Nói tôi đang tự hành hạ bản thân mình cũng đúng.

Tôi đã rất sốc, thật sự sốc. Hơn nửa năm ở bên nhau, cô chưa hề đề cập đến việc bản thân đã có một người con trai để nhung nhớ. Chỉ đơn giản là vì cô chưa hề một lần nào xem tôi là bạn ?...

Cậu…đã từng thích ai chưa?

Một người.

Hả?

Tôi đã từng thích một người…



Bên tai tôi, từng câu chữ mà trước đây Sakura đã nói được vọng ra, như trước mặt đang tái diễn lại thời khắc ấy vậy. Cô nói cô đã từng thích một người. Và có lẽ người đó chính là người mà Saito muốn nhắc đến…Nhất định, người đó vô cùng có sức hút mới khiến Sakura yêu lâu như vậy.

Nói là không tin hắn, nhưng trái tim tôi lại một mực nghe theo chẳng khác gì phản xạ không điều kiện. Tựa như bị một thanh băng vuốt nhọn đầu cắm phập vào ngực trái, ban đầu là đau đớn, sau thì kèm theo cả cái lạnh từ từ thấm nhuần và lan ra khắp cơ thể.

Cô ấy…rồi sẽ là của tôi.

Nghĩ đến lời nói ấy, tôi không kìm nổi mà tự nhếch miệng cười mỉa mai bản thân. Dựa vào đâu mà tôi có thể tuyên bố hùng hồn như thế? Giống như một gã con trai ngông cuồng, không biết điều, không biết tự lượng sức mình và luôn cho rằng mình đúng. Đến tôi cũng tự nhận thấy như vậy, chắc Saito nghĩ tôi nực cười lắm.

Bóng hình nhỏ bé của ai đó đổ rạp trên nền đất, rồi dừng lại trước mặt tôi. Thoáng thấy đôi bốt cao của người đó, tôi chậm rãi ngẩng lên nhìn, trong lòng là những cảm xúc ngổn ngang.

“Kuro~”

“Là…chị Shirin à?”

Biết là mình vừa có thái đội hơi kì lạ, tôi đành ngậm miệng lại chờ đợi lời oán trách từ phía chị. Dĩ nhiên chị có dỗi hờn tôi một chút. “Thấy chị mà Kuro lại trưng ra bộ mặt thất vọng như vậy sao?”

“Không có, không có.” Tôi vội xua tay, cười hì hì với ý đồ khiến chị nguôi ngoai. “Em vẫn bình thường mà.”

Shirin nhìn tôi, ném ánh mắt nhằm gửi gắm lời nói: ‘nói dối’. Rồi chị không chấp nhất nữa, ngồi xuống bên cạnh tôi và đổi thành bộ mặt quan tâm.

“Sao lại ngồi đây một mình? Cũng khoảng 5h rưỡi chiều rồi.”

“Em đi nhiều, hơi mỏi chân một chút nên đành ngồi nghỉ một lát.” Tôi cười huề đáp trả ánh nhìn đa nghi của Shirin. Biết không thể tra hỏi được, chị lại thôi.

“Sắp tổ chức lễ giáng sinh, em…có thể cùng đi với chị ?” Thoáng thấy chị đỏ mặt, tôi ngây người. Phải rồi, ngày kia đã là giáng sinh, có một lễ hội khá lớn được tổ chức ở gần khu hành chính Tokyo. Ngẩng lên nhìn xung quanh, cây thông noel từng nhà đều được dựng sẵn. Ấy thế mà tôi lại quên khuấy đi mất.

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi cười, ánh mắt như phát ra tinh quang.

Chị cũng nhìn tôi, tỏ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu xuống thật thấp. Môi mấp máy vài chữ nhỏ xíu.“Vậy…vậy thì tốt quá.”

Tôi dần trầm mặc, nhận ra rằng dường như bất cứ ai xung quanh tôi đều có một sự thay đổi lớn về thái độ. Còn tôi, liệu có thay đổi gì không?

“Chị thấy Kuro hôm nay hơi lạ. Có chuyện gì đã xảy ra à?”

Tôi lắc đầu phủ nhận. Shirin nói vậy, nghĩa là bản thân tôi cũng đang dần thay đổi thái độ. Nhưng tôi có nguyên do.

Ừ thì Sakura cũng có nguyên do, cả Saito nữa.

“Chị đang đi đâu vậy?” Tôi vươn người, thở mạnh ra một hơi. Trong tư thế ngồi bất động suốt mấy tiếng đồng hồ, lưng tôi đã mỏi rã rời, chân tựa hồ như muốn nhũn ra, không thể nhấc lên nỗi.

“Chị đang định về nhà thôi.” Shirin cũng đứng dậy theo tôi.

“Để em đưa chị về.”

“Ừ.” Shirin gật nhẹ đầu, rồi cũng đi bên cạnh tôi. Dù gì thì từ khi chị trở lại khu A, nhà chúng tôi chỉ cách nhau có mấy căn. Muốn quên đường hay lạc đường gì cũng thật khó. Tạm quên đi nỗi buồn lớn lao, tôi nhấc chân bước song song cùng chị về hướng Tây - hướng trở về nhà hai chúng tôi.

Tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng, những lời của Saito không chắc để có thể hoàn toàn tin. Thôi thì cứ chờ vậy, xem như lần này là để chuẩn bị tâm lý, dẫu đó là thật, nỗi buồn của tôi cũng có thể sẽ bớt đi phần nào…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play