Nắng hơi chiếu vào buổi sớm, cái buổi được cho là ấm áp nhất trong ngày.
Tại nơi đó, trên chiếc giường trắng, hai con người đang ôm nhau ngủ một
cách ngon lành. Họ sẽ cứ tiếp tục chìm vào giấc ngủ khi không có tiếng
kẻ đánh thức.
“Tiểu thư, chủ nhân nói rằng, 30 phút nữa tiểu thư
phải có mặt trong thư phòng của người, người có điều muốn nói.” Tiếng
gia nhân đều đều trước cửa phòng, tuy âm lượng không to, nhưng đủ để
đánh thức Cherry tỉnh dậy. Tuy vậy, quyết định sẽ thức dậy hay tiếp tục
ngủ là nằm ở cô. Vì thế mà cô chỉ hơi cựa quậy một chút, sau đó thì đâu
lại vào đấy.
“Cher, đến giờ dậy rồi.” Henry khẽ thì thầm vào tai cô, lời gia nhân nói dĩ nhiên anh đều nghe hết cả.
“Ưm, những 30’ nữa cơ mà.” Mắt vẫn nhắm nghiền, cô nhăn nhó đáp lời. Sau đó, cô càng ôm chặt và rúc sâu vào lòng anh hơn, thể hiện thái độ cương
quyết không muốn dậy ngay bây giờ của mình. Đùa chứ, chăn ấm nệm êm, còn cả cái gấu bông thân nhiệt 370C bên cạnh níu giữ, mê hoặc như thế, đâu dễ gì có ai lại muốn thức, nhất là khi vào lúc sáng sớm như thế này.
“Nhưng em chỉ có chưa đầy 10’ để chuẩn bị.”
Cherry thầm oán trách, tại sao Nathan lại cho xây dựng dinh thự lớn như vậy!?
Tuy nơi cô ở giáp ngay với chỗ lão cha, nhưng cũng phải mất hơn 20’ đi
bộ. Quả thật là vô cùng tốn thời gian mà.
“5’ nữa thôi.” Cùng lắm thì chạy, hoặc đi xe.
“Ngoan nào Cher, em nên biết là anh đã phải cố gắng lắm mới có thể để em bình
yên suốt đêm như vậy. Người bình thường sẽ không làm được như anh đâu.”
Cherry ngóc đầu dậy, mở hờ một bên mắt nhìn Henry. Lợi dụng cơ hội đó, anh hôn chóc vào môi cô rồi thầm cười hí hửng, sau đó cọ cọ mũi mình vào chiếc
cổ mảnh khảnh của cô.
“Nếu anh không ‘cố gắng’ được, em sẽ giết
chết anh” Cherry nói với giọng nhỏ xíu xiu như chú mèo, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Thời gian 5’ là quá ít, cô cần tận dụng tối đa.
Đôi mắt Henry thấp thoáng ý cười. Chỉ là anh nguyện theo ý Cherry, rằng cô
muốn giữ gìn cho đến khi kết hôn. Nếu không, anh đã ăn cô sạch bách kể
từ khi cả hai mới lớn rồi.
.
Trong thư phòng rộng rãi,
Nathan - một người đàn ông trung niên gần 50 vẫn mang đậm nét lịch lãm,
phong độ mà yêu mị, trên khuôn mặt không tồn tại bất kỳ vết nhăn nheo do năm tháng nào như mới chỉ ngoài 30 - hắn đang ngồi trên chiếc ghế cẩm
thạch phủ một lớp da thú êm ái, nhắm nghiền đôi mắt, đầu hơi tựa về phía sau, để cơ thể ở trạng thái thanh thản nhất.
Cherry đứng trước mặt hắn, không dám cất lời. Bỗng giọng nói êm ả của hắn khiến cô khẽ giật mình. “Lại đây.”
“Xin lỗi, con không cố ý phá vỡ sự nghỉ ngơi của cha.”
“Lại đây.” Nathan mở mắt, đôi mày thoáng cau lại. Hắn kiên nhẫn lặp lại câu
nói lần thứ hai. Như rất biết điều, Cherry chậm rãi bước tới gần, liền
bị sức mạnh của hắn kéo sà vào lòng. “Con gái yêu, tại sao con không làm nũng với ta như thế này nữa?” Khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười quỷ
dị, khiến yêu tinh còn phải hờn ghen.
Cherry không trả lời, thay
vào đó là hành động quàng tay bám lấy cổ và gục đầu lên ngực hắn. Những
hành động âu yếm gần gũi này, Cherry chỉ làm theo khi bản thân cho rằng
đó là một mệnh lệnh. Ngoài mặt, cả hai có vẻ rất thân thiết. Nhưng ai
biết được bên trong, bao nhiêu sóng gió đã nổi lên. Gia tộc họ White là
thế, mọi người đều không có phút giây nào bình yên. Họ chỉ có thể đấu
tranh, đấu tranh, đấu tranh đến cùng để giành được quyền lực tuyệt đối,
ngay cả tình thân cũng có thể bán đứng.
Vì vậy, tình cảm giữa Cherry và Henry tồn tại được trong White gia có thể xem là một kỳ tích…
“Con sợ nó không còn hợp thời, và cha không còn thích nó nữa.”
“Con nhìn thấy điểm nào là ta không thích?” Hắn bật cười, vuốt ve tóc Cherry như đối với sủng vật của riêng mình. Không để cô có cơ hội trả lời
tiếp, hắn đã vào thẳng vấn đề chính. “Đêm nay, sẽ có một cuộc gặp mặt bí mật giữa con và người thừa kế trẻ tuổi của Brown tại Mexico. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thoã, chỉ chờ lời đồng ý của con.”
Brown cũng là một
tập đoàn kha khá lớn. Nhưng đối với White gia hắn, nó chẳng đáng là cái
gì cả. Muốn đè bẹp hay khởi dựng nó, hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Cherry vẫn ngồi im như một pho tượng, giọng nói vang lên không có bất cứ một
sắc thái biểu cảm nào. “Mọi thứ xin tuỳ cha quyết định.” Cô rúc mặt vào
cổ hắn, mùi vị nam tính thoang thoảng còn đọng lại.
“Haha.” Hắn cười thành tiếng. “Con không muốn biết lý do vì sao mình phải đi à?”
“Không phải cha muốn con đi giết hắn ta ư?” Cherry ngóc đầu lên, cố gắng đọc
suy nghĩ của hắn. Nhưng cha cô là ai chứ? Một cao thủ hiếm có trong
thiên hạ, che mắt người đời là chuyện vô cùng dễ dàng. Dẫu có đợi thêm
chục năm nữa, chưa chắc gì cô đã có thể nhìn nhận rõ mọi suy nghĩ của
hắn.
“Chỉ đúng tương đối.” Hắn áp môi mình vào cái má trắng nõn
của cô, hít hà mùi hương anh đào quen thuộc. “Hắn ta nói muốn xem mặt
con, nếu hắn đồng ý, sẽ cưới con làm vợ, con gái yêu quý của ta.” Lại
một tràng cười khác kéo đến, pha lẫn chút khinh bỉ và thương hại.
“Một kẻ ngạo mạn.” Cherry khịt mũi hừ nhẹ. Cô tự dặn với lòng mình rằng, đêm nay nhất định cô sẽ cho kẻ đó nếm mùi địa ngục trần gian.
“Ồ, nếu con thấy được, ta sẽ tác thành giúp con.”
“Cha~” Đỏ mặt. Cô rất muốn nói rằng: ‘Con đã có anh Henry rồi’, nhưng lại
thôi. Tuy mối quan hệ của hai người có lẽ lão cha cũng đã biết, và hắn
không ngăn cấm. Nhưng nếu nói ra trực tiếp như thế này, cô không đủ can
đảm. Không khéo làm ngọn lửa tức giận trong lòng hắn bùng cháy, lại
quăng cô sang Châu Phi làm bạn với lũ lạc đà ngoài sa mạc Sahara thì
khổ.
Hắn không nói gì, chỉ cười cười yêu mị. Sau lại hôn Cherry.
Cô không phản kháng chống cự, cũng bởi vì đã quá quen thuộc mất rồi. Cứ
như trong gia tộc họ White, mọi người đều dùng nụ hôn để kết thúc một
cuộc hội thoại vậy. Cả Henry, cả Keith, và cả…Nathan hắn cũng thế.
Lý do đơn giản, vì Henry là người cô yêu. Còn Keith, hắn chỉ lạm dụng văn
hoá phương Tây để ăn đậu hủ của cô thôi. Nhưng với ông, nó không đơn
thuần chỉ là tình cảm cha con, cô có cảm giác như bản thân đang bị ông
ta lợi dụng. Song cũng để yên, vì không dám trái lời lão đại boss đứng
đầu thế giới này.
…
Dưới ánh trăng bạc nhuốm một
màu lạnh lẽo, một cái bóng đen thoăn thoắt di chuyển trong màn đêm. “Nó” nhanh chóng đột nhập vào một toà biệt thự khá to với đủ loại ánh sáng,
vượt qua những lớp rào cản đơn giản như chính chủ nhân ngôi nhà này đang cố ý, “nó” đã tiến vào bên trong một căn phòng ngủ rộng rãi, mà tối om.
*Phụp!*
Ánh đèn trong phòng vụt sáng, để lộ một thân hình đen nhỏ nhắn đứng gần
cánh cửa, và một cơ thể anh tuấn với chiếc khăn tắm hờ hững quấn ngang
eo. Người con trai cười nghênh đón. “Tác phong của White gia khi đi xem
mắt là như thế này sao?”
Cơ thể mỹ miều với từng thớ thịt rắn
chắc lộ rõ, từng đường nét được tôn vinh một cách hoàn toàn. Trông vô
cùng quyến rũ mà ma mị. Dám chắc bọn sắc nữ bắt gặp được y, máu mũi của
họ liền tuôn rào rào.
“Không phải. Anh là một người đặc biệt, vì
thế tôi cần phải tiếp đãi anh một cách đặc biệt.” Cherry thôi nhìn cơ
thể người đàn ông phía đối diện, sắc mặt có chút ửng hồng. Cô gỡ mũ áo
cùng chiếc mặt nạ xuống. Dù lời nói kia mang nhiều phần khiêu khích,
nhưng cô vẫn nở nụ cười hoà nhã. “Nhưng, hình như chúng ta đã gặp nhau
rồi thì phải?”
Đây là lần đầu tiên Cherry hoạt động mà không có
anh trai kiêm người yêu bên cạnh. Lại được anh dặn dò rằng, con người
trước mắt đây không hề đơn giản. Y trẻ tuổi tài cao, mới chỉ thay cha
gánh vác việc tập đoàn hơn nửa năm mà đã có những thành tích vô cùng
xuất sắc. Về lâu dài, không khéo lại có chiếm được chỗ đứng trong thế
lực bạch đạo. Một người lươn lẹo, gian xảo như y rất đáng để đề phòng.
Biết là vậy, nhưng cô vẫn giữ được thế thượng phong của mình.
“Đúng vậy, Nữ hoàng bóng đêm quyến rũ.” Anh ta gật đầu, nhích từng bước lại
gần cô. Trước đây, Cherry đã tình cờ gặp y trong lúc đang làm nhiệm vụ
cho người cha cao quý. Nhưng vì y không lọt vào trong cái danh sách bảng đen mà cô đang nắm giữ, cô mới không động đến. “Xem như chúng ta thật
có duyên. À~ Ta là Brown Peter, nhóc con, tên em là gì?”
“Nhóc
con?” Hiện tại, trên mặt cô chỉ mang một vẻ lạnh lùng, xen lẫn chút nét
đáng yêu thường ngày. Nhưng bên trong, nếu cô không thể kìm chế, coi như y chết không toàn thây.
“Em chưa trưởng thành, phải không?” Y nở nụ cười xấu xa. “Ta thì đã 29 rồi.”
“Ngài Brown, ngài có ý gì?” Tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng Cherry vẫn cố nở
một nụ cười thân thiện. Phải, cô kém hắn ta những hơn một thập niên,
nhưng tuổi tác không nói lên được điều gì tất. Kẻ mạnh nắm quyền, người
yếu bắt buộc phải phục tùng theo. Đạo lý này muôn đời ai cũng rõ. “Nếu
ngài đang khinh rẻ trẻ vị thành niên như tôi, xin ngài hãy thay đổi suy
nghĩ.”
“Ồ, không, không có chuyện đó.” Lúc này, y đã đứng trước
mặt cô. So với dân Tây chính gốc, anh trai hay Keith, kẻ trộn lẫn giữa
Tây và Đông như cô đích thực là một cây nấm lùn. “Ta chỉ đang nghĩ xem,
cùng với nhóc con làm việc đó, như thế nào để thoát khỏi tội cưỡng bức
trẻ em.”
Tên này không những lươn lẹo, xảo trá như Henry nói, mà cần phải bổ sung thêm hai từ “dâm dục” để hình dung.
Chiêu bài khiêu khích của kẻ địch, chính là bài luyện tập mà khó khăn lắm
Cherry mới có thể vượt qua. Nhưng vượt qua vẫn là vượt qua, y khiêu
khích cô, cô vẫn có thể chịu đựng. Nếu không khống chế nổi bản thân mà
làm điều nhu nhược, chỉ có thể vào con đường chết.
“Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ e là chẳng thể thoả mãn được ngài Brown đây.
Nhưng nếu như ngài không thể thao túng cơn dục vọng của bản thân, tôi có thể giúp ngài…” Cher nháy mắt tinh nghịch, cắt lửng câu nói rồi lại bổ
sung thêm. “…tìm một đứa trẻ vị thành niên khác cũng xinh đẹp như tôi.”
Y khẽ lắc đầu cảm thán, cái khăn tắm quấn hờ hững kia như sắp sửa rớt tới nơi. “Cơn dục vọng của ta cũng là vì có em.” Khoé môi nhếch lên một nụ
cười. “Không có kinh nghiệm, từ từ rồi cũng sẽ có.”
“Ngài không sợ tôi sẽ giết ngài sao?”
“Haha.” Y bật cười một tràng man dại. “Chui vào hang cọp, đòi giết vương cọp. Em nghĩ một mình em có thể?”
“Ngài Brown, ngài lại xem thường tôi rồi.” Dứt lời, Cherry cười khẩy và tiến
hành áp sát. Sức ra đòn không phải là thế mạnh chủ lực của cô, gặp người vô cùng khoẻ dĩ nhiên vẫn sẽ chịu thua về khoản này. Nhưng sự nhạy bén
tinh anh, sự nhanh nhẹn chớp nhoáng chính là thế mạnh siêu việt, đạt đến trình độ tuyệt mĩ. Riêng chỉ phần này, không cần đến sức mạnh, cô vẫn
có thể thắng được hàng trăm người phối hợp nhau cùng tấn công.
Như đã nghĩ, cây súng loại tiên tiến nhất đã được nhắm thẳng vào mi tâm của y một cách nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng và đơn giản đến độ khiến Cherry phải
nhíu mày khó hiểu.
“Ngài không tránh?”
“Vì sao ta phải tránh?” Anh ta khoanh tay, vẻ mặt ung dung đến lạ thường.
Đứng trước bờ vực của cái chết mà vẫn có thể bình thản như vậy, ngược lại,
còn cười một nụ cười xảo quyệt vô cùng, rõ ràng y không phải kẻ tầm
thường. Không được, liệu rằng y đang có âm mưu nào đó mà cô chưa thể
nghĩ ra chăng?
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT