Vân lắc đầu, nàng có nhìn thấy cái tên Concato ở đâu đó nhưng chẳng nhớ nick ấy đã viết những gì.
- Văn phòng anh gần đây nên dẫn khách cho bác Concato suốt… À, anh ngồi thế này có phiền em không?
- Không đâu ạ, em sợ em làm phiền anh ấy chứ.
- Phiền gì mà phiền - Tường mỉm cười, hôm nay anh có vẻ tươi tắn khác hẳn kiểu trầm tĩnh khô khan khi ở Sapa - Anh hẹn bạn 8 giờ, ở văn phòng điều hoà hỏng nên mới qua đây sớm.
Tường nói làm Vân nhìn xuống đồng hồ. Đã sắp 7 rưỡi tối, Thìn vẫn chưa thấy đâu. Nàng chép miệng nói lảng sang chuyện khác:
- Sao dạo này em ít thấy anh đưa ảnh lên mạng nhỉ?
- Có đấy chứ. Chiều nay anh vừa quẳng lên một bức sông Hồng.
- Một bức ăn thua gì! Hồi nọ em thấy anh với bác Ngữ đua nhau đưa lên đến cả chục ảnh một ngày.
- À… đợt đấy là anh với Blue liên thủ chống Macro tiên sinh. Ảnh cũng là anh với nó “campuchia”, chứ một mình anh làm sao trực chiến mà có ảnh nhanh thế được.
Tường nhắc đến Blue làm Vân chợt thấy nhói tim. Từ đêm mưa đó đến hôm nay đã gần hai tuần, nàng không được gặp chàng, không được nói chuyện và cũng không được đắm chìm vào những giây phút êm ả bên chàng. Hai người chỉ nhìn thấy nhau trên mạng và nhắn cho nhau qua điện thoại hay những dòng tin offline trên Yahoo. Có lẽ giờ này Thanh đã về nhà ăn cơm với ông bố đểnh đoảng của chàng rồi. Còn nàng thì vẫn mgồi đây đợi Thìn đến để nói cho xong chuyện chia tay…
- Em nói anh thế chứ cũng có thấy em vào viết bài “post” ảnh gì đâu nhỉ? –Không để ý tới nét mặt của nàng, Tường hỏi vui vẻ.
- Dạ, em mới đổi chỗ làm, bận hơn nên chỉ vào đọc bài thôi anh ạ.
- Anh thì có cái project cần làm gấp nên ngại vào mạng, sợ la cà. Nhiều mục dài, đọc xong cũng hết cả buổi đấy.
- Vâng, em toàn phải copy các bài dài vào usb để đêm về đọc. Đọc trong giờ làm việc sếp bắt được thì lôi thôi to. À, anh có biết chương trình nào save được cả trang web cùng lúc không? Em cứ phải save as từng trang, có mục mười mấy hai chục trang, mất thời gian quá.
- Cái đấy thì em dùng Teleport hoặc Webthief. Anh có sẵn Teleport, để mai anh đưa link cho em tải về, file nén nên nhẹ thôi.
- Dùng có khó không ạ?
- Yên tâm, dễ lắm. Nếu có gì mắc cứ gọi anh trên Yahoo, nick anh là…
Có tiếng tằng hắng đầy đe doạ vang lên cắt ngang câu nói của Tường. Vân thoáng giật mình quay lại, Thìn đến.
* * *
Vân rút khăn giấy lau máu mũi, nhếch mép ngước lên bảng điều khiển thang máy. Nàng không nhìn vào gương mặt dài của Thìn nhưng vẫn có thể thấy vẻ bừng bừng phẫn nộ đến nực cười. Quả thật Thìn rất nực cười! Khi Lương Nhữ Tri ngủ với nàng ngay trước mũi thì hắn ta im lặng làm ngơ. Đến lúc nàng chỉ nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông quen biết bình thường thì sấn đến hùng hổ. Và thậm chí hắn còn chẳng đợi được đến về nhà mà đã vung tay tặng nàng hai cái tát ngay trước cửa thang máy của quán bar.
Vân nhìn những con số nhích lùi dần báo hiệu sự di chuyển chậm chạp, lòng ngao ngán chứ không phẫn nộ. Hình như cảm xúc của nàng đã chai đi rồi. Thìn sau khi tát nàng thì có vẻ hối hận. Có lẽ hắn không nghĩ cái tát của mình lại khiến Vân bị chảy máu cam. Cũng có thể hắn đã nhận ra đây không phải là chỗ thích hợp để giở thói vũ phu với nhân tình. Thang máy dừng ở tầng một, nơi đỗ xe ô tô, Thìn đi ra, mặt tỉnh rụi như không hề quen biết nàng. Vân bấm nút đóng cửa thật nhanh để đỡ phải nhìn thấy dáng đi khệnh khạng của hắn. Nàng đưa tay lên má, chắc dấu vết hai cái tác của Thìn sẽ làm mặt nàng khó coi. Nhưng không sao, mai là ngày nghỉ.
Thang dừng ở tầng hầm để xe máy, Vân vuốt lại mái tóc, bước nhanh ra ngay khi cánh cửa inox vừa xịch mở. Suýt nữa thì nàng đâm phải người đang đứng lơ ngơ phía ngoài. Chẳng ai xa lạ, đó là Thư, sếp mới của nàng. Cô ta đi một mình, mặc một chiếc đầm hở lưng màu hoàng yến và trang điểm khá đậm, trông sinh động hấp dẫn khác hẳn với vẻ gái già kín đáo nhợt nhạt ban ngày. Vân dừng lại chào hỏi vài câu xã giao rồi mới đi về phía chiếc 82 của mình. "Nói cho công bằng thì cũng đẹp!" - nàng nghĩ thầm, khẽ nhún vai.
Với những gì đang đợi ở nhà, lẽ ra nàng phải không còn thời gian lẫn tâm trí mà cảm thấy ghen tị thường tình kiểu như thế nữa. Nhưng việc gì phải nghĩ nhiều về cái tên vô học đó khi hắn đã làm nàng chán ngấy đến độ không buồn cảm thấy lợm giọng nữa. Dù sao thì quãng thời gian làm vợ hờ trả nợ hắn của nàng đã chấm dứt rồi. Với hai cái tát vô lý của hắn vừa nãy, việc nàng nói chia tay với hắn sẽ càng dễ dàng, mọi chuyện coi như đã được định đoạt. Và nàng sẽ được tự do...
***
Tố “tồ” thò đầu ngó vào bếp và phòng tắm, xuýt xoa:
- Eo ôi, đại tỷ ở chỗ sang thế!
- Sang nên mới phải cuốn gói sớm – Vân vỗ vỗ để lớp băng dính chặt vào nắp chiếc hộp carton – Ê, qua đây khênh đi, đứng đấy nói nhiều!
Tố chồng hai chiếc hộp lên bê ra trước cửa thang máy trông nhẹ tênh như chơi đồ hàng, miệng lẩm bẩm:
- Em đúng là số con kiến. Tưởng tỷ mời ăn nên đến rõ nhanh…
- Ta có bảo là không i ăn đâu. Dọn nhanh rồi ta nấu miến cho.
- Ặc ặc, khênh một đống xong rồi ăn miến. Tỷ ác!
- Ta nói ta hiền bao giờ chưa? Nào, có làm không?
- Có - Tố kéo dài giọng, đẩy đám hộp, túi, ba lô vào thang máy - Tỷ nhanh lên không em mang đồ ra chợ Giời bán hết đấy!
Vân không cười, quay vào bếp cuộn nốt mấy mẩu tượng hoa quả bằng thạch cao gắn nam châm trang trí trên cánh tủ lạnh vào trong chiếc khăn lông màu hồng và hai tấm lót tay hình quả dâu. Hôm qua nói chuyện chia tay với Thìn xong xuôi, nàng bắt tay vào việc thu dọn ngay lập tức. Đồ đạc của nàng toàn những thứ lặt vặt, ngoài mấy bức tranh mới vẽ và chiếc máy tính second hand đã chuyển đi từ hôm trước, chẳng còn gì có thể gọi là cồng kềnh. Quần áo, giày dép, sách báo, thêm vài chiếc cốc sứ với nửa tá vừa bát vừa đĩa và một chiếc máy ảnh Minolta cũ, tất cả đều nhỏ mọn và chỉ cần hai chiếc thùng giấy là đủ thu dọn tất cả bằng chứng của một quãng đời cay đắng ấy.
Tháo sim điện thoại bỏ vào ví, nàng để lại chiếc máy ảnh, điện thoại di động và mấy thứ nữ trang đắt tiền mà Thìn đã mua cho kèm theo một phong bì tiền. Nàng nhớ lại lời nói hôm qua của anh ta rằng “cô muốn đi đâu thì đi, để lại các thứ trả tôi” và mệt mỏi thở dài. Anh ta đã rộng rãi không nhắc đến khoản nợ 30 triệu “giúp hộ” Vân hồi trước nhưng nàng vẫn vét hết số tiền dành dụm và vay mượn thêm để trả lại. Nàng thoáng thấy xót xa, bao nhiêu mồ hôi nước mắt và cả máu của nàng trong suốt mấy năm trời… Nhưng nàng sẽ kiếm lại được thôi! Xách nốt chiếc túi du lịch ra khỏi nhà, khoá sập cửa, Vân mỉm cười chào từ biệt mấy người hàng xóm phúc hậu rồi đi xuống dưới. Tố đã chằng buộc các thứ vào chiếc 82 của nàng bằng mấy sợi dây cao su có móc sắt. Dắt chiếc Vespa ra, nàng nheo mắt nhìn cậu bạn tốt bụng:
- Mi lấy mấy cái dây này ở đâu ra thế?
- Em mua chứ đâu. Bên siêu thị kia có đầy!
- Hết bao nhiêu để lát ta trả.
- Tỷ khinh em đấy à? Em bây giờ làm cho Silvermoon chứ không còn là thằng Tố đến ăn vụng lạc rang muối của tỷ nữa đâu nhé!
Vân cười, có Tố đến giúp, nàng cảm thấy tâm trạng của mình bớt u ám đi nhiều. Nàng nhìn chiếc 82 rồi chỉ về phía xe của Tố, hỏi:
- Thế đi xe này còn xe mi kia thì tính sao?
- Ôi dào, tỷ khéo lo. Chờ 5 phút nữa, em đã bảo thằng Diễn đi xe ôm đến đây rồi, nó đi xe em để em đi xe tỷ.
- Diễn nó có xe chưa nhỉ? - Rồi tỷ ạ, sao tỷ hỏi thế?
- À, tưởng chưa thì ta bán cái 82 cho nó.
- Người thằng đấy như cái sào, đi 82 thế nào được mà tỷ đòi bán. Nó trúng quả làm phim quảng cáo cho bọn sữa Zala, mua Jupiter mới tinh nhé.
Làm như không để ý đến lời Tố, Vân cúi xuống cài lại khoá chiếc túi du lịch. Bạn bè cùng lớp đều đã phần nào ổn định, Tố mua được nhà riêng, còn Diễn, đứa bị coi là lẹt đẹt nhất, cũng đã có xe máy tốt, chỉ có nàng vẫn chông chênh, chẳng có gì trong tay.
Chấm dứt quan hệ với Thìn cũng có nghĩa là mất chỗ ở, nàng biết trước như vậy nên đã liên hệ thuê được nửa căn hộ trên tầng 3 một khu tập thể xuống cấp với giá khá rẻ. Tạm thời có nhà, khoản tiền nàng đã vay của ông chủ gallery quen để trả Thìn sẽ được trừ dần vào công trang trí triển lãm và dăm bảy bức tranh phong cảnh khổ lớn sắp tới, nàng sẽ không đến nỗi quá túng quẫn. Nhưng tất nhiên mọi việc chi dùng chỉ trông vào lương ở công ty sẽ khiến nàng phải tính toán đau đầu hơn.
Nắng đã bắt đầu gay gắt mà không thấy Diễn đâu, Tố vừa đi lại vừa lầu bầu:
- Thằng khỉ gió, vừa đi vừa ngủ hay sao...
- Mới có một tí, mi ngồi yên chờ đi xem nào. Lượn lờ chóng mặt quá!
- Tỷ không biết đấy, hôm nọ nó hẹn em 10 giờ đi xem nhà. Chờ đến 10 rưỡi không thấy, em gọi điện thì nó bảo là ngủ quên, thế có bực không!
- Tính thằng này vẫn như hồi xưa nhỉ - Vân rút chai nước trong túi chìa cho Tố - Uống đi át! Trưa nay đi ăn gì bây giờ?
- Em tưởng tỷ bảo nấu miến?
- Nhà mới đã có nồi có bếp gì đâu mà nấu miến. Hay đi ăn bún chả nhé.
Mải nói chuyện và ngóng về phía đầu đường, cả Vân lẫn Tố đều không thấy một chiếc Lexus bò chậm chạp ngang qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT