắc tôi không còn hồng hào
như trước đó nữa.
Tôi hếch mũi, thầm oán trách Sakura. Tôi dù sao cũng là công tử quyền quý, là Hoàng tử mặt trời của cả xứ sở Mặt trời
mọc, bởi vì cô nên mới rơi vào tình cảnh “khốn đốn” như ngày hôm nay.
Gặp được cô, tôi trăm ngàn lần nhất định phải đòi lại công bằng cho bản
thân.
Cũng là gặp được cô, tôi sẽ hỏi tất tần tật những thắc mắc
bấy lâu nay vẫn còn nằm im trong lòng. Tôi rất muốn biết, Sakura, cô
đang làm gì?
Nhưng...cho đến khi nào thì tôi mới có thể gặp lại cô đây...?
Tôi mệt mỏi trở về phòng. Ngồi trên một chiếc ghế con được đặt trong phòng, tôi vừa bưng dĩa thức ăn trên tay mà nhai nhóp nhép, vừa hướng ánh nhìn đến chiếc TV phía trước mặt.
“Khục khục!” Tôi ho lên sặc sụa,
khi bắt gặp trong TV là một tin tức vô cùng hot. Tuy không hiểu tiếng Ý, nhưng dựa vào đoạn ghi hình kia, tôi có thể nhận ra tin tức ấy đang đề
cập đến vấn đề gì. Một đám người đang phải đeo chiếc còng số 8, nối đuôi nhau thành hàng, và tất cả cùng bị cảnh sát áp giải lên xe. Mà kẻ đi
đầu, chính là tên boss Meastro - kẻ ngày hôm qua đã đánh tôi một cách
bạo lực.
Tôi vuốt vuốt ngực, thầm tán thưởng mức độ làm việc của
hai anh em song sinh ấy. Chỉ vừa mới đây thôi, khi tôi nói một câu trong lúc tức giận, bọn họ lập tức thi hành ngay.
Cũng tốt, đó là cái giá phải trả khi dám động đến tôi. Lòng tôi dâng lên một cơn đắc ý.
Bữa ăn tối kết thúc trong không gian im lặng, như thường lệ, tôi ra ngoài
đi dạo. Dĩ nhiên, tôi chỉ sải bước quanh khách sạn, bán kính không quá
20 mét để tránh bị lạc.
Được chục phút, bỗng có một chiếc xe bốn
bánh đứng chắn lấy lối đi của tôi. “Yosuke Kuro! Khẩn cấp đi theo chúng
tôi!” Cửa xe lập tức bật mở. Tôi chưa kịp hiểu đầu đuôi gì, anh Nói
nhiều đã kéo tay và ấn tôi vào hàng ghế phía sau.
“Đi đâu cơ?” Tôi ngây ngây người.
Sau khi đã lên xe, anh Thâm trầm nhanh chóng điều khiển vô lăng và rời đi.
Anh Nói nhiều vội vã giải thích. “Mexico. Chúng tôi đã đặt vé cho cậu.
Nữ chủ nhân đang chờ cậu ở đó, người bảo có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi nhìn họ, ánh mắt sắc lẻm vì nghi hoặc. Sở dĩ, tôi phải tìm Sakura bao
lâu nay là bởi cô muốn né tránh tôi. Đùng một cái, Sakura muốn gặp tôi.
Lý do gì mà cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh như thế?
Ngay từ đầu,
tôi đã không quá tin những kẻ trước mặt mình. Lòng người khó đoán, nhất
là trong những lúc nan giải như thế này, tôi càng trở nên đề phòng.
“Nhưng tôi chưa nhận được thông báo gì về đất nước mà cô ấy đang đặt chân
đến?” Henry còn chưa nói đến việc tôi rời khỏi nơi này. Nếu tôi đi, liệu có khi nào bản thân sẽ xa Sakura hơn một chút không?
“Cậu nhận
thông báo từ đâu ra? Vả lại, từ đầu đến giờ, khi nghe theo thông báo ấy, cậu đã được gặp chủ nhân tôi lần nào chưa?” Tôi nhíu nhíu mày suy ngẫm, những điều anh Nói nhiều đề cập đến cũng có lý. Anh ta thấy thái độ đăm chiêu của tôi, liền nói thêm. “Cậu đã bị phát hiện. Người của White còn vô cùng nhanh nhạy, nếu ở lại, không chừng chưa hết đêm nay, cậu đã
biến thành mồi của bọn họ.”
“Bị phát hiện rồi á?” Từ lúc tôi theo lời Henry trà trộn vào đám người, tới nay chỉ hơn một ngày. Thời gian
ngắn như vậy, tôi đã bị phát hiện. Không biết người của Sakura làm việc
theo phương thức gì nữa. “Nhưng, chắc tôi không sao. Nếu Sakura biết
việc này rồi, cô ấy sẽ không để tôi phải chết đâu.”
“Vì nàng không để cậu chết, nên mới muốn cậu nhanh chóng rời khỏi đây.” Lời của anh ta, chẳng khi nào là không gấp gáp.
“Đúng là như thế, nhưng cô hạ mệnh lệnh không làm tổn hại tôi xuống, không
phải là nhanh hơn nhiều sao?” Nói câu này, không phải là tôi không muốn
sớm gặp lại cô, chỉ đơn giản là tôi đang thắc mắc.
“Quyền của
nàng không hề dính líu tới việc này. Tức là nàng không quản lí quân đội
White gia, nội bộ có gián điệp, người ra lệnh điều tra hay dừng lại đều
không phải là nàng.” Quân đội? Nhà cô nuôi cả một quân đội á? Có lẽ đúng vậy, lần trước họ điều động gần những 70 người - số lượng vô cùng lớn - để đến bắt tôi. Lúc ấy, tôi nghĩ toán người ấy không đơn giản là một
nhóm xã hội đen bình thường, chỉ là không ngờ, nhà họ White cô có riêng
một quân đội. “...Mà người nắm quyền, được phép hạ mệnh lệnh rộng rãi
xuống dưới chính là con trai của đại boss White, White thiếu gia.”
Con trai của đại boss White? Là anh trai của Sakura, cũng là người trong
bức hình mà tôi bắt gặp khi đang dưỡng thương ở nhà cô đó hả?
Không đúng! Bỗng nhiên trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ. Trong buổi ăn tối ở nhà hàng Tune hôm đó, Henry có giới thiệu mình là...white Henry???
Henry cùng họ với Sakura sao?
“Người cậu nhắc đến có phải...”
“Ừm. Tân chúa tể bóng đêm đấy.” Trong giọng nói của hắn còn xen lẫn nhiều sự tôn kính. “Không tính đại boss White, White thiếu gia chính là người
quyền lực nhất nhà họ White.”
Tôi cứng lưỡi, miệng há hốc ngạc
nhiên. White Henry...là anh trai của White Cherry! Vậy có nghĩa là...
anh yêu em gái mình - một mối tình trái với luân thường đạo lý ư?
Ra là vậy...
Trong sự tình này, tôi có chút vui, vì bản thân cuối cùng đã nắm rõ lý do cô
không thể đến với anh, nói cách khác, tôi không còn đối thủ, nhưng cũng
có chút cay xót thay cho Henry, rõ ràng là anh rất yêu cô - vô luận là
người lạnh lùng tàn độc, khi đứng trước mặt cô, anh sẽ trở thành kẻ dịu
dàng, si tình nhất thế giới.
Henry là người trong bức hình mà
Sakura hay nâng niu, thảo nào, lần đầu tiên giáp mặt, tôi lại thấy anh
trông quen đến như thế...
Như vậy, chẳng lẽ Sakura vẫn còn yêu anh hay sao ...?
Đứa nhỏ này yêu anh của nó lắm...
Nghĩ đến đây, nội tâm tôi có đôi chút nhoi nhói, như bị ai đó bóp thắt. Cô
vẫn chưa quên anh, điều đó là sự thật. Cũng đúng thôi, Saito từng nói họ đã yêu nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ một năm không gặp mặt, kẻ máu lạnh đến
đâu cũng không thể nào quên người cũ của mình được.
Trong đầu tôi lại nạp thêm một ý nghĩ mới. Cú sốc tâm lý kia của cô, liệu có liên
quan đến Henry hay không? Liệu có phải là sau khi biết Henry là anh trai của mình, cô đã vô cùng sốc hay không?
Thiết nghĩ, cũng có cơ sở lắm...
“Này! Cậu Yosuke Kuro!” Anh Nói nhiều khua khua tay trước mặt, khiến tôi sực
tỉnh. “Trông cậu thật giống người mất hồn.” Anh ta hơi lườm lườm tôi,
rồi tiếp tục với vấn đề mà anh đang nhắc tới. “Bởi vì vậy, cậu phải
nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không, nữ chủ nhân của chúng tôi cũng
không cách nào cứu cậu được đâu.”
“Khoan đã. Nói như các anh, White thiếu gia là người đã hạ mệnh lệnh truy tìm kẻ nội gián là tôi á???”
“Cũng có thể. Tôi không chắc. Có khi...cấp dưới vì sợ bị trách móc, họ tự
giải quyết mà không cần truyền đến tai cậu ấy.” Anh nhún nhún vai. “Dù
sao cũng chỉ là suy đoán của cá nhân tôi thôi.”
Tôi ngờ ngợ suy nghĩ. Có điều gì đó không đúng cho lắm, và... nước cờ mà tôi đi hình như đôi chút sai sót rồi...
“Các anh chắc chắn rằng khi qua đó, tôi sẽ gặp được Sakura không?”
“Ừ.” Anh ta chắc nịch gật đầu, để thoả sự hoài nghi nơi tôi. “Sau khi đến
đó, chỉ cần nghe theo chúng tôi an bài, nhất định cậu sẽ được gặp nàng.”
“Được. Nhưng để tôi về khách sạn lấy đồ đã.”
“...” Cả hai người họ cùng đảo mắt nhìn tôi, rồi đồng thanh. “Tại sao cậu không nói sớm!!?”
“Chẳng phải chính các người đã tự tiện dẫn tôi lên xe, lại không nói tôi thu dọn hành lý gì đó ư?”
“Được rồi.” Anh Nói nhiều vừa thở dài, vừa khẩn trương hối thúc. “Nhanh nhanh lên. Chúng tôi đợi cậu ở bên ngoài.”
Tôi thuận tình gật đầu một cái, mang theo nét mặt của một con người trầm
tư. Căn cứ vào độ hấp tấp của bọn họ, nhất định việc tôi bị phát hiện
này là việc vô cùng to lớn và gây ra hậu quả khó lường. Tuy nhiên, mọi
sự nguy hiểm đối với tôi hiện tại dường như đều giống nhau, không có gì
quá đặc biệt, hay to tát.
Khi xe đã quay trở lại khách sạn, tôi
một mình tiến vào bên trong. Sau đó, tôi thu dọn hành lý và một lần nữa
trở ra. Cứ nghĩ đến việc sẽ được gặp lại Sakura sau cả tháng trời xa
cách, tôi lại bồi hồi, băn khoăn mãi không thôi. Tôi tự suy nghĩ nếu
nhìn thấy cô rồi, câu đầu tiên mà tôi nói sẽ là gì nhỉ?
Bất thình lình, một toán người áo đen khả nghi tiến về phía này. Tôi giật thót
mình, lúi húi đi tìm góc khuất ẩn nấp. Vị trí ấy nằm gần thang máy, cũng là lúc thang máy *ding* một tiếng và mở cửa, tôi nhanh chóng băng nhanh vào bên trong. Cánh cửa đóng lại trước khi bọn người kia kịp phát hiện
được điều bất thường từ tôi.
*Bùm!*
Di chuyển xuống tầng
được một lúc, một tiếng bùm kinh thiên động địa bỗng phát ra, khiến cả
thang máy lắc lư rung chuyển, rồi ào ào rơi tự do xuống phía dưới với
tốc độ vô cùng nhanh. Tôi sững sờ, loạng choạng một giây mới bám được
vào thành tường.
Thang máy khựng lại, tôi thở ra nhẹ nhõm, nhưng
tim vẫn đập bình bình trong lồng ngực. Cảm giác lúc nãy còn đáng sợ hơn
cả trò chơi nhảy dù từ trên máy bay xuống.
Có lẽ, bên ngoài kia
là màn la hét hoảng loạn của tất cả những người có trong khách sạn.
Nhưng ở trong này, ngoài không gian tĩnh mịch bốn bề, tôi không còn nghe thêm bất cứ tạp âm nào khác.
Bấy giờ, tôi mới nhớ đến sự cố mà
mình đang gặp phải. Ấy là...thang máy không còn hoạt động nữa! Tôi ấn
cạch cạch vào nút điều khiển mấy lần đều vô tác dụng, ánh đèn điện bên
trong cũng đã tắt ngúm từ khi nào, hiện tại, bốn bức tường chung quanh
tôi đã tối đen như mực.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân nhất có thể. Tinh thần đã ổn định lại, việc đầu tiên tôi nghĩ đến
là gọi điện thoại nhờ sự trợ giúp, mà ở đất nước này, người tôi quen và
có thể cứu tôi hiện tại chỉ có hai anh em song sinh, ngặt một điều...
tôi lại không hề có số của họ.
Tôi bóp trán hai ba cái, ép não bộ nhanh chóng tìm kiếm lối thoát. Tiếng bùm vang lên kia, so với tiếng
bom thì hoàn toàn tương tự. Nếu tôi không mau chóng, có lẽ bản thân sẽ
phải chôn vùi tại nơi này.
Nuôi hy vọng có thể tìm được vật gì đó hữu ích, tôi lục tìm trong túi đồ của mình. Những thứ Sakura đưa cho
tôi có vẻ như chẳng hề phù hợp trong hoàn cảnh này, ngoại trừ con dao
găm kia. Thiết nghĩ rằng, đồ vật cô đưa thường không phải những thứ tầm
thường, tỷ như khẩu súng, áo chống đạn, hay sợi dây co giãn. Vì vậy, tôi lập tức rút dao khỏi chuôi mà không đắn đo gì nhiều, rồi dùng nó cho
vào khe, với dụng ý cạy rời hai cánh cửa cabin.
Bỗng nhiên, từ vị trí cánh cửa đang được cạy, một mảng kim loại tựa như mảnh vỡ rơi
xuống. Tôi đăm đăm nhìn vao con dao trên tay, chớp chớp mắt hai ba cái,
khó tránh vẻ ngạc nhiên. Có thể khiến kim loại mềm như bún, con dao này
được làm bằng chất liệu gì mà cứng cáp và sắc bén đến như thế???
Cũng đúng...trong lần thử nghiệm đầu tiên, con dao này đã làm rách một vệt nhỏ nơi áo chống đạn kia mà!
Để kiểm chứng lại, tôi dùng sức ấn con dao vào cửa, rồi kéo xuống thành
hình vòng cung, sự việc thực hiện còn dễ hơn cả tưởng tượng. Điều này
khiến tôi liên tưởng đến, con dao trong tay mình là dao rọc giấy, mà cái cánh cửa kia chính là một tờ giấy.
Sợ rằng ra ngoài sẽ dễ bị
toán người kia phát hiện, tôi quyết định đi bằng con đường trong hầm.
Sau khi đã hoàn thành công việc đục khoét một lỗ hổng khá lớn trên cửa,
tôi chui ra khỏi chiếc hộp cabin. Khe giữa khá hẹp, tôi gặp một chút khó khăn. Vì lúc hộp cabin dừng lơ lửng ở khoảng không, tôi bám chắc vào
chiếc thang leo bằng sắt dính liền với thành tường trong hầm, men theo
nó mà trèo xuống từng bước, từng bước một.
*Bùm!*
Thêm một tiếng bom nổ vang vọng trong không gian, từng mảnh vỡ từ phía trên
cao lộp bộp rơi xuống. Tôi hoảng hốt, bước chân được hối thúc lên tới
tốc độ nhanh đáng kể. Đột nhiên, hộp thang máy lúc nãy - hiện tại đang ở trên đầu tôi - một lần nữa tuột xuống. Tôi xám xanh mặt mày, theo bản
năng tồn tại, tôi gồng mình nắm chặt thanh sắt thang leo, và cố ép thật
sát vào nó, sát không còn một kẽ hở. Trong giây phút này, đầu óc tôi
hiện lên hình ảnh của cái chết khi bị hộp thang máy kia đè lên người.
“A!”
Thật may mắn là, tôi vẫn còn sống. Cỗ thang máy rơi ầm xuống, sượt qua người và chỉ làm bay một miếng thịt trên vai tôi. Tuy vô cùng đau nhức, nhưng trong giờ phút sinh tử ấy, tôi không dám kêu than quá nhiều, sống được
đã kỳ tích lắm rồi.
Đảm bảo không còn hộp thang cabin nào phía
trên có thể rơi trúng người mình nữa, tôi thở ra nhè nhẹ, vừa chậm, mà
vừa vội di chuyển xuống. Nơi bả vai bị thang máy sượt qua, giờ đây đã
đầm đìa máu chảy, khiến cả cánh tay của tôi hơi run run.
Tôi cắn
môi đến mức bật máu, mặt mày có chút tái, mồ hôi vã ra như tắm nước mưa. Tôi đang lo sợ, nhưng cũng cố tự động viên tinh thần bản thân. Chỉ mới
bước đến tuổi 18 không lâu, còn biết bao nhiêu chuyện chưa thử, tôi
không thể bỏ mạng nơi đất khách này được.
Sau khi đặt chân lên
nóc hộp thang cabin ban nãy đã rơi xuống, tôi một lần nữa chui vào khe
hẹp. Nhân tiện lấy luôn một cái nhỏ nhất trong ba túi hành lý bỏ lại
trong thang máy ban nãy. Vừa hay, cánh cửa thang máy ở tầng 1 vẫn còn
hoạt động. Tôi tinh ý liếc mắt quan sát tám hướng xung quanh, thấy không còn người, tôi len lẻn chạy ra ngoài.
*Bùm!*
Một cơn rung chấn tiếp tục kéo đến, trần nhà đã có hiện tượng nứt nẻ, bụi gạch bay
toán loạn khắp khách sạn rộng lớn. Nguy cơ bị chôn vùi trong đây, tôi
bán sống bán chết chạy thật nhanh, nhanh còn hơn thành tích kỷ lục khi ở trường. Khi đã cận kề với cái ranh giới sinh tử rồi, năng lực phi
thường của con người thường mới được bộc lộ.
Ở bên ngoài, vì sợ
nguy hiểm nên mọi người đã tản ra xa, cách toà nhà độ chừng trăm mét.
Cảnh sát vẫn không thấy đâu. Dường như lúc này đây, chỉ còn mỗi tôi là
đứng gần toà nhà như vậy.
Nhưng không phải, vừa thoát khỏi khách
sạn một lúc, tôi đã bị một đám người vây kín. Không cần nói cũng biết
bọn họ đối với tôi là bạn hay thù. Tôi dè chừng nhìn họ, chân khẽ lùi
lại một bước.
“Nói xem. Tổ chức nào đã phái cậu đến?”
“Không có. Tôi không hề có dụng ý xấu.”
“Không muốn khai? Nhưng thôi, chủ nhân không truy cứu, đành để cậu chết nhẹ nhàng.” Bọn họ cười khinh khỉnh.
Dạo trước, không ai nói chuyện với tôi bằng thái độ xem thường như vậy,
ngoại trừ Sakura. Giờ phút này tôi mới nhận ra rằng, duy nhất Sakura mới có thể khiến tôi không cảm thấy tức giận, buồn bực khi cô áp đặt thái
độ xem thường lên mình.
Bọn họ có súng, nên dễ dàng bắn chết tôi
bằng một phát. Tôi cũng có súng, nhưng không sử dụng thành thục, đấu với những người quen tay như họ thì chỉ nhận thua thiệt về mình. Nghĩ thế,
tôi bèn nảy ra một suy nghĩ. “Các anh cũng thấy, tôi chỉ là “trẻ con”,
chẳng hề mang theo vũ khí gì.” Tôi xoè hai bàn tay trống không của mình
ra, nhún nhún vai. “Suy cho cùng, các anh chỉ-có-thể dùng súng để giết
một đứa “nhãi ranh”, khi trên tay thằng nhóc ấy không có vũ khí gì mà
thôi.” Kèm theo lời nói của tôi là nụ cười khinh miệt. Bọn họ lúc nãy
cười tôi như thế nào, tôi trả lại bọn họ gấp mười lần thế đó.
Đúng như dự đoán, bị khinh khi, tên đứng đầu nghiến răng tức giận, ném phăng cây súng qua một bên. Những kẻ theo sau cũng làm động tác tương tự.
Tôi đặt balo xuống, hơi khom người về phía trước, chuẩn bị tư thế cho pha
giao chiến, bàn tay quắp quắp ngụ ý khiêu khích họ tiến lên phía trước,
mặt cỡn cỡn như một vị công tử kiêu ngạo. Tuy trạng thái dửng dưng ngoài mặt là vậy, nhưng tôi vẫn có thể lượng được, đây không phải là một trò
chơi, và tôi luôn cảnh giác đề phòng ở mức cao nhất.
Chỉ có một
kẻ bước tới. Tôi chưa kịp hiểu sự tình gì, cả người đã tiếp đất một cách “oanh liệt”, chân trái đau nhói khôn tả, đầu óc choáng váng xay xẩm.
Quá nhanh! Nhưng có lẽ giây phút vừa rồi, tôi đã hơi sơ suất, thiết nghĩ thì độ nhanh của hắn ta, tôi có thể đối phó được. Tiếp ngay sau, hắn
tập trung sức lực vào chân để đá thật mạnh vào người tôi, hệt như hắn
đang nghĩ có thể dùng cú đá ấy lập tức giết chết tôi. Tôi co người né
tránh, rồi lăn sang một bên, ra đòn đáp trả bằng cú đạp vào xương ống
đồng trên chân hắn. Hắn vì đau điếng, toàn chân như tê dại liền ngã
xuống đất.
Một cách nhanh nhất, tôi vực người dậy, đạp đạp vào
bụng hắn như cách hắn đã áp dụng lên người tôi. Thấy hắn có ý định chống trả, tôi thêm một lần đạp mạnh vào xương ống đồng, rồi đạp vào hai cánh tay của hắn. Tôi biết, tuy không có nhiều kĩ thuật cùng kinh nghiệm,
nhưng những cú đánh thật-sự của tôi vô cùng mạnh mẽ, có thể một lần làm
gãy xương đối thủ. Nghe tiếng xương răng rắc phía dưới, tôi nhếch nhếch
miệng cười, trong lòng vô cùng hả hê.
Mà bọn người còn lại, sau
khi nghe tiếng xương gãy cũng đồng loạt xông lên giải vây cho đồng đội.
Tôi cố đạp hắn thêm một cú nữa, rồi mới chịu xoay người né tránh. Định
bụng là sẽ đào tẩu ngay sau đó, nhưng tôi vừa nhấc chân được hai ba
bước, bọn họ đã xếp thành vòng tròn bao vây tôi.
“Người của White gia định ỷ đông hiếp yếu ư?”
Bọn họ dường như không còn tiếp nhận lời khích bác của tôi nữa. Có lẽ là
sau khi thấy tôi đánh người tàn bạo như vậy, họ chẳng thể xem thường,
lần này, cả đám nhất tề xông lên, chẳng lượng thứ bất cứ điều gì. Tôi
chỉ cảm ơn họ bởi lý do, họ không ngay lập tức nhặt súng mà bắn tôi một
phát, đỡ phải rắc rối như vậy.
Trước một đám sát thủ nhanh nhạy
như vậy, tôi chỉ có thể tránh, không có cơ hội ra đòn. Xem ra, sau
chuyến đi này, tôi phải ra sức tập luyện nâng cao thể lực cùng kĩ thuật
đánh nhau mới được. Nhưng, phải chờ xem tôi có vé để trở về không đã ~!?
Bỗng ngay khi tôi đang nghĩ cách thoát khỏi nơi này, có một tiếng nói từ góc nào đó vọng tới. “Dừng lại!”
Tất cả đều giật mình, ngừng động tác, hướng đôi mắt về nơi phát ra tiếng
nói. Tôi đứng giữa đám người áo đen, thoáng liếc về nơi ấy, có thể nhận
ra ngay con người này.
Là anh Thâm trầm!
Anh Thâm trầm
thâm trầm tiến đến trước mặt tôi, ánh mắt phẳng lặng như hồ nước. Bất
thình lình, anh ta tấn công tôi bằng cách bẻ ngoặt tay tôi về phía sau.
Tôi thoảng thốt ngạc nhiên, vì sự việc quá bất ngờ nên tôi không kịp
phòng bị.
Tôi vùng vẫy chống đối, lập tức bị siết chặt hơn. A lên một tiếng, tôi căm phẫn, ánh mắt loé lên tia nhìn của một người bị phản bội.
Một kẻ trong số đám người kia tiến lên, giúp anh ta kẹp
chặt hai tay tôi lại. Anh Thâm trầm thả tôi ra, uỷ thác cho kẻ ấy. “Tôi
muốn gặp đội trưởng phụ trách nhiệm vụ này.”
“Là tôi.” Kẻ vừa trả lời là người mà ban nãy đã cất lời tra hỏi tôi đầu tiên. Hắn nhìn anh
Thâm trầm, sắc mặt có pha xen sự cảnh giác.
Không để hắn ta thắc
mắc lâu, anh Thâm trầm mở miệng giới thiệu, đồng thời là động tác rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại, và giơ nó lên cho hắn xem. “Tôi là
5454, người của Nữ hoàng bóng đêm.”
Vừa nhìn thấy cái gì đó trên
điện thoại, xác nhận đúng là người của mình, tên đội trưởng kia cất đi
ánh mắt đề phòng, cúi đầu chào theo thông lệ, gương mặt không có ý niềm
nở, nhưng cũng mang đôi chút nét kính cẩn, đủ cho thấy vị thế của Sakura trong quân đội không hề nhỏ.
Nghe được lời giới thiệu của anh
Thâm trầm, tôi cảm thấy khá lạ lẫm. Anh vẫn nói mình là người của Nữ
hoàng bóng đêm. Vậy tại sao... lại phản bội tôi?
----END CHAP 47----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT