CHƯƠNG 36 .

Là người gánh vác trách nhiệm bảo hộ Luật, Tần Trạm đương nhiên có nhiệm vụ đưa Luật về nhà an toàn.

“Luật, ta có việc muốn nói với ngươi.” Vừa đến nhà, Luật liền bước thẳng về phòng mình, lúc này, Tần Trạm đột nhiên gọi lại hắn.

Luật đứng trên bậc thang đầu tiên, quay người nhìn Tần Trạm, đối diện với khuôn mặt thành khẩn và nghiêm túc của y, trong mắt hắn vẫn chỉ có mỉa mai.

“Đến phòng ta.” Sau khi nói xong, Luật tiếp tục bước lên lầu.

Phòng của Luật. Nếu như được mời vào trước ngày hôm qua, Tần Trạm nhất định sẽ vô cùng vui sướng, thế nhưng, sau khi đã nhìn thấy đó là một căn phòng trắng tinh không chút sức sống cùng hy vọng nào, lại là nơi hắn đã phạm vào lỗi lầm không thể tha thứ, cho nên, giờ đây được mời vào, hắn không hề có lấy một chút vui vẻ.

Yên lặng bước theo sau Luật, nhìn Luật mở cửa phòng, Tần Trạm hơi do dự nhìn vào căn phòng chỉ có một màu trắng duy nhất, rốt cuộc, vẫn bắt buộc chính mình bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Luật hoàn toàn không để ý đến việc trong phòng còn có mặt một người khác, kéo chiếc khăn choàng trên cổ xuống, ném lên giường, đi đến cạnh tủ, lấy ra một bộ quần áo mới. Cũng không phải Luật chú ý lịch sự gì, mà bởi vì chuyện Lam Vi gây ra hôm nay khiến quần áo hắn nhiễm không ít máu.

Dùng hai tay kéo chiếc áo len qua đầu, để tấm lưng trần tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Tần Trạm, những đường cong duyên dáng dễ khiến người khác phải tơ tưởng, chính là, những vết sẹo xấu xí dữ tợn trên đó lập tức thổi bay những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, chỉ còn thấy đau lòng cùng thương tiếc, đồng tình cùng thương hại.

Luật thật ra cũng không để ý việc lộ những vết sẹo này ra trước mặt người khác, hắn chỉ phiền chán những tầm mắt thương hại của những người tự cho là đúng ấy. Thật nực cười, hắn không cần bọn họ đồng tình hay thương hại, giữ lại những vết sẹo này chỉ là để nhắc nhở chính mình, để cho hắn không dễ dàng dao động mà thôi. Muốn nói hắn cố chấp, ngu xuẩn, chấp mê bất ngộ cũng được, chỉ cần có thể giữ cho bản thân luôn kiên định, hắn không cần để ý những người khác suy nghĩ thế nào.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Trạm nhìn thấy những vết sẹo trên người Luật một cách rõ ràng. Rất nhiều năm về trước, qua lớp quần áo ướt đẫm, hắn chỉ mơ hồ thấy qua, rạng sáng hôm nay cũng nhìn trộm một chút, thế nhưng, chưa lần nào rõ ràng như lúc này, những miệng vết sẹo dữ tợn ấy giống như đang cắt vào tim hắn.

“Luật, để ta giúp ngươi chữa lành những vết sẹo này được không?” Sau khi nhìn thấy tận mắt, Tần Trạm liền hận không thể lập tức tiêu trừ hết thảy những vết sẹo kia.

Luật đã thay bộ quần áo mới, cúc vẫn chưa cài xong, tay vẫn đang chỉnh lại cổ áo, vừa nghe thấy Tần Trạm nói thế, liền dừng động tác lại một chút. Những vết sẹo trên người hắn không phải không có cách chữa trị, chỉ là thể chế của hắn không chịu được, bởi vì cơ thể này không thể tiếp nhận thuốc tê, mà một số vết thương lại nghiêm trọng đến mức cần phải thay một lớp da mới mới có thể không nhìn thấy sẹo, đau đớn vô hạn, không có thuốc tê sao có thể tiến hành. Bất quá, một thể chế như vậy chỉ là thủ đoạn của hắn, để có thể giữ lại những vết sẹo này mà thôi.

Luật khinh thường cười nhạt, hừ lạnh một tiếng, cúc áo cũng không thèm cài lại, xoay người đối diện với Tần Trạm.

Dưới lớp áo để hở lộ ra đường cong tinh mỹ của xương quai xanh, bờ ngực trắng nõn phập phồng theo từng hơi thở, mơ hồ có thể nhìn thấy hai đóa phấn hồng, phần bụng bằng phẳng, không có chút mỡ thừa, chiếc rốn khả ái, cùng với mấy vết sẹo dữ tợn phá hỏng mọi mỹ cảm, tất cả đều rơi vào trong mắt Tần Trạm.

Tần Trạm có chút mất tự nhiên dời  tầm mắt. Tuy rằng những vết sẹo kiarất nổi bật, nhưng chuyện này không có nghĩa là thân thể của Luật không có lực hấp dẫn đối với hắn, ngược lại, một loại mỹ cảm khiến người khác có dục vọng chà đạp mê hoặc thần kinh của hắn. Tần Trạm không biết, thì ra ngay cả khi nhìn những vết sẹo trên người Luật, hắn vẫn có thể sinh ra dục niệm vuốt ve, liếm láp chúng.

Đối với vẻ mất tự nhiên của Tần Trạm, Luật cũng có lý giải của riêng mình. Hắn tất nhiên không nghĩ tới tình cảm mà Tần Trạm dành cho hắn, chỉ cho rằng, bản tính dối trá đến chân thật của y làm cho y lễ phép không nhìn thẳng vào vết sẹo trên người kẻ khác.

“Chữa thế nào?” Luật mỉa mai hỏi, tiếp đó lại nói ra đáp án của mình, “Dùng loại lực lượng kia sao?” Điều có thể kích thích hạt giống thức tỉnh chính là ý chí mãnh liệt, phần ý chí này cũng quyết định xem lực lượng ký chủ sẽ nhận được là gì. Liên tưởng đến tình huống lúc đó, Luật cũng liền hiểu rõ, Tần Trạm vô cùng hối hận việc bản thân đã ra tay giết hắn, cho nên mới có khát vọng mãnh liệt muốn những vết thương trên người hắn biến mất.

Cũng có lẽ không phải hối hận, mà là vì muốn phi tang chứng cứ chăng? Từ trước đến nay, vốn luôn xem Tần Trạm không vừa mắt, Luật liền phi thường ác liệt đem sự hối hận của Tần Trạm chuyển thành âm mưu tự tư tự lợi của y.

“Tần Trạm, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, cũng không cần ngươi phải phí công.” Về lực lượng mới xuất hiện của Tần Trạm, Luật còn rõ ràng hơn hắn rất nhiều lần, cho nên cũng không thèm nghe lời giải thích của Tần Trạm về lực lượng của mình, trực tiếp cự tuyệt hảo ý của y. Luật bước lại gần Tần Trạm, nhìn thẳng vào hai mắt của y, để cho y thấy rõ sự phản đối nơi đáy mắt hắn.

Hơi thở gần trong gang tấc khiến hô hấp của Tần Trạm ngừng lại. Luật lại như hoàn toàn không thấy cơ thể đang cương cứng của hắn, chậm rãi gằn từng tiếng, “Nếu như ngươi chỉ muốn nói chuyện này, vậy thì có thể lập tức rời khỏi đây.”

Nói xong, liền lách qua người Tần Trạm, đi tới chiếc tràng kỷ bên cửa sổ, ngồi xuống.

Sau khi Luật lách qua, Tần Trạm mới dám thở ra một hơi, thân thể đang buộc chặt dần trở nên trầm tĩnh, bộ não gần như chết lặng cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Tần Trạm biết, giờ có nói thêm gì nữa cũng đều vô ích, Luật bướng bỉnh đến thế nào, hắn sao có thể không biết? Huống chi, người nói ra điều này lại là hắn, Tần Trạm, Luật càng thêm không dễ dàng tiếp nhận. Tần Trạm cũng nhận thấy lần này hắn thất bại rồi, đối mặt Luật, chưa bao giờ hắn thành công cả.

“Luật, xin ngươi hãy nhận hảo ý của ta, đó cũng là lời tạ lỗi của ta đối với ngươi.” Thế nhưng, Tần Trạm vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.

Luật không trả lời, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ý tứ vô cùng rõ ràng, hắn không muốn nhận.

“Luật, bất cứ lúc nào ta cũng chờ ngươi đổi ý.” Giờ có nói thêm gì nữa, quan hệ giữa hắn và Luật cũng sẽ trở nên càng cương, hắn tự biết mình phải có chừng mực. Huống chi, Luật đối xử với hắn như vậy đã xem như là tốt lắm rồi. Phải biết rằng, hắn thiếu chút nữa là giết chết Luật, trong mắt Luật không có hận ý với hắn đã là tốt lắm, Luật còn có thể chịu được sự có mặt của hắn ở bên cạnh, còn có thể chấp nhận hắn trở thành người bảo vệ, đối đãi với hắn y như trước kia, châm chọc khiêu khích, xem hắn không vừa mắt, như vậy, đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi, hắn sao còn xa cầu Luật đối xử ôn nhu với hắn đâu?

Luật vẫn không lên tiếng, Tần Trạm chỉ có thể thở dài, chuẩn bị mở cửa, rời khỏi phòng.

“Tần Trạm.” Khi Tần Trạm vừa định bước ra khỏi cửa, Luật gọi hắn lại.

Tần Trạm quay đầu, nhìn Luật đang ngồi trên tràng kỷ, một chân đặt trên ghế, một tay tựa vào lưng ghế, không quay mặt về phía hắn mà nhìn ra cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi qua lay động tấm rèm, mông lung che khuất biểu tình của y. Tần Trạm nghe thấy Luật nói, “Đừng nghĩ rằng có được lực lượng đặc thù là giỏi, ngươi chỉ là một nhân loại, một phàm nhân.” Cho nên không cần phải ngạo mạn quá mức, nếu không, sẽ gặp phải đả kích rất lớn, không cần tự cho là đúng, vì như thế sẽ tăng thêm tội nghiệt, không cần đánh giá quá cao chính mình, bởi ngươi không thể thay đổi được bất cứ thứ gì.

Ngữ điệu rất bình thản, Tần Trạm không hiểu Luật nói ra điều này với tâm tính gì, nhưng hắn có thể khẳng định, không phải là ghen tị với năng lực đặc thù của hắn. Trong mắt Luật, cho dù hắn có được nhiều quyền lợi hơn nữa, địa vị có cao đến đâu chăng nữa, có được năng lực khó lường thế nào đi nữa, hắn vẫn chính là Tần Trạm, là Tần Trạm mà y chán ghét. Đối với hắn, Luật chỉ có chán ghét, không hề yêu thích, cũng không bao giờ có ghen tị.

“Ta biết.” Cho dù có được lực lượng cường đại cùng bất khả tư nghị thì thế nào, ta cũng không thể chiếm được tâm của ngươi, không cách nào làm cho ngươi nhìn ta, không có được ánh mắt ôn nhu của ngươi, không thể để cho ngươi lộ ra nụ cười vui vẻ, cũng không cách nào khiến cho bản thân mình không yêu ngươi nữa. Đứng trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn đều là một phàm nhân, một phàm nhân giao trái tim mình cho ngươi, mặc cho ngươi đày đọa.

“Cho nên, hãy nhớ kỹ, nhân loại không thể đại biểu cho toàn bộ thế giới.” Những lời này của Luật hoàn toàn không có chút liên quan nào với suy nghĩ của Tần Trạm, mà là nhắc nhở đầu tiên của hắn đối với Tần Trạm.

Bởi vì ý tưởng không đồng nhất, cho nên Tần Trạm cũng không bận tâm đến ý tứ trong lời nói của Luật. Chẳng qua, Tần Trạm nhớ kỹ những lời này, bởi vì hắn nghe ra sự nhắc nhở đầy thiện ý trong đó, mà phần thiện ý này của Luật, đã đủ làm cho Tần Trạm thấy quý trọng. Câu nói cùng tình huống lúc này, Tần Trạm đều ghi khắc trong lòng.

Về sau, Tần Trạm rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong câu nói này, chính là những thứ đang phát sinh đều khiến nhân loại khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không đối mặt. Bởi vì, nhân loại chỉ là nhân loại, không thể đại biểu cho toàn bộ thế giới.

“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm đang đứng dựa vào tường chờ Tần Trạm, nghe thấy tiếng cửa mở, liền đứng thẳng người, lại nhìn thấy Tần Trạm vẫn chưa bước ra, nên lên tiếng gọi.

Tần Trạm thu hồi tầm mắt của mình, hắn có hẹn các vị thượng tầng tiến hành hội nghị, báo cáo về vấn đề lực lượng hạt giống, mọi người điều rút ra chút thời gian, họ đều là những người bề bộn công việc, cho nên hắn không thể chậm trễ.

“Luật, ta đi đây.” Tần Trạm cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng chào tạm biệt.

Luật không quay đầu, cũng không trả lời Tần Trạm. Cửa đóng lại, trong không gian màu trắng chỉ còn lại một mình Luật, cô độc ngồi trên tràng kỷ, gió ngừng thổi, tấm rèm màu trắng ngừng lay động, trên khuôn mặt Luật tràn đầy thương cảm, khe khẽ thở dài, bộ dáng đa sầu đa cảm.

Nhân loại vốn ngạo mạn đã quen, luôn tự cho mình là chúa tể của thế giới, sau khi có được lực lượng, tâm tính này chỉ càng thêm bành trướng, hạt giống lực lượng cũng giống như con dao hai lưỡi, nó vừa kéo dài thời gian sinh tồn của nhân loại, nhưng cũng rút ngắn thời gian diễn ra thẩm phán cuối cùng.

Hắn đã có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần, của một thứ tên là “tuyệt vọng”.

Tự cười trào phúng, thả tay cùng chân xuống, nằm lên tràng kỷ, một tay che mắt, một tay nắm chặt lấy cổ áo, khiến lớp vải trong tay bị vo thành một nhúm. Hắn sẽ không lùi bước, cũng sẽ không hối hận, chính là, sẽ có đau, sẽ có tổn thương, sẽ có bi ai, quả thật là khó chịu. Không ai ở bên an ủi hắn, không ai có thể trấn an những bi ai của hắn.

Gió nổi lên, lướt qua tấm rèm mỏng, vuốt ve vầng trán Luật.

“Ta không sao.” Hắn nhẹ nhàng nói, như đang trấn an ai đó.

Lấy tính cách cùng thân phận của Tần Trạm, những vị thượng tầng kia tất nhiên sẽ không cho rằng y đang nói đùa, hoặc không có chừng mực, không phân biệt được nặng nhẹ, nếu như Tần Trạm đã nói là chuyện phi thường trọng yếu, liên quan đến đại cục của quốc gia, liền nhất định là thế, cho nên mọi người không thể không bớt chút thời gian mở hội nghị vô cùng trọng yếu, lại không biết rõ là để bàn về chuyện gì này.

Đây là tín nhiệm của bọn họ đối với Tần Trạm, cũng là hồi báo cho những đóng góp của hắn suốt nhiều năm qua.

Toàn bộ hội nghị bao trùm trong trạng thái bảo mật cao nhất, những điều này đều là đáp ứng yêu cầu của Tần Trạm.

Rốt cuộc Tần Trạm muốn nói chuyện gì đây, mấy vị lão nhân giữ vị trí trọng yếu trong bộ máy nhà nước đều vô cùng tò mò.

END 36.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play