Chiếc xe màu vàng phóng khỏi gara, vọt về phía trước, cần gạt liên
tục đưa qua đưa lại, gạt bỏ những bông tuyết trắng toát. Tôi lái xe băng nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Tune. Sở dĩ tôi có mặt ở đây, vào lúc này, là vì nhận được cuộc gọi của Takeshi - tên quản lý
nhà hàng của chúng tôi. Không hiểu anh ta gọi tôi nhằm mục đích gì, tôi
gặng hỏi mãi cũng chỉ được một câu: ‘Tôi có thứ này muốn cho cậu chủ
xem, đến nhanh, ngay lập tức, nếu không thì cậu chủ sẽ hối hận đấy!’
Vì không biết đó là việc gì nên tôi vô cùng tò mò. Nếu là việc không quan trọng, nhất định tôi phải xử tội Takeshi mới được.
Vừa đẩy cửa bước vào, Takeshi đã đi về phía tôi. Như rằng anh ta nãy giờ vẫn liên tục nhìn về phía cửa để canh tôi đến vậy.
“Này, sao cậu chủ đến trễ vậy? Một chút nữa là mất kịch hay.” Anh ta lèm bèm. “Cậu nhìn kìa, đó chẳng phải là người con gái trước kia hay tới đây ăn
tối cùng với cậu chủ sao?”
Tôi nhìn theo hướng tay Takeshi chỉ,
đúng là Sakura. Và ghế đối diện với cô còn có một người con trai khác,
có lẽ là Henry gì đó - người yêu cô. Trên bàn bày những món ăn đã được
gọi lên của nhà hàng, mọi thứ vẫn còn nguyên, dường như bọn họ vẫn chưa
hề động đũa. “Bạn gái của cậu lăng nhăng thật đấy!”
“Nhiều
chuyện.” Tôi bực mình, giọng mạnh một cú vào bụng Takeshi. Anh ta rú lên một tiếng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch, nhưng chẳng thể làm gì
được tôi. Tôi chắc chắn đó là sự ấm ức lớn nhất mà anh ta đang gặp phải.
“Tôi có công báo như vậy, cậu lại đi đánh tôi.” Hắn nheo mắt buồn bực. “Vậy cậu định xử lý thế nào đây?”
Tôi trông về hướng hai người họ một lần nữa. Như một làn suối băng giá chảy tràn qua trái tim, cả thân thể tôi khẽ run lên. Hết lần này đến lần
khác bắt gặp họ đi cùng nhau, tại sao tôi vẫn chưa thể bớt được cái cảm
giác đau nhói ấy?
Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình,
Sakura quay về phía tôi. Hai ánh mắt chạm nhau, nhưng trong đáy mắt hai
người đã sớm có những cảm xúc riêng biệt mà ở khoảng cách xa thế này,
chẳng ai trong hai bên có thể nhận ra được. Tất cả chỉ được miêu tả bằng hai từ: Phức tạp.
Người con trai bên cạnh Sakura cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía tôi. Anh hơi cau mày.
Tôi gượng nở một nụ cười thật tươi. Tôi đã rất muốn quay người bỏ đi, nhưng bị bắt gặp thế này rồi thì làm thế chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, cho cô biết rằng bản thân tôi đang ghen tuông. Tôi chẳng có cái
quyền được ghen ấy. Thôi thì cố gắng quên đi nỗi phiền muộn, niềm nở với họ và sau đó tạm biệt ngay. Như thế mới đúng là phép lịch sự tối thiểu, cô cũng khó mà nghi ngờ tôi cho được. “Chào cậu, Sakura. Thật là trùng
hợp quá!”
“Chào Kuro~” Sakura nhỏ giọng.
“Sakura?” Lông mày hơi dựng lên thắc mắc, anh ta hỏi.
“Sakura…là tên của em.” Thay lời tôi, cô nhanh chóng giải đáp.
“White Sakura? Sakura White? Tên nghe thú vị đấy.” White? Tại sao anh lại nói
như vậy? Tôi thắc mắc, nhưng không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn mặt cô dần trở nên đanh lại, sắc sảo như muốn phóng tia giết người vào kẻ
thương tâm ở phía đối diện. Nhưng may mắn thay, kẻ đối diện cô là Henry
chứ không phải là tôi.
“Là Kobayashi Sakura. Tôi không mang họ
White.” Sakura lãnh cảm trả lời. Đã không có tiếng đáp lại khiến không
khí trở nên trầm mặc đi trong vài phút. Cảm nhận được luồng không khí
như muốn đè ép người khác đến ngạt thở này, tôi liền cất giọng phá
ngang.
“Chào anh, anh là…?”
“White Henry. Cậu có thể gọi
tôi là Henry.” Ngữ khí anh ta tuy không lạnh lẽo như Sakura lúc dạo đầu
mới làm quen, nhưng cũng vô cùng lãnh cảm. “Còn cậu?”
“Em…là Yosuke Kuro…bạn của…Sakura.”
Anh đứng dậy và thịnh trọng đưa tay bắt lấy tay tôi.
Đến hôm nay, tôi mới có thể nhìn được Henry một cách rõ nét. Trước mặt tôi
là một người con trai cao lớn hơn tôi rất nhiều, ước chừng hơn một mét
chín, gương mặt không che dấu sự trưởng thành, khí chất phi thường uy
nghi, từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, tựa như tượng tạc.
Hàn khí toát ra từ con người đứng trước mặt tôi, dù không bằng Sakura,
nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. Tuy vậy, tôi lại không cảm thấy sợ, đơn
giản vì Sakura tôi còn không sợ, huống chi là người này.
Nhưng ngoại trừ lần gặp trên phố đêm noel, dường như tôi đã gặp anh ở đâu đó nữa rồi thì phải…
Thấy anh ta nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng, tôi ngay lập tức nhớ ra, nắm lấy bàn tay anh mà bắt, sau đó khẽ cười trừ về hành động khá vô lễ của
mình. Bỗng dưng tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng khiếp đang bóp
chặt tay mình. Dù tỏ ra bình thản, nhưng thực tâm tôi lại cảm thấy đau
đớn khôn tả.
Dường như Sakura đã nhận ra điều bất bình thường, cô khẽ gọi anh. “Anh Henry…”
Anh liếc nhìn về phía Sakura. Sau thả lỏng bàn tay của tôi ra. Thật bẽ mặt
quá! Nhưng tôi cũng phải công nhận rằng, sức lực của người này quả thật
rất lớn, anh nắm chặt như muốn bóp nát luôn bàn tay của tôi vậy.
“Đã đến rồi thì cùng ngồi ăn chứ nhỉ?” Henry không cười, khuôn mặt của anh
ta chẳng có ý gì là niềm nở mời mọc người khác một tí nào. Thật giống
với Saito, tại sao đối với Sakura, anh có một thái độ, với tôi, anh lại
có thái độ khác? Vì anh ghét tôi ư? Không thể nào, không ai lại đi ghét
người trước mặt khi mới trôi qua vài phút gặp gỡ ngắn ngủi như thế được.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT