Một lần tình cờ, Tống lão phu nhân nhìn thấy Quý Phi Yên biểu diễn tại một nhà quyền quý, ngay lúc ấy liền phi thường hài lòng với Quý Phi Yên, sau đó mời nàng về nhà trò chuyện một chút nhằm lý giải con người nàng. Trongthời gian đó, Văn Nhân Luật cũng tới, hai bên xem như chính thức gặp mặt. Làm một kẻ ăn chơi trác táng, đương nhiên Văn Nhân Luật biểu hiện ra tán thưởng đối với mỹ mạo của Quý Phi Yên, bất quá, Tống lão phu nhân và Quý Phi Yên đều không thấy được sự châm chọc trong mắt hắn.
Quý Phi Yên có thân phận như thế nào, Balberith đều đã nói cho hắn, thậm chí hỏi hắn muốn giải quyết nàng luôn không. Hắn cự tuyệt, bà ngoại rất hài lòng với Quý Phi Yên, huống hồ nàng ôm mục đích mà đến, cuối cùng khi giải quyết sẽ dễ dàng hơn, cho nên hắn đã có dự định tiếp nhận vị hôn thê này.
Tống lão phu nhân bảo đảm với Quý Phi Yên, sẽ lấy quyền thế của Tống gia bảo hộ nàng khôngchịu bất cứ nguy hại nào trong ngành giải trí, quan hệ với Luật cũng chỉ là một cái hôn ước mà thôi, thậm chí giao cho nàng giấy tờ giải trừ hôn ước Văn Nhân Luật đã ký, chỉ cần nàng ký tên là có hiệu lực, đem quyền chủ động đặt vào tay nàng. Quý Phi Yên dưới thế công cường hãn của Tống lão phu nhân, đáp ứng hônsự này.
Nghi thức đính hôn được cử hành, Tần Trạm vẫn luôn trốn tránh cũng không thể không tham dự. Tống lão phu nhân phi thường cao hứng, tuy Văn Nhân Chinh và Văn Nhân Lẫm sẽ xuất hiện, bất quá cũng chỉ khiến nàng nhíu mày, ai bảo hai người này với Luật là thân nhân trực hệ, không đến sao được. Lúc này, nàng nhẫn, muốn nàng nhẫn lần thứ hai, lần thứ ba cũng có thể được. Chỉ cần Luật kết hôn, có con, vậy nghi thức đầy cữ(3 ngày sau khi sinh), đầy tháng của hài tử, nàng cũng có thể dễ dàng tha thứ sự hiện diện của hai người kia.
Có thể tham gia nghi thức này đều là những người nắm quyền lực trung ương hay quyền quý thế gia. Những người như vậy tụ họp đương nhiên sẽ có cảnh giới nghiêm mật, phóng viên tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm có chút lo lắng khi thấy Tần Trạm vẫn không ngừng uống rượu. Nhiều năm qua khiến tửu lượng của Tần Trạm tăng cao không ít, hiện tại hắn có muốn say cũng không được nữa.
“Ta không sao.” Tần Trạm nhẹ nhàng nói. “Người kia ngươi đã thấy mặt chưa?” Tống lão phu nhân giữ bí mật thân phận vị hôn thê của Luật, mà hắn cũng cố ý tránh đi chuyện này, cho nên hắn vẫn không biết đó là ai.
“Chưa, bất quá ta thấy gia gia cùng phụ thân rất hài lòng.” Gần nhất hắn vẫn giúp đỡ Tần Trạm chia sẻ công vụ, cho nên cũng chưa gặp mặt nữ nhân kia.
“Có thể khiến Tống nãi nãi vừa ý, như vậy nhất định sẽ rất thích hợp với Luật.” Tần Trạm chậm rãi nói.
Nhưng Văn Nhân Lẫm lại có thể nhìn thấy bi thương ẩn giấu dưới nụ cười ấm áp kia.
Đèn trong phòng vụt tắt, thanh âm tao nhã ẩn chứa cảm xúc, linh hoạt, kỳ ảo vang lên. Đây là thanh âm dương cầm Tần Trạm phi thường quen thuộc, từng có một người đánh đàn như thế trước mặt hắn, thổ lộ tình cảm đối với hắn, cho dù là sau khi chia tay, hắn cũng sẽ gửi tin chúc mừng nàng sau mỗi lần nàng diễn tấu thành công. Nàng cũng nói, ôn nhu của hắn thật tàn nhẫn.
Tuy nhìn không rõ bộ dáng người đánh đàn, chỉ nghe được thanh âm, Tần Trạm đã biết người ấy là Quý Phi Yên. Nhớ lại lúc hắn và Quý Phi Yên gặp nhau lần đầu tiên, tài năng của nàng chỉ vừa mới nở rộ, vẫn còn mơ mộng muốn diễn tấu âm nhạc như trên tạp chí, nàng thật sự đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn rồi.
Tần Trạm cũng không cảm thấy Quý Phi Yên xuất hiện ở đây có gì kỳ quái, dù sao với thanh danh hiện tại trên thế giới cùng với tài hoa của bản thân nàng, sao có thể không nhận được tán thưởng của mọi người, vậy nên hắn không thấy lạ khi Tống nãi nãi vốn luôn thờ ơ đối với tin tức giải trí lại biết Quý Phi Yên.
Có thể được Tống nãi nãi mời độc tấu cho nghi thức đính hôn lần này, con đường tương lai của nàng chắc chắn sẽ vô cùng bằng phẳng.
Ngọn đèn chỉ có một chút chiếu xuống nơi Quý Phi Yên đang đánh đàn, giống như dòng nước trong lành từ núi cao chảy xuống, tô thêm vẻ mộng ảo không vướng bụi trần cho dung mạo của nàng, dưới ánh đèn ôn nhu lại càng thêm xinh đẹp, khiến mọi người xung quanh kinh thán không ngừng, hiển nhiên đã có người nhận ra Quý Phi Yên.
Một khúc dương cầm chấm dứt, Quý Phi Yên đứng dậy, cúi đầu chào khán giả bên dưới, đáp lại chính là một tràng vỗ tay, âm nhạc tuyệt vời từ tay mỹ nhân như thế tạo ra, đều xứng đáng tán thưởng.
Tần Trạm bởi vì lần nghi thức đính hôn này mà tâm trạng buồn bực, cho nên sau khi vào hội trường, hắn ngồi yên trong góc để không ai chú ý, vì vậy mà Quý Phi Yên cũng không nhìn thấy Tần Trạm.
Tống lão phu nhân phi thường hài lòng với cháu dâu mình đã chọn, đối với kết quả này càng thêm thích ý, chủ động tiến lên, kéo lấy tay của Quý Phi Yên.
Tần Trạm mẫn cảm nhận ra sự tình dường như không đơn giản như hắn nghĩ, Phi Yên không đơn thuần xuất hiện ở đây với tư cách người biểu diễn.
“Luật, đến đây.” Tống lão phu nhân gọi, nàng lấy thái độ nhất quán cường thế tước đoạt tư cách làm người chủ trì của Văn Nhân lão gia tử, tự mình chủ trì nghi thức đính hôn.
Luật mặc lễ phục màu trắng đi đến trước mặt Tống lão phu nhân.
“Hôm nay hoan nghênh các vị đến tham gia nghi thức đính hôn của ngoại tôn Văn Nhân Luật cùng Quý Phi Yên.” Tống lão phu nhân tuyên bố.
Một trận nổ vang trong đầu Tần Trạm, nhìn đôi bích nhân (một cặp tương xứng) đứng trên sân khấu. Từ nơi góc độ của hắn nhìn sang, Luật tuấn mỹ đứng cùng Quý Phi Yên xinh đẹp phi thường xứng đôi. Vốn biết tối nay bữa tiệc này tổ chức vì mục đích gì, hắn cũng đã có chuẩn bị để đối mặt một màn này, nhưng khiến hắn khiếp sợ chính là, vị hôn thê của Luật cư nhiên lại là Quý Phi Yên.
“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm đứng bên cạnh, lo lắng nhìn Tần Trạm biến sắc rõ rệt. Tần Trạm, có lẽ rất khó chịu đi.
“Cũng muốn các vị ở đây làm chứng, Phi Yên là một người tốt, Luật nhà ta là loại người gì, bản thân hắn cũng rõ ràng.” Tống lão phu nhân thẳng thắn nói, tuyệt không cấp cho Luật chút mặt mũi nào.
“Bà ngoại.” Luật thật bất đắc dĩ.
Quý Phi Yên đối với Tống lão phu nhân phi thường kính nể, vị lão phu nhân này quả thật là tấm gương cho nữ nhân.
“Gọi bà ngoại cũng vô dụng.” Tống lão phu nhân trừng mắt với Luật, Luật chỉ có thể phẫn nộ câm miệng, trưng ra bộ dạng phi thường vô tội. “Luật cùng Phi Yên đính hôn là do lão thái bà này nóng vội, giữa hai người căn bản không có cảm tình, ta cũng đã nói với Phi Yên, nếu Phi Yên không thích, hôn ước này tùy thời đều có thể giải trừ, sau đó, ta cũng không cho phép các vị nói bất luận điều gì ta không thích nghe.” Tống lão phu nhân cảnh cáo.
Quý Phi Yên rất cảm động, nàng là có mục đích riêng mà đến, không nghĩ Tống lão phu nhân lại lo lắng chu đáo cho nàng như vậy.
Tần Trạm chú ý đến trong mắt Quý Phi Yên xẹt qua một tia dao động. Ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng xác nhận mục đích của Quý Phi Yên chắc chắn không hề tinh khiết. Thân phận ngầm của Quý Phi Yên là gì, hắn đương nhiên biết, bởi vì hắn cũng là một trong số đó, phải biết rằng, năm đó hắn và nàng nhận thức cũng là vì nhiệm vụ. Hơn nữa, Quý Phi Yên yêu chính là hắn, không phải Luật.
Không phải hắn tự phụ, mà là từ tin nhắn trả lời của Quý Phi Yên cách đây không lâu khi hắn chúc mừng nàng sau buổi biểu diễn, hắn vẫn thấy rõ ràng tình cảm của nàng đối với hắn, hơn nữa còn là chuyện mới tháng trước. Lấy cá tính của Quý Phi Yên, trong thời gian ngắn như vậy sẽ yêu mến Luật sao? Huống chi, với cá tính của nàng, Luật tuyệt đối không phải loại hình mà Quý Phi Yên yêu thích. Trong chuyện này chắc chắn có âm mưu, là âm mưu đối với Luật. Đây là nghịch lân của Tần Trạm.
Hai người trao nhẫn đính hôn cho đối phương trước mặt mọi người. Mải đắm chìm trong suy nghĩ Quý Phi Yên đối với Luật có âm mưu, Tần Trạm không còn tâm lực đi ghen tị với cảnh trước mắt.
Tiếp theo, Tống lão phu nhân lôi kéo Quý Phi Yên đi làm quen với những người tham dự đến nghi thức. Có thể đến nơi đây, một số người, Quý Phi Yên đã nhìn thấy qua trên TV, phần còn lại, tổ trưởng cũng không đưa tư liệu cho nàng. Tống lão phu nhân cũng là một người phi thường khôn khéo, chỉ với những gì Quý Phi Yên trải qua, đương nhiên không thể nhận thức được những người này. Giả sử lỡ miệng nói ra một số lời không thỏa đáng, chắc chắn sẽ bị Tống lão phu nhân phát hiện.
Hành động giả vờ cùng biểu hiện tự nhiên, bên nào hơn bên nào kém không cần phải nói.
Chính là, Quý Phi Yên cuối cùng cũng có lúc không thể kiểm soát, may mà Tống lão phu nhân mải lôi kéo, không trực tiếp đối mặt cùng Quý Phi Yên nên không chú ý đến nàng nhất thời cứng ngắc, nụ cười cũng không thể giữ được, sự bối rối hiện rõ ràng trong mắt.
Hắn sao lại ở chỗ này? Quý Phi Yên không nghĩ đến, năm năm sau nàng lại nhìn thấy người nam nhân này, người khiến nàng không thể nào quên, khiến nàng không thể yêu mến những người khác, Tần Trạm.
Năm năm không gặp, Tần Trạm so với trước kia càng thêm xuất sắc, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa khiến người ta quên cả hô hấp.
“Tần gia tiểu tử sao lại đứng ở chỗ này.” Tống lão phu nhân làm như không thấy Văn Nhân Lẫm, hòa ái hỏi thăm Tần Trạm.
Văn Nhân Lẫm vốn có ý rời đi khi nhìn thấy Tống lão phu nhân, nàng luôn chán ghét hắn, thế nhưng lại lo lắng Tần Trạm phải đối mặt với hôn thê của Luật, nên hắn rất có nghĩa khí mà ở lại, trầm mặc đối mặt với sự chán ghét của Tống lão phu nhân.
“Có phải là sợ đoạt mất nổi bật của Luật nhà ta không?” Tống lão phu nhân tự tìm giải thích cho hành vi của Tần Trạm.
“Tống nãi nãi, Luật nổi bật, ta vĩnh viễn đoạt không được.” Tần Trạm vừa nhìn thấy Tống lão phu nhân bước đến đã khôi phục trạng thái tươi cười ấm áp như thường. Hơn nữa, lời của hắn cũng là thật tâm, chỉ cần Luật tồn tại, trong mắt hắn sẽ chỉ nhìn thấy Luật, bất luận bản thân có bao nhiêu xuất sắc, khi đứng trước mặt Luật, hắn chỉ là một tù binh đã đem trái tim mình giao vào tay Luật.
Tống lão phu nhân rất vui vẻ, “Phi Yên, đến, ta giới thiệu cho ngươi.” Tống lão phu nhân gọi Phi Yên.
Phi Yên vội vàng thu hồi cảm xúc dư thừa, nhưng chỉ có nàng mới biết, trong lòng nàng lúc này bối rối đến mức nào. “Nãi nãi.” Đây là Tống lão phu nhân cho phép Quý Phi Yên gọi như vậy.
“Đây là Tần Trạm, từ nhỏ cùng Luật lớn lên, thường xuyên chiếu cố Luật.” Tống lão phu nhân tất nhiên sẽ không thể nói Luật và Tần Trạm là hảo hữu. Đối với Tần Trạm, thái độ của Luật thật sự là không tốt.
“Xin chào, Tần thiếu gia.” Quý Phi Yên không nghĩ bại lộ chuyện nàng và Tần Trạm có quen biết, như vậy bất lợi cho kế hoạch, hơn nữa, nàng và Tần Trạm quen biết như thế nào cũng không thể để người ngoài biết được.
“Thật vinh hạnh khi được nhìn thấy ngươi, tinh linh của giới dương cầm, Quý Phi Yên tiểu thư.” Tần Trạm lễ phép nói, thuận theo tâm tư của Quý Phi Yên, không thể hiện ra bọn họ đã từng quen biết, cũng không tỏ vẻ hắn hoàn toàn không biết gì về Quý Phi Yên. Dù sao hắn cũng có nghe nhạc, sao có thể không biết Quý Phi Yên.
“Nãi nãi, vị này là?” Quý Phi Yên cũng không muốn đối mặt với Tần Trạm, vội vàng đem đề tài chuyển đến người đứng phía sau Tần Trạm.
“Văn Nhân Lẫm, đệ đệ của Luật.” Ngữ khí của Tống lão phu nhân hoàn toàn không có hòa ái như đối với Tần Trạm, mà là cực kỳ lãnh đạm.
Có chút kinh ngạc với thái độ của Tống lão phu nhân, nhưng Quý Phi Yên vẫn lễ phép chào hỏi Văn Nhân Lẫm.
Sau đó, Quý Phi Yên rõ ràng tâm thần không yên. Tống gia lão phu nhân cũng chỉ cho là nàng mệt mỏi. Sau khi nghi thức chấm dứt, nàng kiên trì phải đi về, Tống lão phu nhân cũng không thể giữ lại, dù sao quan hệ của Phi Yên cùng Luật còn chưa thân thiết đến mức độ kia, bất quá để tạo cơ hội cho hai người, Tỗng lão phu nhân bảo Luật đưa tiễn Phi Yên.
Luật tiếp nhận nghiêm lệnh của Tống lão phu nhân, nhưng là cũng không có hành vi gì khác với Quý Phi Yên. Quý Phi Yên không yên lòng nên cũng không chú ý đến biểu hiện rất không hoàn khố của Luật.
Luật nhìn Quý Phi Yên biến mất ở cửa, nói một câu, “Thật sự là không chuyên nghiệp.” Lời châm chọc lạnh lùng vang trong gió, không người nghe thấy.
END 09.
————————
;__;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT