Trời thu trong vắt như nước hồ. Những tia nắng chiếu rọi xuyên qua làn sương sớm mai chưa kịp tan, như một làn
khói trắng phát sáng trong chốn tiên bồng. Tất cả đều lọt vào tầm nhìn
của Cherry. Cher vui thích đảo mắt ra bên ngoài khung cửa sổ. Cảnh sắc
này trong lành và yên bình quá, cô bé muốn ra ngoài đó.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Cher tuột người xuống ghế, lon ton đi đến gần cánh cửa. Cô chưa kịp nhướn người mở ra, đã có ai đó từ bên ngoài nhanh hơn.
“Cher, sao em xuống giường rồi?” Henry nhíu mày không đồng tình. “Lại còn định đi ra ngoài nữa?”
“Hì…” Cherry bẽn lẽn, nắm lấy cánh tay anh mà lắc. “Anh Henry, nằm trên
giường mãi, xương em sắp mục rữa rồi. Em đã khoẻ, em muốn ra ngoài. Anh
cho em đi nhá?”
Cher quả thật là một cô bé lém lỉnh đáng yêu.
Nghe được giọng nói trong trẻo lanh lảnh của cô, bất kì ai cũng muốn tự
nguyện tháp tùng. Henry không kìm nỗi liền vuốt nhẹ lên tóc cô bé. “Anh
sẽ đi cùng em. Nơi này mà không rành đường, em sẽ bị lạc.”
“Anh
không đi học sao?” Cher chớp mắt ngây thơ nhìn anh, trong lòng thắc mắc. Hôm nay đâu phải là ngày nghỉ, nếu đi cùng Cher thì chẳng phải cô là
nguyên nhân khiến anh không học tử tế hay sao?
Hen bật cười sảng
khoái, nhanh chóng giải đáp lời cô. “Anh có thể tự học. Công nghệ máy
tính dùng để làm gì chứ? Lão giáo sư ấy không làm gì được anh đâu.” Hen
nắm lấy tay cô, rồi cả hai cùng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói bổ sung.
“Thời gian này anh phải ở bên kèm cặp em, đến khi em khoẻ hẳn rồi. Cả
hai chúng ta sẽ cùng đi học.”
Nghe anh trai nói vậy, Cher thấy
vui vui. Nếu như anh đi học, cô bé sẽ chẳng có ai để chơi cùng. Người
cha nuôi lượm cô về đây lại bận rộn tối mặt tối mũi, thường xuyên không
trở về nhà. Đó là chưa kể hắn ta cũng chẳng tốt lành gì hết, suốt ngày
chưng ra bộ mặt ngoài thân mật nhưng trong lại xa cách. Cái ánh mắt lại
còn “gian” không thể tả nỗi, thoáng nhìn là cô nhận ra ngay.
Nếu không có anh, suốt ngày cô chỉ quẩn quanh dinh thự này một mình. Không sớm thì muộn, cô cũng sẽ chết vì đơn độc.
“Em khoẻ hẳn rồi.”
“Ừ.” Henry hơi lườm Cher. “Những đứa trẻ cần trung bình 5 ngày để khỏi hoàn
toàn, em lại nhanh hơn bình thường 2 ngày 13 tiếng. Cần phải được theo
dõi cụ thể hơn nữa.”
“Nói vậy là…” Cher nhăn mặt biểu thị thái độ khó chịu. “…anh biết em khoẻ rồi, nhưng vẫn nhốt em mãi trong phòng thế sao?”
“Anh xin lỗi…anh chỉ muốn tốt cho em.” Anh híp mắt cười hối lỗi.
Cher nhìn thấy tấm lòng thật của anh, ngay lập tức ỉu xìu xuống, không thèm
giận nữa. Chỉ là buông tay anh ra và đi nhanh hơn một chút, tỏ vẻ giận
dỗi thế thôi.
Henry lắc đầu cười thầm.
Đột nhiên thấy hai
tên hầu cận đứng chắn ngang đường Cher, Hen bất giác cau mày như một ông cụ non. Ở khoảng cách và vị trí này, bọn chúng dường như không thấy
anh, nhưng anh nhìn rất rõ bọn chúng, rất rõ cái hành động mà bọn chúng
đang làm - một tên hầu cận giơ bàn tay cao to rắn chắc của mình, túm
chặt lấy tóc Cher sau khi hai bên vừa nói gì đó. Cô tỏ ra đau đớn, tức
giận, ấy vậy mà lại không thể chống trả. Hen sa sầm mặt mày đi tới, nộ
khí toả ra đến lạnh người.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”
Giọng nói điềm tĩnh của Henry đã thu hút sự chú ý của chúng. Thấy anh, bọn
chúng như vừa gặp phải ma quỷ, liền khúm núm run người kinh sợ, vội vội
vàng vàng bỏ thả bàn tay khỏi chiếc đầu nhỏ xíu của cô bé. Một tên trong số đó nhanh miệng. “Tôi phát hiện trong dinh có người lạ, định dẫn đến
chỗ Tổng quản Số 1 để tuỳ người xử xét. Cũng may là thiếu gia đã xuất
hiện ngay đây.” Có thể nghe thấy thanh quản họ phát ra âm thanh run run
sợ hãi.
Tổng quản Số 1? Hen khổ sở thầm than, tên Keith này lại
bày trò phô trương nữa rồi. Cái gì mà Tổng quản? Cái gì mà Số 1?, nghe
chẳng lọt tai tẹo nào.
Sau một khắc lơ đãng đến vấn đề khác,
Henry tiếng lại gần bọn họ. Chiều cao của anh cùng lắm chỉ tới eo họ
thôi. Nhưng trong anh phát ra một uy lực khủng khiếp, khiến người đối
diện không dám nhìn thẳng vào mặt anh cũng đã run cầm cập như đang đứng
giữa cơn bão tuyết ở Bắc Cực.
“Thế các anh không biết rằng…đây là White-tiểu-thư của nhà chúng ta sao?” Anh lạnh lùng, đay nghiến từng từ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. “Các anh cũng thật lớn mật.”
Hai kẻ trước mặt không kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, liên tục mở miệng tuôn
lời nhận lỗi, mồ hôi bọn họ vã ra như tắm. “Xin lỗi, xin lỗi đã mạo phạm vị tiểu thư của White gia. Chúng tôi chưa thấy… chưa thấy cô ấy bao giờ nên không thể nào nhận ra.” Thậm chí tiếng lập cập do răng va chạm vào
nhau phát ra khá rõ ràng.
Cherry đứng bên cạnh, liếc nhìn anh với cặp mắt hiếu kỳ. Trông anh lúc này vô cùng oai phong, chẳng giống với
thái độ dịu dàng như đối với cô thường ngày gì cả. Một chuyện nữa, tại
sao bọn họ lại tỏ ra sợ sệt đến như vậy? Dù anh có là đại thiếu gia của
White gia - gia đình mà cô đang sống, cũng không thể khiến họ sợ như
đang đối diện với tử thần. Huống hồ chi anh chỉ là một cậu nhóc 8 tuổi,
dáng dấp hai bên tựa hồ một trời một vực.
Henry hừ nhẹ. Nghe
tiếng không bằng lòng của anh, họ sợ đến đứng tim. “Được rồi. Do tiểu
thư chưa ra ngoài bao giờ, cũng vì sự đề cao cảnh giác với người lạ của
các anh, nhưng vì sự vội vàng không tra rõ đầu đuôi, các anh vẫn phải
chịu án phạt, đó là…” Anh nhấc điện thoại gọi cho một người.
Ngay sau đó liền có một kẻ chạy đến, không đúng, chính xác là có một cậu
nhóc con chạy đến. Hắn dường như cũng bằng tuổi với anh, gương mặt bầu
bĩnh đáng yêu với hàng mi cong vút chẳng khác gì con gái. Nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị, xen lẫn sự bình thản. Thoạt nhìn cũng nhận ra, hắn
ta là một người vô cùng có tư chất.
“…cậu đem hai kẻ này ra
ngoài, sai người đấm mỗi kẻ 20 cái. Sau đó điều họ sang khu khác, tôi
không muốn một lần nào nhìn thấy họ nữa cả.”
Bọn chúng nghe thấy vậy liền hớt hải nói. “Đội ơn cậu đã lượng thứ.”
Có lầm không?
Cherry nhìn hai kẻ đang mừng húm nói lời đa tạ với anh mà sững sờ kinh ngạc.
20 cú đấm chẳng khác nào lấy luôn mạng người. Vậy mà bọn họ hết miệng
nói lời đội ơn.
Cơ mà, văn tự hoa ngữ có chút gì đó cung kính,
truyền thống, không thường được dùng trong lời nói ngoại trừ những người “sến sến”. Tuy nhiên ở đây hầu như ai cũng như thế cả, có lẽ gia tộc
White vẫn còn bị ảnh hưởng bởi truyền thống xưa, hoặc, “lão chủ nhà”
thích tạo khác biệt.
“Ôi dào, bọn họ dám đắc tội với White thiếu
gia sao?” Cái cậu nhóc lúc nãy khoái chí cười lớn, vẻ nghiêm nghị mới đó đã hoàn toàn biến mất. Nhận thấy ánh mắt sát khí từ anh, hắn cười xí
xoá. “Biết rồi, tôi đi ngay đây.”
Khi chuẩn bị đi ngang qua Cherry, hắn nhận thấy cô bé này rất lạ, liền tò mò đứng lại hỏi. Vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn hắn.
“Cô bé này là ai thế hả Henry thiếu gia?” Có lẽ trong cái dinh thự này,
ngoài cha Hen và Cher ra thì chỉ có mỗi hắn là dám gọi tên anh. Dường
như hắn cũng chẳng xem trọng chuyện này là bao. Muốn gọi thì gọi, gọi
cũng không chết. Henry cũng không xử tội hắn vì mấy chuyện vặt vãnh như
thế này. Thậm chí đã bao lần hắn làm cho anh tức giận, nhưng anh không
thể nào xử hắn cho được. Có lẽ nó bắt nguồn từ sự nhiệt tình và nhanh
nhẹn trong giao tiếp của hắn.
“Là Cherry, tiểu thư White gia.” Hen không chần chừ mà giải đáp ngay.
“Ôi, gia tộc họ White mọc đâu ra một vị tiểu thư thế?” Hắn bĩu môi nhìn Hen, lời nói pha lẫn sự chế giễu tột độ. Nhưng anh không lấy đó làm tức
giận, chỉ lẳng lặng quay sang Cherry mà giới thiệu.
“Cậu ta là
Keith.” Anh lườm Keith đang cười lả giả. “Em thích xem cậu ta là người ở nhờ nhà chúng ta, hay người giúp việc đều được.”
“Dà, tôi là tên hầu cận số một trong cái nhà này đó. Là Tổng quản Số 1, đỉnh của đỉnh.” Hắn vểnh môi nhăn mặt, sau đó liền cao giọng. “Cậu đừng tưởng có thể
nhờ vả được tôi là lên mặt. Hừ…tôi không dễ để người khác sai khiến đâu. Hai tên này tôi giao lại quyền xử lí cho cậu.”
Sau một hồi khá
bần thần trước cách xử tội với đám gia nhân của anh, Cher cũng đã quay
về với thực tại. Trông gương mặt rúm ró khó chịu từ phía Hen, cô mím môi cố nhịn cười, nhưng vì không ngăn nổi liền phát ra tiếng cười ha hả.
“Anh Keith nói hay quá!”
Nhận được tiếng khen, Keith liền vênh
mặt dương dương tự đắc. “Haha, cô bé này dễ thương thật đi!” Hắn giơ tay nhéo má cô. Bắt gặp ra-đa Hen lập tức có biểu hiện, Keith chỉ cười
cười, sau đó lại ôm chầm, rồi kéo tay cô đi. “Đi, chúng mình đi chơi,
mặc kệ cậu ta.”
Vậy là đã có bạn. Nếu Henry không ở đây, vẫn sẽ
có người trò chuyện, đi chơi cùng Cherry. Cher mừng như vừa vớ được
vàng, ánh mắt sáng long lanh như chiếc đèn pha. Cô thong dong cùng Keith bỏ đi trước, hoàn toàn để Hen lại một mình.
Henry khẽ nhíu mày, dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng đến đáng sợ. Hai kẻ quỳ đó lập tức trở thành mục tiêu để anh trút giận.
“Mau đi theo ta.” Anh không nhìn vào chúng, mà nhìn vào hai kẻ đang dần
khuất bóng phía xa. Bọn họ nghe được lệnh không nói gì, chỉ liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Chúng biết, chắc chắn kết cục của mình đã thảm, nay sẽ còn thảm hơn.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT