Khoảng thời gian này, xem như tôi đều ăn học ngủ nghỉ chung với bệnh
viện cả. Như thế này mãi khiến tôi có cảm giác mình đang dần gắn liền
với bệnh viện. Thứ suy nghĩ ấy cứ bay bổng mãi trong đầu, tôi khẽ rùng
mình một chập.
Đã có rất nhiều người đến hỏi han, nhưng họ bị cha mẹ tôi nói khéo, nhằm không cho phép vào thăm bệnh. Cũng phải, dáng vẻ
đáng sợ này của tôi mà bị đem ra ngoài, có lẽ tôi sẽ độn thổ mất. Một
điều nữa, gia đình tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Một khi đã đến
tai cảnh sát rồi, e rằng bên thiệt thòi là chúng tôi, chứ không phải là
ai kia.
Vì thế mà tôi càng trở nên cô đơn hơn cả.
Tôi ngồi trên chiếc giường trắng, chân xếp tròn. Trên tay là cuốn sách giáo khoa bộ môn Nghiên cứu xã hội. Đã hơn một tháng không đến trường, tôi không
thể để chậm tiến độ học tập của mình với những bạn bè đồng trang lứa
được.
Ba tôi cũng đã nói: “Con cần phải tăng cường học hai môn
Nghiên cứu xã hội và Kinh tế gia đình. Trước tiên là phải tìm cách bước
chân ra ngoài xã hội đã.” Chỉ cần nghe bấy nhiêu đó thôi, tôi đã tức tốc tăng cường học hai môn này. Thậm chí là nhờ người mua hộ sách giáo khoa lớp 12, một số sách giải, phụ đề, các sách chuyên môn,… nữa.
*Cộc! cộc!*
Cửa phòng vang lên tiếng người gõ, tôi hạ cuốn sách giáo khoa xuống, nhìn
chăm chăm về phía cửa. Một lúc vẫn không thấy có kẻ nào bước vào, tôi
bất giác cau mày. Thật lạ lẫm, đây là bệnh viện, lại cũng có người câu
nệ chuyện gõ cửa với cho phép nữa sao? Nhỡ may bệnh nhân không có khả
năng nói, hắn ta định đứng ngoài cửa đợi cho đến khi bệnh nhân chấp nhận chắc? Tuy vậy, tôi vẫn mở miệng nói: “Vào đi.”
Đợi mãi vẫn không thấy cánh cửa nhúc nhích, tôi càng thêm nhíu mày thắc mắc. Ngó nghiêng
ngó dọc một hồi, tôi cũng quyết định bước ra mở cửa. Tôi đã có thể đi
lại được sau hơn một tháng nằm viện, tuy vẫn còn có đôi chút khó khăn.
Đứng trước cửa phòng, tôi chẳng thấy ai đang đứng ngoài cửa như trong suy
nghĩ của mình trước đó. Tôi đảo mắt nhìn khắp xung quanh, một hành lang
dài đằng đẵng, khá vắng người qua lại, tất cả đều không có gì khả nghi.
Chợt thấy một bó hoa ở dưới chân mình, tôi cúi người xuống rồi nhặt nó lên.
Đó là một bó hoa sứ trắng được bao bọc, sắp xếp một cách cẩu thả.
Trước khi có ý định trở vào phòng, tôi đưa mắt nhìn khắp dãy hành lang lần
cuối. Thấy một người phụ nữ đã đứng tuổi ngồi ở hàng ghế chờ gần đó, tôi cung kính hỏi thăm. “Bác ơi, bác có thấy ai đặt bó hoa này trước cửa
phòng của cháu không ạ?”
Người phụ nữ đứng tuổi ấy liếc nhìn bó
hoa trên tay tôi, khẽ lắc đầu. “Bác không để ý. Nhưng chẳng phải hoa này dùng để cúng người chết hay sao? Thăm bệnh bằng loại hoa này thì kì cục quá nhỉ?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, người con gái bên cạnh người
phụ nữ chợt lên tiếng. “Có, tôi có thấy. Một người con trai, trông không giống người Nhật cho lắm. Anh ta rất cao. Ừm…cao hơn cả Hoàng tử nữa.
Anh ta rất đẹp trai…có thể là ngang ngửa Hoàng tử chăng ? Nhưng…ôi,
Hoàng tử! Tại sao anh lại ở trong bệnh viện?? Tại sao không thấy ai bảo
gì hết vậy??”
Tôi nhếch môi cười đáp trả. “Chỉ là bị bệnh thôi. Mà…cảm ơn nhé.”
Sau khi đã quay người, tôi liền tắt đi nụ cười, vừa bước vừa suy nghĩ.
Người con trai mang dòng máu lai, rất đẹp và cao hơn tôi. Tôi chỉ quen
biết duy nhất với một người như vậy. Đó là White Henry. Nhưng tại sao
anh ta lại gửi thứ này đến cho tôi? Đích thân anh ta ư? Và tại sao anh
ta lại lựa đúng thời điểm có người ngoài hành lang mà không phải lúc
vắng vẻ để thực hiện công việc này chứ ? Làm như thế, chẳng khác nào anh tự vạch trần mình cả, vì tôi chỉ cần hỏi họ là đã rõ. Cứ như…anh đang
cố ý để cho tôi biết vậy.
Henry là người yêu của Cherry - Nữ
hoàng bóng đêm, vì thế mà tôi đoán rằng anh ta chính là Tân chúa tể bóng đêm. Tân Chúa tể bóng đêm gửi hoa sứ trắng đến cho tôi, liệu có phải là điều tốt lành không đây!? Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi hoang
mang và lo sợ khó diễn tả thành lời.
Tôi trở lại phòng. Xoay xoay bó hoa trên tay một hồi, tôi cũng quyết định ném thẳng nó vào sọt rác.
Sau đó không lâu, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Mặc cho cơ thể chưa hoàn
toàn lành lặn, tôi lao ào ra ngoài. Đáp lại, tôi chỉ nhìn thấy được vẻ
bất ngờ trên gương mặt của ba Yosuke.
“Ba Yosuke.”
Ba tôi tích cực ở trong nước hơn trong mấy ngày này. Có lẽ là vì chuyện của tôi.
“Kuro, có việc gì mà con lại vội vã đến vậy?”
Tôi quay người bước vào trong, cố tỏ ra điềm nhiên nhất có thể. “Con chỉ
đang đợi chị Shirin thôi, chị ấy hứa là hôm nay sẽ mua pizza đến cho con ăn.” Tôi cười khì.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT